Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 122: Thời gian trôi như thoi đưa



8 giờ sáng ngồi máy bay rời khỏi thành phố này, Trương Húc Đông trở lại thành phố Ngọc. Sau khi thu xếp ổn thỏa Tô Tiểu Ninh xong, anh để cho Đỗ Long cùng bốn đàn em mang theo 100 người đi tiêu diệt bang phái gọi là bang Hà ở thành phố Tương Dương đó.

Vào ngày thứ hai, cảnh sát Tương Dương đã đóng cửa nhiều quán cà phê Internet đen cho phép trẻ vị thành niên vào.

Vào ngày thứ ba, Điêu Bang không ngừng gây rối cho Bảo Long Môn kia, có một người bị mất tích. Đó là Chúc Long, cánh tay phải đắc lực của Điêu Bang.

Vào ngày thứ tư, tại khu Tây Giao không người ở thành phố Ngọc, có một người đàn ông nghèo khổ nhưng lại cực kỳ hung ác sống trong tầng hai của căn nhà thông tầng. Trương Húc Đông đang ngồi hút thuốc bên trong, trong tay anh cầm một thanh sắt đã được vót nhọn. Mà người đàn ông trên mặt đất đang bị trói chặt sau lưng, là một tên đầu trọc, hơn nữa thân hình còn vô cùng to lớn.

"Trương Húc Đông, mẹ kiếp, có bản lĩnh thì cùng ông đây đấu một chọi một. Đánh lén sau lưng thì có gì đáng tự hào chứ!" Chúc Long tức hộc máu gào thét lên.

Trương Húc Đông không nói lời nào, chỉ lặng lẽ hút xong điếu thuốc, lúc đứng dậy trên mặt mang theo nụ cười chán ghét, chọc mạng cây gậy sức kia đâm vào ngực Chúc Long, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Đến trước mộ Dũng Tử, Trương Húc Đông xách cái đầu đầy máu kia, cắm ba cây nhang, nói: "Người anh em, anh Đông đã hứa với cậu thì nhất định sẽ làm được!"

Một tuần lễ sau, Long Bang cùng Vũ Môn thành phố Ngọc đã chính thức khai chiến. Sau một giờ đánh nhau, Vũ Man Tử nhận thua, Vũ Môn giải tán. Long Bang thống nhất thành phố Ngọc. Hắc Hùng, A Phượng, hai lão đại bọn họ mang theo đàn em gia nhập Long Bang. Long Bang trở thành bang phái tiếp nối Điêu Bang, lại một lần nữa thống nhất các bang hội ở thành phố Ngọc này.

Tại thời điểm này, một băng nhóm từ yên lặng lặng vô danh, cho tới bây giờ có hơn 8.000 anh em, phát triển chưa tới một năm, có thể nói đã trở thành huyền thoại trong giới Hắc Đạo. Mà cái tên Trương Húc Đông này cũng đã lọt vào mắt xanh của tất cả các băng nhóm lớn ở Trung Quốc.

Mùa xuân náo nhiệt trôi qua, Trương Húc Đông trở về căn biệt thự kia cùng với bốn người phụ nữ Tô Tiểu Ninh, Tưởng Khả Hân, Vương Tử Kỳ, Tiết Hiểu Hiểu. Nếu một đại ca giới Hắc Đạo như anh không thể giải quyết được chuyện này thì Trương Húc Đông cũng không cần lăn lộn nữa. Anh đã hoàn toàn thay đổi từ một lính đánh thuê biến thành một tay xã hội đen có tiếng, thủ lĩnh của Long Bang rồi.

Một tháng sau, rất nhiều người cho rằng sau khi tiếp quản thành phố Ngọc, Long Bang sẽ phát triển ra khu vực xung quanh. Nhưng Trương Húc Đông đã sớm có sắp xếp riêng, người ở lại thành phố Ngọc là Trương Nhất Đao, người sẽ phát triển các khu vực xung quanh. Còn anh lại bắt đầu lên kế hoạch tiến vào Tương Dương, lần này dẫn theo 5.000 anh em tới, khuấy vũng nước đục này.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, học sinh trở về khuôn viên nơi ươm mầm những đóa hoa của tổ quốc, Trương Húc Đông cũng không ngoại lệ. Sau khi tận hưởng tháng cuối cùng bình yên, ngồi trong lớp học đầy nắng, anh đang đọc một cuốn sách rất thú vị có tên là "Văn hóa khu vực Trung Quốc". Tên nhóc Trần Uy kia cũng trở về trường học, đang nằm ngủ ngon lành kia.

