Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 112: Hai bên đấu trí



Tiểu Vương Gia để cho tên đàn em duy nhất cầm túi tiền đi theo sau ông ta tới. Người đội trưởng kia đem một vật vào chiếc túi nửa triệu đô la kia, nói: "Đây là máy theo dõi, bọn bắt cóc cầm tiền nhất định sẽ tẩu thoát, đến lúc đó cho dù bọn họ bỏ chạy, chúng ta vẫn có thể đuổi kịp hắn!"

"Được rồi, đội trưởng Lý, càng ngày càng chuyên nghiệp đấy nhỉ!" Tiểu vương gia bất đắc dĩ cười khổ. Đám lưu manh này có dã tâm như vậy, trốn ở nơi cực kỳ khó phát hiện. Cứ thế này, có thể ông ta chẳng những có thể cứu được con trai của mình ra, nói không chừng năm triệu đô la Mỹ kia cũng có thể lấy lại. Quan trọng là có thể tìm được người đứng sau bức màn.

Ông ta thề, cho dù đối phương có là ai, tuyệt đối cũng sẽ để bọn họ trả một cái giá đau đớn cho sự ngu xuẩn này, đó chính là xuống địa ngục. Bọn chúng sẽ sớm tỉnh mộng thôi.

Có lực lượng giúp đỡ nên ông ta cũng hơi thả lỏng. Nhiều năm lăn lộn ở trong giới Hắc Đạo như vậy, ông ta đã giết chết hơn trăm người, nhưng ông ta chưa bao giờ khẩn trương như vậy cả. Cầu mong không có chuyện gì không may xảy ra. Ông ta để cho hai tên đàn em bỏ tiền vào cốp xe sau.

Bọn họ vừa mới định chuẩn bị khởi động xe thì lúc này điện thoại lại gọi tới, đối phương ở bên kia lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Lấy tiền ra, mở sẵn rồi để dưới đất."

Tất cả mọi người đều vô cùng cả kinh, nhanh chóng nhìn xung quanh, may mà bọn họ không làm gì trên đống tiền này cả. Bây giờ mới rõ ràng, hóa ra trên địa bàn của bọn họ lại có người theo dõi, loại thủ đoạn này khiến cho trái tim Tiểu Vương Gia lạnh đi. Chuyên nghiệp như thế này liệu bọn họ có thể vừa cứu được con trai của mình vừa lấy lại được tiền sao?

Tiểu Vương Gia được coi như là lão đại của bang Tam Hợp, đương nhiên sẽ không hỏi ý kiến của "đàn em" bên cạnh, chỉ là khóe mắt ông ta liếc nhìn hai tên cảnh sát kia. Sau đó để cho đàn em lấy tiền ra, mở túi, đợi đối phương bên kia lên tiếng.

Người kia đứng trên tầng thượng tòa nhà cao ở phía xa, dùng ống nhòm tầm xa, truyền lại hình ảnh vào trong phòng làm việc của công ty giải trí Phương Đông. Ác Quỷ đánh giá những tờ tiền giấy này, còn khoa trương hít mũi một cái, giống như ngửi thấy được mùi gì đó vậy. Một chốc sau cậu ta lại gật đầu nói: "Là tiền thật, không có vấn đề gì."

Trương Húc Đông cười, nói: "Được rồi, tôi cảm thấy người bên cạnh ông ta có hơi kỳ lạ. Đừng cho ông ta mang theo người, để tự mình ông ta lái xe đi."

"Ố ồ, mùi của cảnh sát!" Đường Phi cười dữ dội, uống cạn rượu trong chén.

Tiểu Vương Gia lại một lần nữa nhận được điện thoại, ông ta bất đắc dĩ nói với những tên đàn em kia: "Không ai cần đi qua với tôi CẢ, bọn họ bảo tôi đi một mình!"

"Anh Hùng, không được!"

"Lão đại, lỡ như mục tiêu của bọn họ không phải là thiếu gia mà là anh, vậy thì..."

