Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 105: Người đẹp bác sĩ



Không ai có thể ngờ rằng vào đêm đó Trương Húc Đông ngất xỉu trên đường về, nếu không có Hắc Hoàng ở bên cạnh thì chỉ sợ anh đã bị gã tài xế mắt mù kia chạy qua cán chết rồi. Hầu hết mọi người đều cho rằng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm những màn đấu súng liên tục kia đã khiến cho Trương Húc Đông ngất xỉu.

Thật ra cũng chỉ có Trương Húc Đông mới biết nguyên nhân thực sự, chỉ là anh không muốn nói cho người khác biết chuyện gia đình của mình. Bác sĩ xử lý không ít vết thương nhỏ trên người cho anh, cũng nói cho Hắc Hoàng biết không có gì đáng ngại cả. Sáng hôm sau xét nghiệm máu, kết quả đưa ra, Trương Húc Đông không may mắc một loại bệnh thường gặp, đó là thiếu máu.

Các đại ca của Long Bang cũng tới thăm hỏi, lần này Tưởng Khả Hân cũng tới. Mặc dù đã chú tâm tới lối ăn mặc nhưng rõ ràng có thể thấy cô ấy đã gầy đi một vòng. Nhìn Trương Húc Đông mặc quần áo bệnh nhân mà rơi lệ, khiến Trương Húc Đông cảm thấy cực kỳ đau lòng.

"Khả Hân à, tôi cũng không phải mắc bệnh nan y gì, em khóc cái gì chứ?"

Tưởng Khả Hân chu cái miệng nhỏ nhắn, trợn mắt nói: "Anh Đông, có phải anh vẫn đi cùng nữ sinh đó không đấy?"

"Nữ sinh?"

Trương Húc Đông biết chắc là Tưởng Khả Hân đã đi thăm dò lai lịch của Tiết Hiểu Hiểu. Chỉ cần có tiền thì đương nhiên không có việc gì là không làm được cả. Tuy nhiên gần đây xung quanh anh xảy ra quá nhiều sự kiện lớn, điện thoại di động của anh đã bị hỏng không biết bao nhiêu cái, số điện thoại cũng đổi liên tục, Tiết Hiểu Hiểu căn bản không thể liên lạc với anh được. Tuy nhiên anh nghe Trương Nhất Đao nói, khi cậu ta quay về trường học để làm vài thủ tục bảo lưu gì đó, để sau này có thể học lại, cậu ta nói học viện đã đóng cửa để nghỉ đông trước Tết rồi. Thế nên mấy tháng rồi cậu ta cũng không liên lạc với Tiết Hiểu Hiểu.

Phụ nữ mà, phải dỗ, Trương Húc Đông biết rõ đạo lý này. Đương nhiên anh sẽ nói gì là Tiết Hiểu Hiểu không thích hợp các kiểu, cũng để cho Tưởng Khả Hân kiểm tra điện thoại di động của mình. Cuối cùng Tưởng Khả Hân cũng mới có thể mỉm cười, coi như tha thứ cho Trương Húc Đông về hành vi "gian dối" này.

Trong giới sau đó rất yên tĩnh, không có quá nhiều náo động về đêm, toàn bộ thành phố Ngọc lập tức trở thành một thành phố yên tĩnh thanh bình. Dựa vào tình huống bây giờ để bình chọn một trong mười thành phố tốt nhất cả nước cũng thừa sức, chỉ là thời gian gần đây trong bệnh viện đặc biệt bận rộn. Ngay cả phụ nữ mang thai sinh con đến cũng không còn có chỗ trống để ngồi.

Trương Húc Đông nghe Trương Nhất Đao đến thăm, bèn nói chuyện này với cậu ta, dặn dò cậu ta trở về nói với Ác Quỷ, Trần Uy, nói những người có thể xuất viện thì nên rời đi càng nhanh càng tốt. Đừng làm chậm trễ người ta cứu người. Có câu nói, được lòng dân sẽ thu phục thiên hạ, thật ra lăn lộn trong giới Hắc Đạo cũng không phải là không áp dụng đạo lý này. Cuộc sống của nhân dân ổn định, ai quản anh lăn lộn hay không lăn lộn, đừng quấy nhiễu cuộc sống bình thường của bọn họ, thì làm gì có ai oán trách anh chứ.

