Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 110: Nổi giận vì thanh mai



Ngày hôm sau, Trương Húc Đông một mình lái xe đến địa điểm tổ chức concert. Ở nơi này mọi người đều rất bận rộn, bởi vì ngày mai sẽ bắt đầu hai ngày diễn tập, mọi thứ dù rất chiêng trống rùm beng nhưng lại có trật tự. Không ai chú ý và cũng rất ít người biết đến thân phận thật sự của người trẻ tuổi vừa bước vào này.

Trương Húc Đông thầm gật đầu, đạo diễn Vương kia đúng thật là không phải kẻ khoác lác, có thể trong thời gian ngắn như vậy làm được đến nước này. Cũng là một nhân tài hiếm có đấy. Đội ngũ của anh ta không hề đơn giản chút nào.

Ngồi trên ghế đá cách đó không xa, Trương Húc Đông châm một điếu thuốc, nhưng trong đầu lại bắt đầu suy tính xem làm thế nào có thể đánh bại được Bang Tam Hợp. Dù sao ý định ban đầu của anh cũng không phải lăn lộn trong giới Hắc đạo này, mà là tới đây để tận hưởng cuộc sống đô thị. Cho đến khi anh chân chính chiếm được thành phố này, anh sẽ giao toàn bộ Long Bang cho Ác Quỷ. Còn anh sẽ tiếp tục sống cuộc sống của một người bình thường.

"Cộp! Cộp! Cộp..."

Âm thanh giày cao gót thanh thúy vang lên. Trương Húc Đông ngẩng đầu lên nhìn, là một cô gái mà anh không quen biết, tuổi khoảng chừng hai mươi, mặc quần jean bó màu xanh nhạt, áo sơ mi trắng mỏng manh, tóc đen dài đến cằm, che một phần ba khuôn mặt. Âm thanh kia phát ra từ đôi giày cao gót màu xanh dưới chân cô ấy.

Sở dĩ Trương Húc Đông nhìn chăm chú một cô gái như vậy, không phải bởi vì xinh đẹp, mà là bởi vì cô gái này mang lại cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như anh đã từng gặp cô ấy ở kiếp trước rồi vậy. Tuy nhiên dáng dấp của cô ấy rất giống một người mà anh quen biết. Trong chốc lát, cô ấy đã đi đến bên cạnh anh.

"Hình như tôi có biết anh!" Cô gái kia do dự, hơi mím môi nói.

Cô ta biết anh sao? Trương Húc Đông cũng hơi ngẩn ra, rõ ràng không phải là chuyện từ kiếp trước, có thể là thật sự quen biết nhau cơ đấy, anh bèn đứng lên nói: "Tôi cũng có cảm giác này, cô tên là gì?"

"Làm gì có chuyện phụ nữ nói tên cho đàn ông trước chứ!"

"Ồ, Trương Húc Đông!"

"Trương Húc Đông? Trương Húc Đông? Anh Đông?" Đôi mắt cô gái chợt sáng lên, vui mừng không nói nên lời: "Anh Đông, em là Tô Tiểu Ninh, anh còn nhớ em không? Em là Tiểu Ninh ngày nhỏ thường chơi với anh đây!"

"Tiểu Ninh?" Trương Húc Đông lại quét mắt lên người Tô Tiểu Ninh, ký ức thời thơ ấu đã bị anh cưỡng ép phong bế lại lập tức hiện ra một bé gái đáng yêu như vậy.

Trong khu vườn đầu xóm, hai đứa trẻ trạc tuổi đang chơi đùa với nhau, cô bé cầm quả táo trên tay, nói: “Anh Tiểu Đông, quả táo này cho anh đấy, nhưng anh phải hứa với em, sau này lớn lên anh phải cưới em đấy!"

Bé trai lau nước mũi, đưa tay đón lấy, nói: "Em Tiểu Ninh à, anh sẽ lấy em mà!"