Hai người cảnh sát kia cũng đưa mắt nhìn nhau, không ngờ tên bắt cóc này đầu óc lại thanh tỉnh như vậy, lại không nóng nảy nhận tiền, mà gần như cân nhất đến tất cả các yếu tố. Tuy nhiên bọn họ nhất định cũng sẽ không hấp tấp ra tay, mà để cho những tên đàn em kia lùi về. Đội trưởng kia lặng lẽ nhắn cho Tiểu Vương Gia một tin nhắn ngắn.

"Anh Ba cứ yên tâm, chúng em vẫn đi theo anh đây, tuyệt đối sẽ đảm bảo an toàn cho anh!"

Tiểu Vương Gia bỏ điện thoại vào thọa xe phía trước, sau đó khởi động xe chạy đến lối vào cổng sắt thành phố Lạc Nguyên.

Cổng sắt thành phố Lạc Nguyên.

Vào lúc này, rất đông người tan sở, nhưng có một nhóm công nhân đang sửa chữa đường cống thoát nước, bên cạnh có một chiếc xe van cũ nát bị hỏng đang đậu, trong xe có một người anh em của Long Bang đang khảo sát đánh giá tình hình xung quanh.

Những người kia mặc thường phục, kín đáo lẫn trong đám đông. Trong đó có một số người tinh nhuệ của tổ trọng án, mà đàn em của Long Bang cũng lăn lộn ở trong đó, bất cứ lúc nào cũng để mắt canh chừng.

Những thay đổi xung quanh, xét cho cùng, đều là cả hai bên đang cân nhắc nhau. Lực lượng cảnh sát cũng không phải người ăn chay.

Hơn ba mươi người mặc thường phục, còn có một số người cải trang làm công nhân vệ sinh, cùng một vài chủ các cửa hàng nhỏ ở bốn phía. Bọn họ kiểm soát toàn bộ hiện trường, chỉ cần không ngoài dự liệu, cảnh sát sẽ để cho tên bắt cóc cầm tiền rời đi trước, sau đó mới cứu con trai của Tiểu Vương Gia ra sau. Rồi bắt đầu tiến hành theo dõi, nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra được, đám người bắt cóc này, lại có tiên phong của nhóm lính đánh thuê thao túng, chuyên nghiệp hơn bọn họ rất nhiều.

Mọi chuyện đã được an bài, Tiểu Vương Gia cũng lái xe đến nơi này. Xe cảnh sát đậu ở giữa cửa, phối hợp với những cảnh sát giao thông đang dán giấy phạt đền. Xe của bọn họ đều là Volkswagen bình thường, nhưng đáng tiếc bọn họ chưa từng nghĩ tới, khi những chiếc xe này đi ra khỏi đồn cảnh sát, biển số đã được ghi lại. Đúng là không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã mang xe của cảnh sát đến đậu ở nơi này.

Quan sát một lúc, phát hiện đoạn đường này có không dưới mười chiếc xe không phải bình thường, biển số xe rất bắt mắt.

Trương Húc Đông nhìn tình hình mà đàn em truyền đến trên máy chiếu, cười lạnh nói: "Tiểu Vương Gia còn báo cảnh sát nữa đấy, xem ra kẻ bắt cóc này chỉ có thể lợi dụng cảnh sát thôi!" Dừng lại một chút, anh nói: "Nói cho ông ta biết, bảo ông ta đổi địa điểm!"

Tiểu Vương Gia còn chưa xuống xe, điện thoại đã vang lên, lần này bảo ông ta đến Hội Quán Thương Vụ Đại Đức ở khu Đông Thành, nơi đó có một học viện kỹ thuật. Thời gian nghỉ của học viện này cũng giống như đại học Ngọc vậy, thời gian này học sinh đang sinh hoạt tự do.

Tiểu Vương Gia có nghĩ tới, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, ông ta lập tức lái theo dòng xe cộ đi về phía Đông Thành. Năm phút sau cảnh sát đã ở đó, cũng lặng lẽ lái xe theo.

Mà khi Tiểu Vương Gia đến nơi, lập tức đổi thành xe khách ở khu Thành Đông, dòng người đi lại lúc này càng lớn kinh người hơn. Hơn mười chiếc xe đầy người ngồi mặc thường phục, cảm thấy tên bắt cóc này xảo quyệt ngoài dự liệu của bọn họ, bèn kéo xe cách xe ra.