Đi theo bên cạnh Trương Nhất Đao là một cô gái nhỏ có vóc dáng thấp bé, bạn gái của cậu ta. Trương Húc Đông là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, ăn mặc rất giản dị, không trang điểm mà để mặt mộc, mang đến cho người khác một cảm giác sạch sẽ, tươi tắn. Trương Nhất Đao khi đứng cùng cô ấy trông rất xứng đôi, chỉ là bây giờ gương mặt của cậu ta trông vô cùng dũng mãnh, luôn có một loại khí thế giống như bắt nạt nữ sinh vậy.

"Nhất Đao, đối xử tốt với bạn gái của cậu đấy, đầu năm nay không còn nhiều cô gái tốt như vậy đâu, phải biết quý trọng."

"Anh Đông, anh đừng lo, anh quên rồi sao? Em là một người đàn ông tốt đấy, chúng em sẽ hạnh phúc thôi!"

"Dặn dò cậu vậy thôi!"

"Cảm ơn anh Đông!" Hai người bọn họ cùng nhau nói cảm ơn rồi ra về.

Các đại học lớn ở thành phố Ngọc vẫn còn đang đi học, còn hơn một tháng nữa mới được nghỉ lễ. Tưởng Khả Hân không thể ngày nào cũng đến nơi này được. Mà tên nhóc Trần Uy gần đây rảnh rỗi không có việc gì, cộng thêm tạm thời mượn chiếc Lamborghini của Trương Húc Đông, mỗi ngày đều đi ra đi vào, không biết cậu ta đang bận rộn chuyện gì nữa. Tuy nhiên, nhìn mặt mũi đỏ bừng của tên nhóc này, hẳn là không có việc gì tốt cả.

Chuyện này, đoán chừng là chuyện xảy ra vào hằng đêm đây, mỗi ngày đều động phòng.

Bác sĩ điều trị cho Trương Húc Đông là một cô gái có tên là Chu Uyển Mộng, ngoại hình ưa nhìn, cao ráo, gia cảnh giàu có. Chỉ là gần đây có quá nhiều bệnh nhân, đã mấy ngày rồi cô ta chưa tan làm đúng giờ. Cả ngày hôm nay tỷ lệ bệnh nhân xuất viện lại rất cao, hiếm khi cô ấy có một lần tan việc đúng giờ như vậy.

Cha của Chu Uyển Mộng là chủ nhiệm một văn phòng chính phủ. Cô ta có một người chị em tốt nhờ giúp đỡ làm chút chuyện. Trước khi tan làm thì nhận được điện thoại của chị ta, nói rằng muốn mời cô đi ăn tối để cảm ơn. Xe của Chu Uyển Mộng đã mấy ngày nằm ở nhà, nơi cô đến hôm nay có hơi xa. Cô ta biết Trương Húc Đông là lão đại của Long bang, lão đại trẻ tuổi này rất bình dị dễ gần, cho nên cô ta muốn mượn xe của Trương Húc Đông để đến chỗ hẹn.

Nghĩ đến đây, Chu Uyển Mộng liền âm thầm vui vẻ đến trước cửa phòng bệnh của Trương Húc Đông, gõ cửa, sau đó được Trương Húc Đông cho phép vào trong. Cô ta thấy anh đang cùng Trần Uy nói chuyện, mà Trương Húc Đông cũng hơi sửng sốt, bác sĩ Chu mặc một bộ quần áo thời trang, trên tay xách một cái túi nhỏ, mang theo một loại hương vị đặc biệt khác: "Bác sĩ Chu, tan việc rồi mà vẫn không quên đến thăm tôi sao?"

"Đúng vậy, tôi là bác sĩ chăm sóc của anh mà!" Chu Uyển Mộng vui vẻ cười nói.

"Ực!" Trần Uy nuốt một ngụm nước bọt, khoa tay múa chân giơ ngón cái với Trương Húc Đông, nhếch miệng nói: "Được lắm anh Đông! "

Trương Húc Đông liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó mỉm cười nhìn Chu Uyển Mộng, trong lòng khó hiểu nghĩ, nếu đã có thể tan việc sao lại còn tới thăm anh chứ, không phải có bác sĩ trực cùng y tá rồi sao? Vả lại bây giờ anh xuất viện cũng không phải vấn đề gì lớn, vấn đề là anh em không cho phép thôi.