Giáo viên chủ nhiệm gọi tên Trương Húc Đông, anh ung dung bước lên nhận giấy khen cùng học bổng, hứa sẽ đãi tất cả các bạn học một bữa trưa ở nhà ăn. Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường như thế.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, người thanh niên còn đang học ở đại học này lại là thủ lĩnh của một băng nhóm quyền lực nhất thành phố Ngọc, Long Bang cơ chứ? Rõ ràng Trương Húc Đông cũng giấu giếm bọn họ. Mặc dù ba băng nhóm học sinh ở trường học bên kia đều biết lai lịch của Trương Húc Đông, đã được cảnh cáo rõ ràng nên bọn họ cũng không dám rêu rao kêu to. Chỉ là lúc gặp Trương Húc Đông thì vô cùng cung kính.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Húc Đông vươn vai, đi vào phòng ăn. Cơn nghiện thuốc lá khiến anh phải móc ra một điếu thuốc để đốt. Lúc này Tiết Hiểu Hiểu đã sớm ăn no, trở về ký túc xá để thay một bộ quần áo thể thao mang phong cách mùa xuân để đợi anh.

"Húc Đông!" Vừa nhìn thấy Trương Húc Đông đi ra, Tiết Hiểu Hiểu lập tức ôm lấy cánh tay của Trương Húc Đông nũng nịu nói: "Người ta nhìn trúng một chiếc đồng hồ 100.000 tệ!"

"Mua!"

"Còn có một chiếc túi nhỏ LV phiên bản giới hạn rất đẹp nữa!"

"Mua!"

"Đáng ghét, em chỉ chọc anh chút thôi, anh lại không thể nói lời gì khác sao?" Tiết Hiểu Hiểu bĩu môi nói: "Anh cho là em giống các cô gái khác sao!"

"Các cô gái khác có muốn cũng không được cơ mà?"

"Thôi đi, em thấy chiếc xe mà em đưa cho Khả Hân kia rất đẹp!"

"Ách... Chuyện này, chiếc Lamborghini đó là Khả Hân tặng cho anh. Bây giờ anh chỉ trả lại cho cô ấy một chiếc khác mà thôi, nếu em thích anh cũng sẽ mua cho em một chiếc!"

"Thật sao? Nhưng em chưa có bằng lái xe, đợi em danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh rồi đưa sau nhé!" Tiết Hiểu Hiểu lực bất tòng tâm thở dài nói.

"Vậy thì anh chỉ có thể đổi sang quốc tịch Ấn Độ..."

"Đáng ghét!"

Hành động thân mật của hai người lập tức khơi dậy sự chú ý của các học sinh khác, Trương Húc Đông gần như có thể nói là một người tình hoàn hảo. Còn Tiết Hiểu Hiểu sau khi chưng diện vào thì lại càng nổi bật, trở thành một đôi Thần điêu hiệp lữ trong trường, chỉ thiếu một con điêu nữa thôi là đủ.

Nhìn bóng lưng xa xa của bọn họ, em gái nhỏ của Vũ Nguyệt Kiều lặng lẽ đến thăm Trương Húc Đông không hài lòng. Cô ta sắp cùng cha mẹ sang định cư ở một đất nước khác, Vũ Mạn Tử mệt mỏi rửa tay gác kiếm. Đây có lẽ xem như là kết cục tốt nhất cho ông ấy.

Hai người đang đi dạo trên sân trường, nhưng họ không biết rằng nguy hiểm đang ở xung quanh. Một người đàn ông dáng vẻ bình thản, thân hình cao khoảng 1 mét 9. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện thấy người đàn ông này đeo mặt nạ giả dạng người Trung Quốc. Mà anh ta lại đội mũ đen, che đi khuyết điểm duy nhất của mình. Anh ta đứng từ xa nhìn về phía bóng lưng của Trương Húc Đông và Tiết Hiểu Hiểu.

Ngón tay của người đàn ông này gõ nhẹ vào thắt lưng của anh ta, bởi vì bên hông có một khẩu súng lục Walther ppk do Đức sản xuất. Điều khiến anh ta do dự là ở sân trường này có quá nhiều học sinh, cho dù là Cáo vàng đang bay của đoàn lính đánh thuê Lôi Nặc cũng không dễ dàng ra tay.