Trương Húc Đông nhìn những tình huống này, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Tên Tiểu Vương Gia này phối hợp cùng cảnh sát thật con mẹ nó ăn ý nhỉ."

"Anh Đông, em đến cảnh cáo ông ta một chút nhé?"

"Để tôi đi, cho các cậu xem một chút thủ đoạn của tôi!"

Trương Húc Đông ra hiệu tên đàn em đang điều khiển máy tính xách tay bên cạnh đi ra, anh trực tiếp mở hộp thư email của mình lấy ra hai phần mềm cài đặt mô phỏng giọng nói người cùng điện thoại qua internet. Anh chợt gọi tới cho Tiểu Vương Gia.

Tên đàn em phụ trách kỹ thuật nhìn lão đại của mình lại còn có phần mềm chuyên nghiệp như vậy, không khỏi âm thầm đưa ngón tay cái lên. Thủ đoạn của cảnh sát đơn giản chính là nghe lén, tìm ra một vài địa chỉ thôi. Tuy nhiên phần mềm này của Trương Húc Đông thuộc hàng đầu thế giới, có thể bảo đảm trong vòng một giờ không bị ai tra ra được cả.

Trương Húc Đông bấm điện thoại gọi cho Tiểu Vương Gia, cười lạnh nói: "Anh Ba à, làm thế này không vui lắm nhỉ?"

Tiểu Vương Gia nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, ông ta cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng ông ta có cảm giác đây chính là người đầu sỏ đã sắp đặt vụ bắt cóc lần này, ông ta hỏi: "Tôi với cô có thù oán gì?"

"Ồ..." Một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Bớt nói nhảm đi, tôi biết ông đã báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đang đi theo ông. Tôi nhớ anh em của tôi đã cảnh cáo ông rồi, chẳng lẽ ông cho rằng chúng tôi sẽ không động thủ sao? Tôi thật sự không thể hiểu nỗi, anh Ba cứ ích kỷ thế này, lẽ nào số tiền này so với mạng của con trai ông còn quan trọng hơn?"

Tiểu Vương Gia cũng là Hắc Đạo, ông ta biết rõ thủ đoạn này, đối phương có thể đang gạt ông, lấy thân phận lão đại bang Tam Hợp của ông, không gọi cảnh sát là vô cùng có khả năng mà. Cho nên ông ta lập tức nói: "Cô gái này, tôi là người quang minh chính đại, thân phận của tôi các cô cũng biết rồi. Chu Hùng tôi tội gì phải làm như vậy, các cô có thể đến đây xem, tôi là người duy nhất ở đây!"

"Con mẹ nó, ông cho rằng tôi đây dễ lừa gạt vậy sao?" Trương Húc Đông mắng, "Nói cho ông biết, đừng giở trò quỷ với tôi, đây là cơ hội cuối cùng của ông, có muốn tôi nói cho ông nghe biển số của mười chiếc xe phía sau không?"

Cảnh sát đang nghe lén kia cũng thoáng sửng sốt, bọn bắt cóc đã phát hiện ra rồi sao? Ngay lập tức bọn họ bắt đầu điều tra địa chỉ IP của cuộc gọi này, mồ hôi trên người trưởng phòng kỹ thuật cũng đang tuôn ra ào ạt.

"Không, không cần. Cô muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm theo lời anh nói!" Tiểu Vương Gia thầm mắng, đám cảnh sát này đúng là phế vật mà, lại để bị phát hiện ra nữa chứ. Biết vậy đã mang các anh em theo rồi, so với bọn họ còn mạnh hơn.

Ông ta 40 mươi tuổi mới cùng tình nhân có một đứa con trai, sau này vì cuộc sống quá phóng túng nên đã bị bệnh sinh dục. Đứa con trai này so với tính mạng của ông ta còn quan trọng hơn, lập tức rống lên: "Cảnh sát cút ra ngoài cho ông đây, đám phế vật các cậu. Nếu con trai tôi mà xảy ra chuyện, các cậu hãy chờ chết đi!"