Chu Uyển Mộng cười nói: "Tôi nhìn thấy một chiếc Lamborghini ở tầng dưới, là của anh sao?"

"Ừ, sao vậy?"

Cô ta trực tiếp đưa tay ra, cười hì hì nói: "Anh có thể cho tôi mượn xe một lúc được không, xe của tôi còn ở nhà, mà bây giờ tôi phải ra ngoài làm chút chuyện, lát nữa sẽ mang trả lại cho anh, được không?"

"Cái đó... Thì... tôi nói..." Trần Uy ho khan mấy tiếng, không nói nên lời. Nhưng mặt cậu ta đã đỏ bừng, bởi vì cậu ta hiểu quá rõ anh Đông nhà mình. Đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp, xưa nay anh chưa bao giờ nói không cả. Nhưng chiếc xe này tối nay cậu ta cũng cần dùng mà.

Trương Húc Đông giật lấy chùm chìa khóa trong tay Trần Uy, nói: "Xe này cô cứ lấy xài trước đi, ngày mai lái tới là được, không cần vội trả lại!"

"Anh Đông, con mẹ nó!"

"Béo à, trong công ty còn có những chiếc xe khác, cậu đổi một chiếc mà đi. Bác sĩ Chu gần đây rất bận, chúng ta làm người cũng phải có lương tâm chứ!"

"Cậu ấy phải dùng sao?" Nhìn vẻ mặt suy sụp của Trần Uy, Chu Hiểu Mộng cũng không thể không biết xấu hổ mà nhận lấy. Trần Uy lại không dám nói không, cậu ta nói: "Bác sĩ đẹp như vậy, anh Đông nhà chúng tôi nhất định phải cho cô mượn rồi. Đối với anh ấy đàn bà như thể tay chân, còn đàn ông... Ai u, mẹ kiếp thật!"

Trương Húc Đông ném chìa khóa cho Chu Hiểu Mộng nói: "Đừng nghe cậu ta nói nhảm, tan việc cứ đi ngay đi, khó có thời gian được nghỉ ngơi mà!"

Chu Hiểu Mộng nhìn Trần Uy đang nằm trên mặt đất, che miệng lại, thoải mái nói: "Vậy thì cảm ơn, sáng mai tôi sẽ mang trả lại cho anh. Anh đúng là một người tốt bụng mà!" Nói xong, Chu Hiểu Mộng lắc lắc chìa khóa trong tay, ngọ nguậy cái mông nhỏ của cô ta rồi đi ra khỏi cửa.

"Anh Đông, anh đúng thật là ác, em chắc chắn anh có thể xuất viện ngay đấy!" Trần Uy đỡ eo đứng dậy, học Chu Hiểu Mộng nói: "Sáng mai em sẽ trả lại cho anh, anh đúng thật là một người tốt mà. Con mẹ nó ấy!"

Trương Húc Đông cười nói: "Mẹ kiếp, ông đây vốn là một người tốt bụng mà."

"Ôi chết tiệt, anh Đông, có chuyện em quên mất!"

"Sao vậy?"

Lúc này, Chu Hiểu Mộng đã cầm chìa khóa xe trên tay, vẻ mặt đầy cao hứng. Vừa đi vừa tung tăng, lắc eo liếc nhìn chiếc xe thể thao Lamborghini chỉ cao vừa tới bắp đùi cô thôi, liền mở cửa ngồi vào trong đó. Cô ta không ngờ có ngày mình có thể ngồi trên một chiếc xe sang như vậy. Nhà cô ta tuy giàu có nhưng cũng không thể dùng hết toàn bộ tài sản để mua một chiếc xe như thế này được.

"Chiếc xe này mới chỉ thấy trên TV, ngồi thật thoải mái mà!" Chu Hiểu Mộng lái xe ra khỏi cửa. Cô ta đang lái xe của một lão đại băng đảng đấy, loại xe này chỉ sợ trong thành phố Ngọc này không có ai dám ngăn cản ấy chứ. Vừa nghĩ tới đây đã có cảm giác sảng khoái không thể giải thích được, một chân đạp mạnh ga.

