Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 100: Bốn bề bất ổn



"Anh, chúng ta tới nơi rồi!"

Ánh mắt của Ác Quỷ nhìn xuyên qua cửa kính xe đến tòa trang viên trước mặt, mấy tháng trước nơi này chỉ là một mảnh đất đang xây biệt thự. Bây giờ đã trở thành trang viên tư nhân, diện tích hơn hai nghìn mét vuông có tường bao quanh cao ba mét. Trên tường có một lưới điện cao khoảng một mét, mà cổng chính đã cao năm mét rồi. Mọi thứ trông rất đồ sộ và uy nghiêm.

Trương Húc Đông nhìn đám đàn em của Điêu Bang tới lui, chưa tới ba phút đã có không dưới 50 người ra vào.

Trần Uy kinh ngạc nói: "Con mẹ nó đúng là lớn mà, không biết bên trong có thể có bao nhiêu người nữa, uy danh của Lão Điêu đúng là không phải nói điêu."

"May mắn chúng ta không có xông vào, những tên này vừa nhìn đã biết là được huấn luyện bài bản. Đoán chừng chúng ta chỉ có thể chống đỡ trong khoảng mười phút thôi!" Chu Đại Thánh cũng hút một điếu thuốc, cười lạnh nói.

Trương Húc Đông buộc dải vải trắng trên cánh tay của mình, nói: "Chúng ta vứt bỏ trụ sở chính, còn bọn chúng thì không đâu. Bên trong cũng không có bao nhiêu người đâu!"

Nhóm người xuống xe, trong tay mỗi người là một khẩu Hoàng Chi Ưng AK47, trên thắt lưng còn treo thêm ít nhất 5 quả lựu đạn. Hắc A để cho Ác Quỷ mang theo những khẩu súng này cuối cùng cũng đã có chỗ phát huy tác dụng rồi.

Bằng! Bằng!

Trương Húc Đông dùng hai khẩu Hoàng Chi Ưng bắn chết hai tên đàn em ở cửa. Sau đó phất tay lên với các đại ca của Long Bang.

"Chết tiệt, có người tới đánh lén đại bản doanh!"

Một loạt tiếng chửi rủa vang lên, cánh cửa bắt đầu đóng lại, Trần Uy vác bụng chạy tới trước. Trước khi mấy tên gác cửa còn chưa kịp khóa cửa lại, cậu ta đã lập tức rút khóa ném một quả lựu đạn vào khe cửa. Ầm một tiếng vang thật lớn, đám đàn em kia bị nổ bay lên trời. Trương Húc Đông đạp tung cánh cửa, mang theo Hắc Hoàng, Ác Quỷ và những người khác nối đuôi nhau xông vào.

"Chém chết bọn chúng!" Đã có một vài tên đàn em xách đao vọt tới.

"Tạch, tạch, tạch, tạch..." Họng súng AK47 phun ra lửa, quét sạch đám đàn em kia, trong nháy mắt không còn một mảnh vụn. Trương Húc Đông giơ ngón tay cái lên với Chu Đại Thánh, nói: "Kỹ năng bắn súng không tồi!"

Chu Đại Thánh bật cười đáp: "Bây giờ không giấu diếm anh nữa, ông đây trước khi lăn lộn làm xã hội đen đã là lính đặc công của Trung Quốc đấy nhé!"

"Những lời này tôi tin!"

Một đám người lững thững đi vào trong biệt thự, dưới lầu lập tức có hơn 40 tên đàn em của Điêu Bang cầm đao xông tới. Bọn họ chỉ kịp hét lên vài tiếng, miệng còn há hốc chưa kịp ngậm lại, bởi vì một quả lựu đạn đã làm bọn họ nổ tung ra, máu văng tung tóe.

"Lão Điêu ở đâu?" Trương Húc Đông chân đạp vào ngực một tên đàn em, quát lên.

Tên đàn em kia che vết thương bị đạn bắn ở bụng lại, đau đớn nói: "Lão, lão đại ở trên lầu, đừng, đừng, đừng giết tôi!"

"Xoẹt!" Một nhát cắt cổ tên đàn em, Ác Quỷ dùng ống quần lau vết máu trên đao, lại cảm thấy vô dụng nên ném xuống đất, cười xấu xa nói: "Bán đứng lão đại, mày còn muốn sống sao?"