Cảnh sát ngẩn cả ra, cục trưởng lau mồ hôi hỏi đã tìm được địa chỉ chưa, nhân viên kỹ thuật viên lắc đầu khổ não nói: "Thiết bị chống dò tìm hàng đầu, bảy mươi hai mật mã, trình độ chuyên nghiệp của đối phương có thể so sánh với cục tình báo của bất kỳ quốc gia nào. "

"Ra lệnh cho mười chiếc xe kia rút lui!" Cục trưởng phát ra mệnh lệnh, tiếp tục cài người vào như vậy cũng không còn ích lợi gì nữa. Đầu tư nhiều nhân lực và vật lực như vậy, còn không làm nên chuyện thì chức cục trưởng của ông ta sẽ bị xử lý mất. Phải lập tức bắt đầu rút lui, tuy nhiên bọn họ cũng sẽ không từ bỏ ý định. Những người mặc thường phục kia nhanh chóng lặng lẽ xuống xe, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch B.

Tình huống như vậy, Trương Húc Đông đã sớm dự đoán được, anh cảm thấy cuộc sống đúng là thật bi ai mà. Tên nhóc Hắc Long của Bảo Long Môn kia muốn giết chết cha của mình, mà Tiểu Vương Gia của Bang Tam Hợp lại bất chấp tất cả cứu con trai của mình. Có lẽ đây chính là bi ai của giới Hắc Đạo!

Cho nên khi những người mặc thường phục kia rời đi, địa điểm tiếp theo chính là bên trong nhà máy bỏ hoang ở Bắc Thành. Đây cũng chính là nơi nhóm người Chu Uyển Mộng bị nhốt lần đó, Trương Húc Đông đã an bài địa điểm ở đây. Tiểu Vương Gia Chu Hùng lập tức mở định vị dẫn đường, lần này ông ta không dám chậm trễ nữa.

Những cảnh sát dự định tới nơi giao dịch cuối cùng, nói không chừng con tin có thể ở bên trong. Thế nên bọn họ lập tức đi theo xe của Tiểu Vương Gia đến mục tiêu tiếp theo, để phòng ngừa kết quả xấu nhất xảy ra.

Trương Húc Đông gọi điện thoại cho Ác Quỷ, nói: "Cậu đã chuẩn bị xong chưa?"

Ác Quỷ bên kia cười to thành tiếng: "Không thể tốt hơn được nữa, xem ra không cần em phải gây ra hỗn loạn rồi, em lúc nào cũng có thể tiếp ứng cả."

"Anh Đông, người của em đã sẵn sàng nhận tiền rồi!" Đường Phi cười gằn nói.

Trần Uy cuống cuồng nói: "Con bà nó, vậy em phải làm gì đây?"

"Cậu cứ chờ đếm tiền đi!" Trương Húc Đông nâng ly lên cùng với bọn họ nói: "Vậy bắt đầu thu tiền thôi!"

Tiểu Vương Gia lúc này đã rất tức giận, ông ta không thể ngờ được lần này trở về lại không làm ra chuyện gì, ngược lại còn làm lộ ra con ruột của mình. Ông ta thật sự hối hận, chỉ sợ nếu những người khác ở thành phố Ngọc này biết, sẽ cười đến rụng răng mất. Con trai của lão đại một băng đảng lại bị bắt cóc, đây không phải tương đương với việc nói rằng nước ngập Đông Hải Long Cung sao?

Mà sau khi ông ta vừa mới đến khu Bắc Thành, ông ta lập tức nhận được điện thoại, bèn dừng xe lại bên lề.

Cảnh sát lại một lần nữa thương lượng với Tiểu Vương Gia, nói kẻ bắt cóc này rất xảo quyệt. Ban đầu bọn họ tưởng rằng những kẻ bắt cóc này nửa đường sẽ cầm tiền đi rồi cơ. Tuy nhiên bọn họ có biện pháp của mình, bảo Tiểu Vương Gia làm như lời bọn bắt cóc nói, bọn họ đã có chuẩn bị rồi.