Ống kính chuyển đến một quán cà phê bên cạnh trường đại học Ngọc, Trương Húc Đông và Tô Tiểu Ninh đã có một bữa ăn đầy cảm xúc. Đây là người quen đầu tiên anh gặp từ sau khi trở về thành phố Ngọc, hơn nữa thông qua cuộc nói chuyện này mới biết được, Tô Tiểu Ninh là chỉ đạo nghệ thuật trong buổi concert lần này của Đới Tử Lâm. Lúc nhỏ cô ấy đã theo học nghệ thuật, ở tuổi này đã có thành tựu như vậy, khoảng cách đã vượt xa các bạn cùng trang lứa rất nhiều rồi.

"Anh Đông, không phải anh bị mất tích sao? Sau đó đã có chuyện gì xảy ra với anh? Anh về từ lúc nào..." Tô Tiểu Ninh có vô số vấn đề muốn hỏi Trương Húc Đông, cho nên những câu hỏi có hơi lộn xộn: "Thật xin lỗi, thật ra em chỉ muốn hỏi, mấy năm nay anh có khỏe không?"

"Cũng không tệ lắm!" Trương Húc Đông khuấy cà phê, trên thực tế, ngay cả một động vật máu lạnh nếu ăn no cũng sẽ không đi tấn công đồng loại của mình, huống chi là con người. Người khác đều cho rằng Quỷ Sa Tăng là một động vật máu lạnh, nhưng thật ra không phải như vậy, anh cũng bị lương tâm lên án. Mặc dù chỉ thỉnh thoảng trong vài giây thôi. Đây là bởi vì tinh thần của anh đã bị chết lặng rồi.

"Em thì sao?" Trương Húc Đông cười hỏi cô ấy.

Tô Tiểu Ninh cười, vẫn ngây thơ thanh thuần như ngày nào, cô ấy nói: "Ngoại trừ công việc ra, những chuyện khác đều tốt cả!"

"Đing Đing Đing"

"Xin lỗi, đoán chừng lại là chuyện công việc rồi, em không thể ra ngoài quá lâu, tối nay để em mời anh ăn cơm nhé!" Tô Tiểu Ninh nhẹ giọng xin lỗi, nhìn thấy Trương Húc Đông gật đầu, cô ấy mới nhận máy, nhẹ giọng nói vài câu vài câu vào điện thoại, sau đó nói: "Vậy em đi trước!"

"Số điện thoại em là mấy?" Trương Húc Đông hỏi.

Tô Tiểu Ninh đưa danh thiếp cho Trương Húc Đông, sau đó làm động tác gọi điện thoại, rồi vội vàng rời đi.

Trương Húc Đông thở dài một tiếng, đúng là thế sự vô thường. Bây giờ Tô Tiểu Ninh đang làm việc trong công ty của người khác, anh chợt có ý muốn bảo vệ em gái này. Tuy nhiên nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, trước tiên anh vẫn nên cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cô ấy đi!

Lúc Trương Húc Đông định tính tiền rồi rời đi, liền nhìn thấy Tô Tiểu Ninh trở lại cầm, trên tay còn cầm theo thứ gì đó. Cô ấy bước đến bên cạnh Trương Húc Đông, nói: "Anh Đông, quả táo này cho anh đấy!"

"Cảm..." Trương Húc Đông vừa mới nói chữ liền không thể nói được nữa, chỉ gật đầu một cái, cầm quả táo trong tay. Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia rời đi, anh biết mình phải đi gặp đạo diễn của buổi concert này thôi. Không thể để Tô Tiểu Ninh làm việc quá sức được, nếu không được anh có thể tìm người ở công ty đến thay thế cô ấy.

Ngồi trên bậc thang trước quán cà phê, Trương Húc Đông cầm quả táo trong tay, giống như chạm vào trái tim đang đập vậy. Mười phút sau, anh mới cắn vào, trong lòng xúc động kêu lên: "Thật ngọt!"

Sau khi ăn táo xong, anh đến địa điểm tổ chức buổi concert, tùy tiện tìm một nhân viên, anh nói: “Tôi muốn gặp đạo diễn Vương, tôi là chủ tịch của công ty giải trí Phương Đông!"

Nhân viên làm việc kia hơi sững sờ, vội vàng nói: "Xin chờ một chút!"

Chưa đến ba phút, nhân viên làm việc kia đã quay lại, nói: "Anh Trương, mời anh đi theo tôi!"