Trương Húc Đông châm một điếu thuốc, giẫm lên đầu cái xác đó rồi đi lên lầu. Lúc này có bốn tên cầm súng tiểu liên MP5 từ phía trên lao xuống, không nói lời nào, trực tiếp bắn một loạt đạn ống.

Trương Húc Đông nấp sau ghế sô pha, nhanh chóng lắp đầy băng đạn.

"Mẹ nó, sao bọn mày muốn ăn điểm tâm vậy?" Trần Uy gầm lên, một lần nữa kéo lấy chốt lựu đạn trong tay, trực tiếp ném thẳng vào bốn người kia. Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, lập tức bị nổ bốn thi thể không còn nguyên vẹn.

"Tạch tạch!" Trần Uy bắn hai viên đạn cuối cùng ra khỏi khẩu AK trong tay, sau đó nhặt một khẩu MP5 còn chưa hết đạn lên, cười nói: "Đúng lúc bổ khuyết cho cuộc chiến mà!"

Khóe miệng Trương Húc Đông cong lên, cũng nhặt một khẩu, nói: "Đừng sơ suất quá, chết cũng không đáng đâu!"

Không phải ai cũng từng trải qua những cảnh như vậy, Khô Lâu, tên này yêu mạng như tiền, vẫn luôn thu mình vào một góc an toàn, miệng lẩm bẩm chửi mắng: "Mẹ kiếp, cái quái gì thế này. Không phải chỉ là cuộc chiến của giới Hắc Đạo sao? Thế nào lại giống như đánh giặc vậy, còn mẹ nó có cả súng máy nữa chứ. Ngay cả mìn cũng có sao!"

"Không phải ông cũng có à?" Ác Quỷ chỉ vào khẩu súng trong lòng bàn tay ông ta, nhưng mà thứ trong tay của Khô Lâu cơ bản chỉ là đống sắt vụn. Ông ta bắn xong một phát cũng không biết sử dụng thế nào nữa.

Đúng lúc này, từ trên lầu bỗng nhiên rơi xuống hai vật hình cầu.

"Mẹ kiếp!" Trương Húc Đông mắng to một tiếng, trực tiếp bắn ra một phát đạn.

"Bùm bùm!" Hai luồng sức mạnh vừa được bắn ra nổ tung ở giữa tầng một và tầng hai, cầu thang bị nổ có tiếng kêu cót két, sau đó sập trên mặt đất. Trương Húc Đông hét lên với những người đang còn sững sờ kia: “Chạy đi, chờ chết à!"

Bọn họ vừa mới chạy tới cửa đã thấy Hắc Hoàng bước từ tầng hai xuống một cách đầy ma mị. Lúc này cô ấy đang nắm đầu hai người đàn ông đang trợn trắng mắt. Tất cả mọi người đều không biết cô ấy đi lên từ lúc nào, vẫy vẫy tay với bọn họ: "Lên đây đi!"

Khô Lâu như thấy ma, nhìn phía sau lưng anh, lại phát hiện Hắc Hoàng vừa xuất hiện ở phía sau đã biến mất: "Đại Đông, cô ấy là..."

Trương Húc Đông nhún vai, nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ là bay lên đó rồi!"

Trên lầu hai có một hành lang được thiết kế vòng tròn, hai bên là vô số phòng đơn, hai bước là một gian phòng. Giờ phút này vô cùng yên tĩnh, trên mặt đất chỉ có vài thi thể bị vặn cổ mà chết. Dưới mặt đất là thạch cao bị mìn nổ văng tứ tung. Có một sự im lặng chết chóc kỳ lạ bao trùm trong lòng mỗi người bọn họ.

"Tất cả những người còn lại phải sống sót cho tôi!" Trương Húc Đông bắt đầu ngoắc tay chỉ về phía cửa phòng gần nhất, anh dựa vào tường, những người khác đều biết tình huống như vậy có thể có mai phục, cho nên mọi người cũng bắt đầu cẩn thận.

"Ba, hai, một." Khi Trương Húc Đông ra dấu ngón tay cuối cùng, Ác Quỷ trực tiếp đạp tung cánh cửa, lăn người đi vào, nhưng cậu ta lại lập tức lăn ra, nói: "Ngay cả một con quỷ cũng không có!"

Trần Uy buồn bực nói: "Tầng này có không dưới mấy chục gian phòng, chúng ta cứ tìm như vậy thì bao giờ mới tìm xong!"