Mà trong mắt của anh ta có đặt một chiếc máy ảnh nhỏ, đây là công cụ cần thiết để đối phó với Trương Húc Đông, Quỷ Sa Tăng trong mắt anh ta. Sau hai tiếng phẫu thuật để đưa vào, anh ta đã tìm được thời điểm tốt nhất để lấy mạng Trương Húc Đông, đổi lấy tiền.

"Anh đuổi theo em đi?"

Tiết Hiểu Hiểu dịu dàng chạy trên sân trường, dáng vẻ trêu chọc trần trụi này Trương Húc Đông đương nhiên sẽ đuổi theo. Sau hai trăm mét, Trương Húc Đông đã ôm Tiết Hiểu Hiểu vào lòng. Hai người ngồi trên mặt đất, Trương Húc Đông hôn lên những giọt mồ hôi thơm tho trên người Tiết Hiểu Hiểu, thật sự có đôi chút muốn rục rịch.

"Đi ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi đi!" Trương Húc Đông mỉm cười bế Tiết Hiểu Hiểu lên, mặc dù anh không thể ở chỗ này làm chuyện đó cho người khác nhìn được, nhưng trong khách sạn thì lại có thể.

"Nhìn đi, người ta ôm bạn gái kìa, em cũng muốn!" Một nữ sinh nặng hai trăm cân vươn tay ôm lấy cổ bạn trai, cánh tay kia còn to hơn cả bắp đùi của bạn trai. Bạn trai của cô ta bị đè đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Em sắp đè chết anh rồi!"

"Anh không yêu em!"

"Anh yêu em, nhưng mà anh thật sự ôm không nổi, hay là em ôm anh được không?"

"Chia tay đi, hừ!"

"Anh sai rồi!"

Trương Húc Đông sảng khoái bước ra khỏi khách sạn. Anh đang định quay đầu lại hỏi khách sạn này thử xem có muốn đóng phí bảo kê không, 80 tệ một giờ. Nhà bình thường thì 50 tệ thôi.

Chưa đi được mấy bước, xa xa Trương Húc Đông đã nhìn thấy hai bóng người anh không muốn gặp lắm. Anh buồn bực tự hỏi: "Thật sự đuổi từ Tương Dương tới đây sao? Tên này có bị bệnh không vậy trời?"

Nam Cung Diệp đeo cặp tai nghe lớn rung đùi đắc ý đi tới, cười với Trương Húc Đông nói: "Này, lại một cô gái khác à? Ối ối, là tôi lắm mồm!" Thấy sắc mặt Trương Húc Đông bất chợt thay đổi, anh ta nhẹ nhàng đánh vào miệng mình hai cái, nói: "Không phải anh nói chờ trở về thành phố Ngọc rồi thì chúng ta đánh nhau sao? Tôi đã khỏe rồi, tới đi!"

Tiết Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông trẻ tuổi này, hỏi: "Húc Đông, anh ta là ai vậy?"

"Chào người đẹp, tôi tên Nam Cung Diệp." Nam Cung Diệp chào cô ấy.

Trương Húc Đông chỉ vào bụng mình, nói: “Tôi đói bụng, anh mời tôi ăn cơm đã, ăn xong chúng ta lại đánh!" Giằng co hai tiếng có thể không đói bụng sao?

Tarzan đã khôi phục lại như lúc ban đầu, cũng vỗ vỗ bụng, đôi mắt hồng hồng nói: "Thiếu gia, hình như em cũng hơi đói rồi!"

Ở nhà hàng gần nhất, đặt một bàn đồ ăn, bốn người còn gọi thêm rượu đỏ. Nam Cung Diệp nhìn lướt qua thức ăn ở đây, nói: "Đúng là nhiều năm rồi chưa ăn thức ăn Trung Quốc chính gốc, thật là làm cho người ta nhớ mà!"

"Thế anh ở trong bệnh viện sống thế nào?"

"Ách... Cái đó mà cũng gọi là thức ăn à? Khó ăn muốn chết!"

"Anh bị thương sao?" Tiết Hiểu Hiểu hỏi.

Nam Cung Diệp cười nói: "Vậy thì phải hỏi anh ấy!" Anh ta chỉ vào Trương Húc Đông.

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!" Trương Húc Đông đương nhiên không thể nói những chuyện phong tình kia cho Tiết Hiểu Hiểu được.