Điện thoại di động kết nối với Bluetooth trên xe, cô ta hỏi: "Thư Ngọc, cậu ở đâu, tớ lái xe qua đón cậu."

Trần Thư Ngọc là bạn thân nhất của Chu Hiểu Mộng, cô ta nói: "Tớ cũng sắp tan sở rồi, hôm nay tớ có lái xe, hẹn gặp nhau ở nhà hàng nhé."

"Không được, tớ nhất định phải qua đón cậu, cậu cứ ở công ty chờ tớ tới đi!" Chu Hiểu Mộng dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.

Mặc dù Trần Thư Ngọc không biết tại sao Chu Hiểu Mộng lại khăng khăng như vậy, nhưng cô ta cũng biết tính tình của bạn thân, không thể làm gì khác hơn đành: "Vậy được rồi, tớ đợi cậu ngoài sảnh ngân hàng, văn phòng của bọn tớ sắp đóng cửa rồi đấy nhé!"

Lúc Chu Hiểu Mộng lái xe của Trương Húc Đông đến cổng, thấy ngân hàng còn năm phút nữa mới đóng cửa. Chuyện này có liên quan trực tiếp đến tốc độ trên đường của cô ta đấy, vài nhân viên kinh doanh ở bên trong đang chỉnh sửa lại tài liệu, Chu Hiểu Mộng trực tiếp đi tới tiền sảnh, Trần Thư Ngọc nhìn thấy cô ta bèn vẫy tay, nói: "Uyển Mộng, muốn tới cũng phải là tớ tới đón cậu chứ, sao lại có thể để cậu đến đón tớ được!"

Chu Hiểu Mộng cười duyên nói: "Tớ tới đón cậu, cậu mời khách, như vậy mới công bằng chứ!"

"Một chút phong độ của bác sĩ lớn cũng không có mà!" Trần Thư Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo chiếc túi nhỏ bên cạnh, nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi qua đó chứ? Tớ đã đặt chỗ trước rồi!"

Chu Hiểu Mộng nói: "Cậu đừng lái xe, cơm tối xong tớ đưa cậu về nhà!"

Trần Thư Ngọc lắc đầu nói: "Cậu hôm nay tốt bụng quá nhỉ, còn nguyện ý làm tài xế miễn phí của tớ. Vậy thì tớ đành ra sức tận hưởng thôi!" Cô ta khoát tay của Chu Hiểu Mộng nói: "Vậy thì đi thôi, tài xế xinh đẹp tuyệt trần của tớ!"

Hai người đi ra khỏi ngân hàng, Trần Thư Ngọc tìm xe của Chu Hiểu Mộng, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy, bèn nói: "Người bạn kia, rõ ràng là bắt taxi đến đây, vậy mà còn nói đến làm tài xế cho tớ!"

Chu Hiểu Mộng trực tiếp ấn điều khiển từ xa, đèn phía trước, phía sau xe Lamborghini cách đó không xa nhấp nháy, cô ta cười nói: "Không phải đây sao, chúng ta đi thôi!"

Trần Thư Ngọc vây quanh chiếc xe nhìn ngắm, nói: "Wow, xe thể thao Lamborghini à? Có phải cậu trúng số không đấy?" Sau đó cô ta lại ồ lên một tiếng, nói tiếp: "Thảo nào cậu muốn đích thân đến đón tớ, hóa ra con nhóc nhà cậu mới mua xe nên muốn làm tớ ghen tị đây mà. Còn lừa gạt tớ nữa chứ!"

Chu Hiểu Mộng cười hắc hắc nói: "Đây cũng không phải là tớ mua đâu, loại xe này cho dù có mua nổi cũng không đủ khả năng lái, tớ cũng không giàu có đến mức này! ”

"Ồ? Ý là cha của cậu kiếm được nó sao? Thế không phải là tham..."

Chu Hiểu Mộng nghe xong lập tức không thoải mái, nói: "Cậu nghĩ đi đâu vậy, cha tớ không phải là loại người như vậy, chuyện này không liên quan đến ông ấy!" Hai người lên xe, Chu Hiểu Mộng làm ra vẻ thần bí nói: "Cậu đoán xem, xe này là của ai nào? Nếu đoán được tối nay tớ mời khách!"