Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 124: Chủ động ra quân



Bên trong trụ sở mới, hộp đêm Nguyệt Dạ, nơi bị đập phá cách đây không lâu, đã được dọn dẹp và bắt đầu hoạt động trở lại.

Lúc này, Trương Húc Đông đang ngồi trong phòng bao lớn nhất nơi này cùng các đại ca của Long Bang. Bên trong ngược lại khá sôi động, những nhân viên phục vụ đường cong lả lướt liên tục đưa rượu các loại lên. Các cô ấy ăn mặc theo phong cách playboy, Trần Uy xấu xa sờ mông từng cô gái một.

"Anh Đông, chúng ta cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà ra tay sao? Ở đây à!" Một người đàn ông cực kỳ phách lối đập mạnh lên chiếc bàn trà nhỏ, nói: "Đây là nước Trung Quốc, địa bàn của người Trung Quốc chúng ta, sao lại để cho mấy người Nhật Bản kia coi thường bắt nạt được cơ chứ? Anh Đông, anh nói đi, khi nào thì chúng ta đi tiêu diệt bọn họ?"

Người này không ai khác chính là Khô Lâu, mặc dù ông ta là một đại ca hạng hai thôi, tuy nhiên bởi vì có quan hệ với Trương Húc Đông, nên rất tự nhiên mà nổi giận trước mặt các anh em đại ca khác của Long Bang được.

Trương Húc Đông ném cho ông ta một điếu thuốc, nói: "Nói đến cũng không đơn giản như vậy, hang ổ của bọn họ đã tìm được. Tôi đã nhờ Huyết Lung Linh điều tra lại nhóm Thần Hồn này để xác thực một lần nữa. Kết quả thật sự có chuyện mà!"

Anh cầm điều khiển từ xa lên, bấm vào, trên đó xuất hiện một người đàn ông gầy gò, vẻ mặt dữ tợn, trạc bốn mươi tuổi, mặc 'đồ tang'. Anh nói: "Người lần này là thủ lĩnh của nhóm Thần Hồn, một trong mười người đứng đầu của ninja ở Nhật Bản, Thần Nguyệt Tật Phong, có lẽ tất cả các cậu cũng không biết về anh ta đâu."

"Sao cơ?" Đám đông không hiểu.

"Nếu như các cậu lướt mạng nhiều hơn, không khó để tìm hiểu về người này. Người này ngay từ khi còn là một ninja cấp dưới đã được xem là thiên tài, có thể tác chiến đơn độc!"

"Thần Nguyệt Tật Phong này, ngay thời điểm mới vào nghề đã có thể hạ gục được một ninja khác, tiềm năng như vậy cho thấy anh ta không phải là dạng vừa chút nào. Tuy nhiên anh ta vẫn luôn giữ vững được kỷ lục này, điều đó càng thêm khó tin hơn/ Năm ngoái anh ta đã trở thành người cuối cùng hạ gục một ninja vua, trở thành một trong mười ninja vua hàng đầu!"

"Nghe có chút bí ẩn? Ninja vua này lợi hại vậy sao?" Trần Uy vừa nhấp một ngụm rượu vừa hỏi.

Hắc Hoàng liếc nhìn tivi nói: "Tôi đã từng tiếp xúc với những người có thực lực mạnh như vậy. Tôi, Huyết Lung Linh hay Bạo Lực đều có thể hạ hắn ta!"

"Cô sai rồi!" Trương Húc Đông lắc đầu, nói: "Bây giờ tôi muốn biết, anh ta có mở "Chiến Hồn" ra hay không thôi!"

"Hử? Chiến hồn là gì cơ?" Hắc Hoàng bày tỏ vẻ nghi ngờ.

"Mẹ nó, gần đây tôi biết anh Đông chơi game online nhiều, chính là Phụ Trợ Hào Quang gì đấy!" Khô Lâu giơ tay hô to.

"Không sai!" Trương Húc Đông tán đồng ý kiến của ông ta, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Anh nói: "Chiến hồn này là một loại tiềm lực, chúng ta có thể coi là dị năng. Nếu như anh ta thật sự kích thích ra, rất ít người có thể đối thủ của anh ta."

Huyết Lung Linh nâng khuôn mặt dữ tợn của mình lên, nói: "Nhưng Chiến Hồn trận này có một nhược điểm, đó là không thể sử dụng lâu dài. Bọn chúng mở ra càng lớn thì hậu quả sau khi biến mất càng nặng. Chúng ta có thể dựa vào điểm này để đưa ra đối sách!"

