Dạ Oanh

Chương 6



Editor: Hazakura

Số 11 cố sức tròng bao cao su vào cho hắn, sau đó xoay người.

Tấm lưng anh mảnh khảnh dán sát vào ngực Trịnh Thù, tựa như hai người đang chủ động dựa sát vào nhau.

Trong chớp mắt, Trịnh Thù bỗng thấy lâng lâng.

Hắn đỡ lấy vai số 11 theo bản năng, sau bàn tay bị số 11 thuận thế bắt được. Thế rồi, anh nhón mũi chân, dùng đằng sau sờ soạng tìm dương v*t Trịnh Thù, chậm rãi nâng kẽ mông mình lên, cắm vào.

Hằng ngày, dạ oanh phố đèn đỏ đều tự bôi trương mở rộng thật tốt. Suy cho cùng, người đến chốn này vung tiền chỉ lo sướng thân mình, đâu quan tâm đến cảm giác của dạ oanh.

Thật chật, thật nóng, hoàn toàn bị vây chặt.

Sợi dây trong đầu Trịnh Thù đứt phựt.

Hắn cao hơn số 11 rất nhiều, thấy rõ mái tóc đen lẫn bờ vai chiếc cổ tinh tế của anh, tầm mắt hạ xuống thấp chút còn có thể thấy ngực số 11.

Áo sơ mi trắng xốc xếch nhăn nhúm thành thú vui giường chiếu, vạt áo nương theo sức hành động mà phe phẩy phất phơ, dẫu không chạm vào đầu v* nơi lồng ngực phẳng lì cũng khiến nơi ấy cứng lên, hệt quả anh đào ngọt ngào nhất trần đời.

Trịnh Thù bất giác liếm liếm môi, tiếng thở dốc kìm nén trào ra từ cổ họng.

Số 11 trở tay tóm lấy cánh tay hắn giữ thăng bằng, sau khi cẩn thận ngồi xuống vẫn luôn kiễng chân, không dám nuốt hết vào, vừa di chuyển tý đã vội chậm lại.

Trình Thù ngơ ngẩn nhìn góc mặt nghiêng của anh đập vào mắt. Gương mặt người ấy ửng đỏ, chân mày đen nhánh nhíu lại, vẫn nét mặt không kiên nhẫn ấy. Thế nhưng, trong tình huống thế này, nét mặt đó thoáng kiểu yếu đuối rất riêng, đáng thương mà đốt lửa nóng bỏng khiến bạn tình động lòng.

Âm thanh lạnh lùng giữ không nổi nữa, hơi thở gấp dần.

"Tư thế nào cũng được, đừng đực ra thế, tôi không có sức đâu."

Trịnh Thù như bừng tỉnh giấc đang mơ, máu bắt đầu sôi trào.

Lòng hắn chỉ giãy dụa đôi chút, sau lý trí hoàn toàn biến mất. Hắn nắm chặt eo số 11, xoay người đè anh lên tường.

Va chạm mãnh liệt không tý kỹ xảo, chỉ thọc vào rút ra theo bản năng nguyên thủy thôi đã đủ khiến số 11 chịu không nổi.

Cành tay quờ quạng trên tường, không có nơi nào làm điểm tựa, mũi chân lơ lửng nhấc bổng khỏi mặt đất.

Trọng lượng toàn thân bị Trịnh Thù nhấc lên đầy nhẹ nhàng, cơ thể ấm áp bị ma sát với vách tường ép ra chất lỏng chảy đầm đìa.

Tiếng xương cốt kẽo kẹt tạo tiếng vang, đầu số 11 chống lên tường, nhìn Trịnh Thù đẩy hai chân mình mở ra. Bàn tay hắn đỡ hông anh có đốt ngón tay to rộng, bề mặt thô ráp, tựa như cây đao cứng rắn hung hãn đầy sức mạnh đóng đinh anh trên tường.

Cảm giác bị xâm lược quá mạnh mẽ, mạnh đến nổi khiến số 11 thở thôi cũng khó khăn.

Trước giờ, những người tới phố đèn đỏ đều chỉ ham muốn thú vui thể xác bề mặt, mà Trịnh Thù vì bị số 11 kéo xuống nước lần đầu, nên dẫu chân tay hắn có chút vụng về, vẫn rất mãnh liệt đầy sức sống.

Dù cách tầng áo mưa mỏng manh, cảm giác bị căng ra đến trướng lên vô cùng mạnh mẽ rõ ràng. Bụng nhỏ anh co thắt vắt được cả sắc hồng, bắp đùi phát run rẩy.

Trình Thù dùng quá nhiều sức, quá nhanh, làm được một nửa, bao bị thủng.

Số 11 cảm nhận chất lỏng phun trào nơi thành ruột. Anh run rẩy muốn giãy giụa, nhưng Trịnh Thù quá đắm say nên đã mất khống chế hoàn toàn. Anh không bắt được cơ hội nói chuyện, đành gắng gượng thở dốc nuốt nước miếng.

Nhân viên công vụ gõ cửa, nhắc hết giờ. Trịnh Thù mới bắn được một lần, lung tung mà cuồng nhiệt hôn lên tấm lưng gầy trắng trẻo của số 11.