Trương Húc Đông nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý: "Hắc Hoàng, cô đưa Trần Uy và Khô Lâu đi tìm phòng giám sát, tôi, Ác Quỷ và Chu Đại Thánh tiếp tục đi tìm gã Lão Điêu kia!"

Tên lão Điêu này Trương Húc Đông chưa từng thấy người thật, nhưng xem ảnh thì thấy là một tên đầu trọc, có râu quai nón. Tên này thuộc loại nham hiểm xảo quyệt, chơi trong giới Hắc Đạo nhưng ít khi lộ mặt. Không thể không nói đây là một người kỳ lạ.

"Đã biết, các anh chú ý an toàn!" Hắc Hoàng mang hai người kia chạy lên tầng trên, bởi vì từ thông tin Huyết Lung Linh thu thập được, nơi bọn họ tìm kiếm nằm ở tầng trên cùng.

Đường Phi, người đã trở thành đại ca chân chính của Long Bang từ lần trước, giờ phút này cậu ta đang mang theo 300 người tiến vào một hộp đêm biến thái của Điêu Bang. Trên mặt đất đầy tay cụt, chân cụt cùng máu tươi chảy tứ tung. Không ít khách hàng cùng nữ phục vụ đang ngồi run rẩy trong góc tường. Một người đàn ông giơ hai tay lên nói: "Vị lão đại này, chúng tôi đều là khách, không phải người của Điêu Bang, đừng giết chúng tôi mà!"

"Các anh không phải à?" Đường Phi lau chùi Đường Đao, nói: "Vậy thì đừng động đến bọn họ, lui ra!"

Người đàn ông kia lập tức dập đầu nói cảm ơn, ngay lúc nhìn thấy Đường Phi xoay người lại, anh ta đột nhiên rút súng từ trong lồng ngực ra. Ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đường Phi đã xoay Đường Đao trong tay, chém đầu tên thủ lĩnh của Điêu Bang ra thành hai đoạn.

"Mẹ kiếp, toàn bộ người ở thành phố Ngọc đều biết chuyện này, mày nghĩ tao dễ lừa quá à!" Đường Phi dùng đao chỉ vào bảy tám người đàn ông đang ngồi xổm trong góc nói: "Đêm nay không thể có khách, bọn họ đều là người của Điêu Bang, tiêu diệt hết cho tôi!"

"Anh Phi, vậy những người phụ nữ này thì sao?"

"Mẹ kiếp cậu bị ngốc đấy à, đây đều là công cụ kiếm tiền của chúng ta, đừng động vào các cô ấy!"

Chiến trường chính thực sự của Long Bang và Điêu Bang là ở trên con đường tiến vào khu thành Nam. Điêu Bang do Huyết Ngao cầm đầu có thể nói là đại sát tứ phương, lúc này trên người Huyết Ngao toàn là máu, anh em Long Bang chết ở trong tay ông ta đã vượt quá một trăm người, còn người bị thương thì vô số.

"Chết tiệt, không phải bọn mày nhiều người lắm sao? Đến đây để tao xem nào!" Huyết Ngao dùng thanh kiếm của mình đâm thẳng vào ruột của hai anh em Long Bang.

Một tên thủ lĩnh khác tiến đến bên cạnh Huyết Ngao, thở hổn hển nói: "Anh Ngao, bọn họ nhiều người quá, Điêu Vương nói trước mắt chúng ta tránh đi trước, đợi đến khi anh Côn tới rồi hãy tiếp tục dạy dỗ đám nhóc Long Bang này!"

"Mẹ kiếp, rút lui sớm như vậy à? Lão đại làm sao đấy?" Huyết Ngao cáu kỉnh hỏi.

Tên thủ lĩnh kia lắc đầu nói: "Có vẻ như gặp phải phiền toái gì đó, tôi cũng không biết chính xác là gì. Tuy nhiên Điêu Vương nói anh nên lấy đại cuộc làm trọng!"

"Làm mình làm mẩy, vừa nghe là đã thấy lên giọng lão đại rồi!" Huyết Ngao vung đao trong tay, vô cùng phách lối gầm lên: "Các anh em, rút lui thôi!"

Toàn bộ cửa phòng ở lầu trên đều bị đá văng, nhưng ngay cả một sợi lông cũng không có. Bọn họ trực tiếp lên lầu ba, ngay trong khoảnh khắc bước lên Trương Húc Đông lập tức hiểu được cái gì gọi là phơi thây. Khoảng 100 tên đàn em của Điêu Bang, không biết là bị người nào giết, trên mặt đất ngổn ngang xác chết. Những người này dường như đã phải hứng chịu một cuộc tấn công thảm khốc, người còn sống thì đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết.