"Chỉ cần anh ta có gì đó đặc biệt hơn người lóe ra thì chúng ta chỉ đem thủ hạ của anh ta giết chết là được!" Trong đầu Trần Uy chợt lóe lên một ý nghĩ.

"Bọn họ có một trăm người như vậy, chỉ là Thần Nguyệt Tật Phong này là người đại diện thôi. Anh ta là người mở ra mạnh nhất!"

"Ách, coi như tôi chưa nói gì. Vậy chúng ta phải làm gì đây?"

"Vì sự an toàn của các anh em chúng ta, trước tiên nên lui ra khỏi nơi này trước, tìm một địa bàn hơi khó khăn một chút. Sau khi kết liễu nhóm Thần Hồn xong thì quay lại sau!" Trương Húc Đông nhẹ giọng nói.

"Anh à, em không đồng ý!" Ác Quỷ đứng dậy nói: "Long Bang của chúng ta là một băng nhóm lớn chiếm lĩnh cả một thành phố. Nếu ngay cả một băng nhóm 2000 người của Nhật Bản mà cũng không giải quyết được, vậy sau này chúng ta làm sao có thể lăn lộn trong cái giới này nữa? Uy danh của Long Bang chúng ta sẽ bị bọn Nhật kia giẫm dưới chân mất. Chúng ta tuyệt đối không thể vì chết 20, 30 người mà rút khỏi đây được. Anh à, có phải anh sợ đám chó má nhảm nhí này không vậy?"

Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Tôi không sợ hãi, mà chỉ là không muốn giết địch 1000, tự tổn thương mình 800 mà thôi!"

"Mẹ nó, nước Nhật còn không lớn bằng một tỉnh của Trung Quốc, chúng ta không thể ở kèo dưới được. Đi ra lăn lộn đã cắm đầu vào cạp quần rồi. Anh Đông, em không đồng ý rút lui!" Trần Uy tức giận gầm lên, nói: "Em muốn báo thù cho những người anh em đã chết của em, giết hết bọn Nhật này! "

Trương Húc Đông bưng rượu lên, trực tiếp rót nửa chai, sau đó nói: "À, nếu đã như vậy, thế thì giao cho các cậu làm đi!" Nói xong, Trương Húc Đông lại đứng dậy đi ra khỏi phòng bao, Hắc Hoàng cũng đứng lên đi theo.

Một sự im lặng chết chóc bao trùm quanh căn phòng, Trần Uy buồn bực nói: "Anh Đông làm sao vậy? Cứ có cảm giác là lạ, hơn nữa còn nói giao cho chúng ta làm là có ý gì?"

Ác Quỷ nhún vai, ngón tay sắt chỉ vào cửa, Khô Lâu lập tức chạy ra, đuổi kịp Trương Húc Đông, nói: “Đông Tử, tôi còn đang gọi cậu đấy, cậu vừa rồi là ý nói chúng tôi không được sao?"

Trương Húc Đông nhìn ông ta, mỉm cười nói: "Có được hay không các anh cứ thử xem, dựa theo suy nghĩ của mình mà làm đi!" Vừa nói anh vừa tiếp tục bước ra ngoài.

Bỏ con ở chợ à? Khô Lâu không hiểu rõ chuyện này ý là gì, lúc này Trương Húc Đông hình như nhớ ra điều gì đó, đầu cũng không quay đầu lại, nói: "Tôi tin tưởng các cậu làm được, làm cho đẹp một chút nhé!"

"Anh Đông, chúng em nhất định sẽ làm rất đẹp!" Khô Lâu vỗ ngực hét lên.

Trên đường chính, Hắc Hoàng nhìn Trương Húc Đông đầy ẩn ý, nói: "Kỳ thực anh cũng biết, thà ngồi chờ chết không bằng chủ động đánh ra, để biết xem 'Chiến Hồn" là gì đúng không. Tuy nhiên anh lại không muốn mang trên lưng cái danh thất bại, đúng chứ?"

"Hắc Hoàng, cô cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?" Trương Húc Đông lắc đầu.

Hắc Hoàng khóe miệng phát ra một tiếng "hừ", trên mặt không khỏi nở một nụ cười như có như không, nói: "Anh đã đoán được lần này thất bại rồi, tôi cũng có thể dự cảm được. Hơn nữa, trước đây Long Bang vẫn do Ác Quỷ dẫn đầu, rất nhiều đàn em cho rằng anh thực tế là một nhân vật có cũng được, không cũng được. Thế nên anh muốn nhân cơ hội lần này cho bọn họ biết, chỉ có Quỷ Sa Tăng anh mới có thể giành chiến thắng trong những cuộc chiến này."