Đi vào một căn phòng làm việc được dựng tạm thời, đạo diễn Vương trên tivi kia đang ngồi trong đó uống trà, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông đi tới, liền vội vàng đứng dậy nói: "Không biết Trương tổng đến chơi nên không tiếp đón từ xa, mau ngồi nào!"

Trương Húc Đông cười nói: "Không cần phải khách sáo như vậy, mọi người đều là người của mình mà!" Trong lòng anh thật ra có hơi khó chịu, đạo diễn Vương này tới địa bàn của anh. Nếu đã biết anh tới rồi mà vẫn còn ngồi ở chỗ này uống trà nghênh đón anh.

Không đợi đạo diễn Vương này mời, Trương Húc Đông đã ngồi xuống đối diện với anh ta. Đạo diễn Vương vốn là người tinh ý, nhìn ra được vẻ khó chịu vừa mới lóe lên trong mắt Trương Húc Đông, anh ta nói: "Tiểu Tô, mau rót cho Trương tổng một ly trà nào!"

"Vâng!" Chẳng mấy chốc, hai tách trà đã được bưng lên, Tô Tiểu Ninh vừa nhìn thấy Trương Húc Đông ngồi đối diện với đạo diễn Vương, ngay cả trà cũng quên đặt xuống, nói: "Anh, anh Đông, sao anh lại ở đây?"

"Ồ?" Đạo diễn Vương lập tức kinh hãi, anh ta không ngờ Tô Tiểu Ninh lại quen biết ông chủ của Phương Đông. Anh ta gãi đầu nhận lấy ly trà trong tay Tô Tiểu Ninh, nói: "Tiểu Tô, cô cũng ngồi đi. Sao thế này? Cô quen biết Trương tổng sao?"

Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Đâu chỉ quen biết, mà quan hệ của chúng tôi rất thân thiết, lần này tôi tới đây là để gặp cô ấy!"

"Anh Đông, không phải anh là ông chủ của công ty giải trí Phương Đông đấy chứ?" Tô Tiểu Ninh hiển nhiên còn kinh ngạc hơn cả đạo diễn Vương nữa.

Trương Húc Đông không thể chối được nữa, bèn gật đầu, vuốt ve mái tóc của Tô Tiểu Ninh, nói: "Tiểu Ninh giống như em gái ruột của tôi vậy, đạo diễn Vương nhất định phải chăm sóc cô ấy thay tôi đấy. Những chuyện như bưng trà, rót nước này tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra nữa!"

Đạo diễn Vương ho khan mấy tiếng, đáp: "Dĩ nhiên rồi, có nhân vật lớn như Trương tổng đây, tôi đương nhiên không thể để Tiểu Tô bị người khác lợi dụng rồi!" Vừa nói, anh ta vừa vội chớp mắt với Tô Tiểu Ninh.

Trương Húc Đông thu hết những động tác này vào mắt, hừ một tiếng: "Tôi còn không dám động vào cô ấy thì bất kể nhân vật lớn hay nhân vật nhỏ gì cũng không được!"

"Ôi chao, tôi nghe nói Trương tổng của công ty giải trí Phương Đông đến đây hả!" Đẩy cửa vào là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, trên cổ đeo tấm thẻ có ghi "Phó đạo diễn", vừa đi tới anh ta đã cau mày nói: "Tiểu Tô, sao cô lại ngồi ở chỗ này? Mau đi pha giúp tôi một ly cà phê, Lam Sơn không đường nhé, xin cảm ơn! "

Tô Tiểu Ninh gật đầu đứng dậy, nhưng đạo diễn Vương đã chú ý tới sắc mặt của Trương Húc Đông, nhanh chóng nháy mắt ra dấu với phó đạo diễn kia. Người này không biết có ý gì, anh ta ngồi vào chỗ của Tô Tiểu Ninh mới vừa ngồi, nói: "Đạo diễn Vương, mắt anh bị sao vậy? Bụi bay vào à? "

"Ầm!"