Số 11 liếc nhìn đồng hồ trên tường, hơi dùng sức đẩy đẩy hắn.

"Cậu khoan đã."

Dường như Trịnh Thù chẳng nghe thấy, động tác không dừng.

Số 11 nâng khuỷu tay, đỉnh nhẹ lên bụng hắn, âm thanh hơi thều thào.

"Tý nữa làm tiếp. Tôi phải báo với người bên ngoài, nếu không bọn họ sẽ nghĩ chuyện không may mà xông vào."

Lần này, động tác Trịnh Thù chậm lại, vuốt ve cằm anh, cực kỳ không tình nguyện rút dương v*t ra, âm thanh khàn khàn sau khi được tẩm tình dục no nê.

"Tôi không muốn đi, thêm nhiêu đá quý cũng được."

Số 11 không để ý hắn, đỡ tường bước về phía cửa.

Vạt áo sơ mi trắng nhăn nhúm ướt sũng, kẽ mông lẫn phần thịt vốn trắng nõn giờ đã ửng hồng, chất lỏng trắng đục bí ẩn từ trong lỗ chảy ra ngoài.

Hơi nóng sộc thẳng mũi Trịnh Thù, hắn cúi đầu, nhận ra mình đang chảy máu mũi.

Sau khi mở cửa thấp giọng nói vài câu với nhân viên công vụ, số 11 chốt cửa, lúc xoay người nhìn lại, thấy Trịnh Thù dùng bàn tay quệt ngang dòng máu mũi trào ra đầy chật vật.

Dáng vẻ ấy thật sự quá khổ sở, cũng quá hài hước, thế mà số 11 hơi bật cười.

Đợi khi Trịnh Thù ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt số 11 đã về như cũ. Anh khập khiễng đi tới, vươn tay cởi cúc áo sơ mi, ném sang một bên, hoàn toàn trần trụi bước đến mép giường.

Anh tách hai chân ra hướng về phía Trịnh Thù, âm thanh hẵng còn mang hơi thở khó nhọc như bị suyễn.

"Cho cậu thêm tối đa một giờ."

Trịnh Thù hiểu ngay, nhìn thẳng về phía anh đăm đăm, linh hồn bị quyến rũ vội vã đến gần, lúc đứng bên mép giường ấy thế mà như bị chuột rút, trong thoáng chốc không thể xuống tay.

Lý trí trở về trong phút chốc, mặt hắn nóng rát, tự hổ thẹn vì khó có thể ức chế phản ứng sinh lý của mình.

Thế nhưng, hắn không thể phủ nhận cơn sung sướng ngập đầu tồn tại đầy chân thật.

Hắn muốn dừng ở đây, kịp thời thoát khỏi vực sâu tình dục, nhưng khi mũi chân số 11 dẫm lên bàn chân hắn, từ tốn vuốt ve lên trên, hắn lại nhịn không nổi mà tức thì bắt lấy mắt cá chân anh, đè người ấy xuống giường.

Vết máu dính nơi lòng bàn tay hắn siết chặt in lên làn da trẵng nõn tinh tế.

Sau khi đi vào, số 11 mới nhớ ra bao cao su đã bị rách, vội ngăn cản.

"Chờ, chờ một chút, cậu tròng bao vào..."

Anh vươn cánh tay dài muốn mở tủ đủ giường, nhưng bị ghìm chặt. Trịnh Thù ngậm vành tay anh, như tỉnh táo, như mê say.

"Tôi chưa lên giường với người khác, thân thể rất khỏe mạnh, không đeo được không?"

Quy đầu đã tham lam chọc ở cửa lỗ, mà Trịnh Thù hẵng nhẫn nại, đợi số 11 cho phép.

Hắn nỗ lực giải thích.

"Quá chật, khó chịu lắm, tôi hứa không bắn vào nữa đâu."

Số 11 không nói gì mất vài giây, tựa như đang xác minh độ chân thành trong lời nói của hắn, hoặc đang chần chờ không biết có nên cho hắn đặc quyền ấy.

Anh nhớ đến thương thế của Phương Sách, nhớ đến khoảng thời gian xả hơi ngắn ngủi nhờ Trịnh Thù cho, nhớ đến ngày hôm nay vốn là quà cảm ơn. Số 11 nắm chặt khăn trải giường, đầu hơi gục xuống, âm thanh thoáng mơ hồ.

"Không mặc cũng được, bắn bên trong... cũng không sao."

Trịnh Thù biết mình được anh tín nhiệm.

Hắn khó lòng kìm nén dòng cảm xúc mênh mông, tức thì cắm vào, hôn tấm lưng bóng loáng run rẩy của số 11, bất giác thốt lên đầy vui vẻ.

"Cảm ơn, cảm ơn."

Cảm ơn cái gì, sao hắn nói cảm ơn chứ.

Số 11 nghĩ.

Nếu có nói, phải là anh cảm ơn hắn mới đúng, cảm ơn tia nắng mang tên Trịnh Thù rọi xuống đời anh.