"Ách... Cô hiểu rất rõ về tôi sao?" Trương Húc Đông nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Nếu như tôi không nói như vậy, làm sao có thể kích thích các đại ca của Long Bang chúng ta tức giận cơ chứ? Chỉ mong những tên khốn Nhật Bản kia đừng để tôi thất vọng. Ác Quỷ còn trẻ, vẫn lông bông lắm, chỉ có thất bại mới làm cậu ta trưởng thành hơn mà thôi!"

"Vậy chúng ta làm gì?"

"Chờ xem. Đúng rồi, gần đây cô nói có người theo dõi chúng ta đúng không? Tôi cũng cảm thấy được, không biết là ai và bọn họ muốn làm gì. Nữ Hoàng à, báo cho Đỗ Long để cậu ta mang theo các anh em Sát Thiên đi xem phong cảnh của thành phố này đi."

"Ừ!"

"Các anh em, chọn ngày không bằng ngay hôm nay đi, lập tức gọi những anh em ưu tú trong băng nhóm tới đây, chúng ta chuẩn bị đi đánh quân Nhật!" Ác Quỷ ở trong phòng bao nở một nụ cười xấu xa, giờ phút này, hơi thở đáng sợ của cậu ta đã hoàn toàn hiện nguyên hình.

Đường Phi nhìn hình ảnh trên máy chiếu 52 inch phía sau, chợt nắm lấy gạt tàn thuốc đập "choang" một cái, cả người cũng hiện lên một luồng khí tức mãnh liệt, không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, đó là một sự khát máu vô tận. Đường Đao của cậu ta đã sớm đói khát khó nhịn rồi.

Trần Uy núc ních nói: "AK47 của chúng ta sắp gỉ sét rồi đấy. Mẹ kiệp, anh Mập đây không tin, bọn người kia có thể đầu đồng tay sắt à? Đạn bắn không thủng sao? Bom mìn trong lòng bàn tay cũng không chết?"

"Ồ, tôi không tin vào siêu năng lực gì đó, đều là chuyện nhảm nhí mà thôi!" Khô Lâu nắm lấy sợi dây chuyền như xích sắt trước mặt, rung lên "rột rột". Đôi mắt đen thui trên đầu của Khô Lâu cũng đỏ như máu.

Một chiếc xe bán tải phủ bạt màu xanh lá cây dừng lại, bên trong một đài bàn khác, vũ trường Huyết Sắc. Trước khi bước vào bên trong, khách hàng đều sẽ được thông báo về thời gian đóng cửa sớm tối nay. Tối mai sẽ không tính phí vào cửa. Người tới cũng được tặng sáu chai bia. Vì vậy trong sàn nhảy lúc này đặt một hòm vũ khí, Ác Quỷ lấy khẩu AK trong tay lên đạn nói: "Có tổng cộng bao nhiêu súng ống?"

Một trong số mười tâm phúc của anh ta đáp: "Mười khẩu AK47, hai mươi Hoàng Kim Ưng, còn có hai mươi quả mìn cọ, cộng với những gì chúng ta có trong tay, tổng cộng có hơn ba mươi quả đấm nhỏ, mười khẩu súng lục và hơn một trăm quả mìn cọ. Khoảng chừng ba trăm người có thể tập hợp!"

"Đây là ngày mà chúng tôi đã chờ đợi!" Ác Quỷ ném súng lại vào thùng, nói: "Vậy thì ba trăm tinh anh, Uy Tử cùng tôi sẽ cùng nhau chọn người!"

Trần Uy cười lạnh rồi đi theo Ác Quỷ ra ngoài, miệng vẫn kêu: "Thoải mái quá, thật sự thoải mái mà!"

Nửa đêm, thôn Lão vẫn náo nhiệt như cũ, một số người ở vùng khác tới nơi này. Đàn ông thường mơ ước kiếm tiền về quê cưới vợ, còn phụ nữ thì chính là kính biếu cha mẹ. Cho nên trong đó không thiếu những gái gọi, trộm cắp, cướp đường... trong xã hội.

Một cô nàng gái gọi đứng trên đường cái, tối nay không biết ăn phải kích thích gì mà vô cùng khác thường, trong tay cầm áo ngực ren chào hỏi: "Ông chủ, ông chủ, nhìn này, vóc dáng của em đây tuyệt vời lắm, đảm bảo sẽ làm anh hài lòng."