Trương Húc Đông đập bàn, có thể thoáng thấy lửa giận trên mặt, nhân viên trong phòng làm việc đều yên tĩnh lại. Anh chỉ vào chóp mũi của tên phó đạo diễn kia, nói: "Cút ra ngoài, ai cho phép anh ngồi ở chỗ này!"

Phó đạo diễn sợ hãi run lên, làm sao anh ta không biết thân phận của Trương Húc Đông cơ chứ, anh ta lúng túng đứng lên, nói: "Trương tổng, tôi không làm gì có lỗi với anh đấy chứ?"

Trương Húc Đông làm gì muốn nghe anh ta nói nhảm, nhấc chân lên đạp tên phó đạo diễn ngã xuống đất, chỉ vào cửa nói: "Cút!"

Phó đạo diễn bị đạp đau, đã sớm quên mất Trương Húc Đông là ai, liền hét lên: "Anh làm sao vậy? Tôi đã chọc gì anh chứ?"

Trương Húc Đông muốn tiến lên dạy cho anh ta một bài học, ở thành phố Ngọc này, người dám chất vấn anh có thể đếm trên đầu bàn tay. Nhưng tuyệt đối không phải người trước mặt này, Tô Tiểu Ninh đi tới ngăn anh lại, lắc đầu nói: "Anh Đông, em không sao cả!"

Đạo diễn Vương vội vàng giảng hòa: "Trương tổng, phó đạo diễn Lý không biết quan hệ của anh và Tiểu Tô, có câu, người không biết..."

"Anh câm miệng lại cho tôi!" Trương Húc Đông thật sự đau lòng cho Tô Tiểu Ninh, anh dám chắc cô gái này nhất định đã xảy ra chuyện không hay gì đó. Trong trí nhớ của anh, nhà họ Tô không thua kém gì nhà anh cả, tuyệt đối sẽ không đến mức thất thế trở thành một chỉ đạo nghệ thuật như bây giờ.

"Trong vòng ba giây, nếu anh không cút ra ngoài, anh sẽ hối hận!" Trương Húc Đông đưa ra tối hậu thư.

"Tôi..."

"Bộp!"

Phó đạo diễn Lý đang định đứng dậy thì bị Trương Húc Đông lạnh lùng đảo mắt qua: "Lỗ tai anh bị điếc sao?Tôi nói cút ngay, cả hai người!"

"Tôi cút, tôi cút!" Ngay lập tức, phó đạo diễn Lý giống như một giống một con lăn, bắt đầu nhanh chóng lăn ra cửa, biến mất như một làn khói.

Cùng lúc đó, Đới Tử Lâm che miệng cười đi vào, hỏi: "Phó đạo diễn Lý bị làm sao vậy? Sao lại trông giống như một quả bóng da vậy..." Lời nói của cô ta đột ngột ngừng lại vì nhìn thấy Trương Húc Đông, nhưng nghĩ lại, lần này có hợp tác với công ty giải trí Phương Đông, thấy Trương Húc Đông cũng là chuyện quá bình thường: "Trương tổng, hôm nay sao anh rảnh mà đến đây vậy?"

Trương Húc Đông cười với cô ta, sau đó quay đầu nhìn về phía đạo diễn Vương, nói: "Tôi đưa Tiểu Ninh đi ăn cơm, nếu như bên này của anh thiếu nhân viên, cứ tìm Đặng Quân, anh ta sẽ thu xếp người!"

"Trương tổng, anh đã nói như vậy rồi, tôi nhất định sẽ nghe theo. Vậy anh cùng Tiểu Tô đi ngay đi!"

"Ừ!" Sắc mặt của Trương Húc Đông lúc này mới dịu đi, quay đầu nhìn về phía nhân viên bên trong, nói: "Đừng bịa đặt tin đồn thất thiệt giữa tôi và Tiểu Ninh đấy, không tốt cho các cô cậu đâu!"

Bên trong phòng im thin thít, Tô Tiểu Ninh mím môi không biết nói gì, sau khi Trương Húc Đông làm động tác "đi", cô mới đi theo anh. Nhưng trong nháy mắt bước ra khỏi cửa đó, trên mặt cô ấy tràn đầy sự vui vẻ, loại cảm giác an toàn này đã lâu rồi cô ấy mới cảm nhận lại được.