Tarzan không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, nuốt nước bọt, nói: "Ngon, thật sự rất ngon, so với căn tin bệnh viện ngon hơn nhiều. Em còn có thể ăn được. Thiếu gia, anh không nghĩ như vậy sao?"

Nam Cung Diệp nhăn mặt, nói: "Lão Tarzan, chú ý một chút, gần đây chúng ta rất túng tiền, nếu ăn nhiều cậu chỉ có thể ở lại làm việc cho ông chủ nhà hàng này thôi!"

Người quản lý đứng xa xa nhìn Tarzan, hai chân run lẩy bẩy, trong lòng thầm nghĩ: "Những người này không phải là tới ăn giựt đấy chứ? Mình có nên gọi cảnh sát không nhỉ?"

Trương Húc Đông ăn gần xong liền châm thuốc lên hỏi: "Anh ở Tương Dương bên kia có nghe được tin tức gì không?"

Nam Cung Diệp đặt đũa xuống, nói: "Tên súc sinh Diệp Mặc Sở kia cùng cha anh ta đang cần người, tôi không biết là để phản lại cha anh ta hay là có mưu đồ gì khác nữa. Tuy nhiên lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh ta tôi có thể nhìn ra được!"

"Ồ, coi như tôi cũng không dễ dàng rồi, nhất là tên Hắc Long kia!" Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Dã tâm lớn thật đấy!"

"Tôi nghe nói Long Bang của các anh cũng có quá khứ sao? Nhưng mà để tôi nhắc cho anh nhớ, gần đây nhóm Thần Hồn ở Nhật Bản đang xảy ra ồn ào lớn! Cha tôi nghe một người bạn nói có khoảng 2.000 người đấy."

"Chỉ 2.000 người à!" Trương Húc Đông hừ lạnh hỏi lại: "Bạn của cha anh là ai?"

"Chuyện này không quan trọng!"

"Con mẹ nó, bây giờ người ta đều dùng những lời lẽ kiểu vậy để lấy lệ, cha anh họ gì?"

"Các anh đang nói về chuyện gì vậy?" Tiết Hiểu Hiểu mặt đầy mờ mịt hỏi.

Hai người bọn anh trố mắt nhìn nhau rồi cuối cùng bật cười, Nam Cung Diệp nghiêm túc lấy từ trong túi ra một tấm ảnh. Phía trên đó là dáng vẻ một người đàn ông rất kỳ lạ, từ cách ăn mặc cho thấy có lẽ là người Nhật Bản, nhưng điều kỳ lạ là đôi mắt của người này lại đỏ như máu, trông hệt như một bóng ma vậy.

"Thấy chưa? Đây là võ sĩ samurai Nhật Bản. Hình như là một loại dị năng thần kỳ gì đó, cụ thể tôi chưa gặp, không biết làm sao để đào tạo ra được nữa. Tuy nhiên loại võ sĩ này tính công kích cực lớn, hơn nữa lần này tới nhóm thần hồn có khoảng 100 người như vậy!"

"Lợi hại thật sao?"

Nam Cung Diệp suy nghĩ một thoáng, nhìn dòng xe cộ bên ngoài, nói: "Nếu như so người bình thường với một chiếc xe nhỏ, vậy thì 100 người đó là xe tải lớn!"

"Lợi hại đến vậy à?"

"Có tin hay không thì tùy anh!"

"Vậy thì mục đích của bọn họ là gì?"

"Để chiếm lấy Tương Dương, sau đó đưa loại ma túy mới của bọn họ gia nhập vào thị trường. Biến Tương Dương thành một thành phố trống rỗng trong vòng một năm!"

"Ôi, bọn giặc lùn này vẫn còn chưa từ bỏ ý định với Trung Quốc à, không chỉ đối đầu quốc tế, mà còn tới quốc nội phá hoại nữa chứ. Đây hẳn là một cuộc tấn công khủng bố mới đúng chứ?" Trương Húc Đông nhìn người đàn ông trong ảnh, nói: "Xem ra tôi phải xử lý bọn họ trước mới được!"

Nam Cung Diệp thở dài nói: "Chao ôi, bất kỳ người đàn ông nào mang dòng máu Trung Hoa trong cơ thể cũng đều sẽ không để bọn họ làm vậy. Chỉ là số lượng người biết rõ tình hình lại không nhiều!"

Trương Húc Đông gật đầu, đột nhiên mở miệng cười, nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."