Đúng lúc này, có hai người đàn ông bước tới, hỏi: "Cô đáng giá bao nhiêu?"

Cô gái gọi kia dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hai người bọn họ, nói: "Ôi chao, thân thể của ông chủ tuyệt quá, đêm nay muốn một mũi tên giết hai con chim sao? Tôi cũng không thách giá làm gì, một giờ ba trăm, hai giờ năm trăm, ba giờ..."

Người đàn ông xua tay, nói: "Đêm nay cô là của tôi, ra giá đi!"

"Trông anh có vẻ là khách quen nhỉ, vậy thì tám trăm đi. Nhưng nói trước là tôi không chơi MS nha!" Tay của cô nàng kia đã tìm đến quần của người đàn ông, bắt đầu xoa nắn, trên gương mặt anh ta cười xấu xa nói: "Tôi có nhà riêng, có điều hòa nhiệt độ, còn có thể tắm nữa, đi theo thì cho nhiều hơn 100 tệ nữa!"

"Đồng ý!"

Tầng cao nhất, lầu sáu, một đường đi lên, mở cửa phòng là một phòng khách, một phòng bếp cùng một nhà vệ sinh rộng khoảng bốn mươi mét vuông. Đèn ở trên chiếu xuống, trên tường treo đầy những tấm áp phích nam nữ dây dưa trông rất chói mắt.

Trong góc có một bộ chăn bông, không biết đã bao nhiêu năm không được giặt giũ, hơi ảnh hưởng đến tâm trạng. Tuy nhiên cô gái kia đã cởi quần da ra, để lộ toàn bộ thân thể trước mặt người đàn ông.

"Ông chủ, thời gian là tiền 'tinh' đấy, để em gái đây hầu hạ anh thật tốt!" Người phụ nữ xoa nơi có phần hơi chùng xuống với vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Tôi ra ngoài hút thuốc trước!" Người đàn ông thực sự châm một điếu thuốc và nói: "Nghe nói ở đây có rất nhiều người Nhật Bản, là thật sao?"

Người phụ nữ bày ra một tư thế khiêu gợi, nói: "Anh hỏi thăm chuyện này làm gì? Nói cho anh biết, bọn Nhật Bản kia đều là súc sinh, một số chị em của tôi đã bị họ gọi đi mà không quay về đấy. Nhất định là xảy ra chuyện gì đó. Chao ôi, đầu năm nay làm gì cũng không dễ mà!"

"Nói vậy là thật sao?"

"Chúng tôi có chuyện gì mà không biết đâu cơ chứ!" Cô gái kia có hơi mệt mỏi, ngáp nói: "Ông chủ, anh có chơi không vậy? Không chơi thì tôi ngủ, khi nào muốn chơi thì trực tiếp lên nhé, nhớ trả tiền cho tôi."

Người đàn ông trực tiếp móc trong túi ra một xấp tiền, ném vào người cô gái kia, nói: "Yên tâm, tiền không thiếu của cô đâu, cô ngủ trước đi."

Vừa nhìn thấy tiền, người phụ nữ kia lập tức không buồn ngủ nữa, lập tức bắt đầu lượm những tờ tiền kia. Tuy nhiên người đàn ông bên cạnh lại chậm rãi đi tới bên cạnh cô ta, trên tay chợt lóe lên tia sáng. Giây tiếp theo, người phụ nữ kia đã trực tiếp ngã xuống đất, máu tươi trên đỉnh đầu phun đầy tường, co giật vài cái rồi không nhúc nhích nữa.

"Chết rồi sao?"

"Anh có muốn thử không?"

"Quên đi!" Người đàn ông nhìn một cô gái máu me đầm đìa kia, cũng có chút ớn lạnh, ngẩng đầu nói: "Đường Phi nói đêm nay bọn họ sẽ hành động, tôi đã yêu cầu các thành viên của Sát Thiên đặc biệt chiếu cố cho các đại ca của Long Bang rồi. Bọn họ chắc hẳn không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Chúng ta ở đây xem trước, lỡ như không phải bất đắc dĩ thì không tham gia vào, cứ để bọn họ biểu diễn."

"Nếu những gì trước đây anh nói là thật, vậy thì chúng ta vẫn phải xuất thủ!"

"Mỏi mắt mong chờ!"

Người đàn ông là Trương Húc Đông, người phụ nữ là Hắc Hoàng, lúc này bọn họ đã mở cửa sổ ra, lấy ống nhòm ra, nhìn về phía xa xa.