"Mẹ kiếp, ai lại biến thái như vậy!" Chu Đại Thánh nhìn thấy cảnh tượng này, mùi máu tanh nồng nặc làm cậu ta phải bịt kín mũi lại.

Trương Húc Đông chịu đựng được mùi hăng hắc gay mũi kia, đá những cái xác đó sang một bên. Anh phát hiện một thi thể trong đó còn bị xé toạc da mặt ra, lộ ra máu me ghê tởm, căn bản không biết rõ ai ra ai cả.

"Không phải thủ pháp của Hắc Hoàng, chắc hẳn là những người khác. Mặc dù đã giết đàn em của Điêu Bang nhưng chúng ta không hề biết mục đích của bọn họ là gì cả. Những người này đều là cao thủ, mọi người cẩn thận!" Trương Húc Đông vừa nói vừa thận trọng quan sát xung quanh.

"Anh à, hình như em biết ai đã làm chuyện này!" Ác Quỷ dường như biết điều gì đó khi nhìn thấy thảm trạng này.

"Ai?"

"Sau khi anh rời khỏi Israel, từng có 3 nhân vật biến thái xuất hiện ở Tây Âu, bọn họ không nhận nhiệm vụ hộ vệ, mà chỉ lấy giết người làm thú vui. Những tên sát thủ này rất thích xé xác da mặt người ra. Bọn họ thường hay đeo mặt nạ. Nếu như em đoán không sai, chắc chắn là bọn họ!"

Trương Húc Đông có chút buồn bực nói: "Những người này thật đúng là con mẹ nó biến thái mà, thích da người sao? Mặt nạ gì chứ?"

"Bọn họ thích mang vậy, nghe nói chưa từng có ai nhìn thấy mặt thật của họ cả. Treo thưởng cho người bắt được tên này cộng lại so với anh còn nhiều hơn một chút đấy!" Ác Quỷ nghiêm túc nói.

"Đoán chừng tên nhóc Đường Phi kia sẽ thích bọn họ đấy!" Trương Húc Đông đưa tay châm điếu thuốc cuối cùng, sau đó nói: "Trên thế giới rộng lớn này không thiếu điều kỳ lạ, nếu các anh đã tới, vậy thì lộ mặt đi!"

"Quỷ Sa Tăng, xin chào!" Lúc này ở trong góc phòng có bốn người bước tới, đi phía trước là một người trẻ tuổi, khoảng chừng 23, 24 tuổi. Tướng mạo anh tuấn, tóc nhuộm nửa xanh nửa đỏ, theo sau là ba tên đàn em bình thường. Tuy nhiên trông ba tên này lại rất dũng mãnh, trên người có một loại khí thế đặc biệt.

"Anh biết biệt hiệu của tôi?" Trương Húc Đông dùng súng chĩa vào anh ta, bởi vì anh biết người trước mắt này không lớn hơn mình một hai tuổi, nhất định khó đối phó hơn nhóm người Huyết Ngao.

"Hắc Long - Diệp Mặc Sở, Long Đầu tương lai của Bảo Long Môn!" Diệp Mặc Sở tự giới thiệu mình, nhìn Ác Quỷ ở bên cạnh nói: "Anh chính là anh em kết nghĩa của trùm ma túy Halisec sao?"

Ác Quỷ gật đầu: "Làm sao anh biết?"

"Thì ra là vậy, ma túy của Vũ Môn nhất định là do anh cung cấp!" Nhìn Trương Húc Đông chĩa súng về phía mình, Diệp Mặc Sở phe phẩy ngón tay nói: "Phiền toái của anh tôi giúp anh giải quyết, mọi người đều là vì tiền cả, không cần phải gươm súng sẵn sàng như vậy. Hơn nữa tính tình của tôi cũng không tốt lắm đâu, anh chĩa súng vào tôi như vậy, tôi sẽ tức giận đấy."

Chu Đại Thánh không tin anh ta, không phải là Thiếu môn chủ của Bảo Long Môn sao? Nếu là người đảm nhiệm vị trí Long Đầu của Bảo Long Môn thì thế nào chứ. Anh ta vừa mới bước lên trước một bước, muốn cho tên nhóc này biết tay thì lại nhìn thấy khẩu súng máy M91 hạng nặng trong tay ba người đàn ông kia nên thức thời lui về.