Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 135: Tỉnh lại sau một đêm



Anh ngủ không yên trong đau buồn, anh gặp ác mộng cả đêm, mơ thấy người phụ nữ của anh lần lượt gặp tai nạn cho nên cả đêm ngủ không ngon, Lâm Tâm Di ôm anh suốt đêm, không ngừng xoa dịu nỗi hoang mang lo lắng trong lòng anh, mãi đến năm giờ sáng thấy Trương Húc Đông không lăn qua lăn lại nữa mới yên tâm thiếp đi.

Mãi đến mười giờ trưa hôm sau mới tỉnh lại, xuống nhà chỉ còn ba người Hắc Hoàng, Huyết LInh Lung và Bạo Lực, rõ ràng là cả đêm bọn họ đều không chợp mặt, nhìn Trương Húc Đông ngồi xuống, Hắc Hoàng kiêu ngạo như phượng hoàng liếc nhìn anh: “Ổn rồi chứ?”

Trương Húc Đông lấy ra điếu thuốc, cười nói: “Vẫn ok!”

“Linh Lung nói về thế cục gần đây một chút!” Hắc Hoàng thản nhiên nói.

Huyết Linh Lung gật đầu nói: “Lần này Thần Hồn lại có thêm tiếp viện mới, them với trước đó có ba ngàn người, trong đó có ba trăm thành viên là ninjia chiến hồn, tôi đã truyền tin Hoàng Nguyên Kim của bang Hồng Môn hợp tác với người Nhật Bản ra ngoài, bây giờ không chỉ người trong giới không vừa mắt với Hoàng Nguyên Kim, mà ngay cả cơ quan đầu não của Hồng Môn cũng truyền ra tin tức bỏ thân phận đường chủ của Hoàng Nguyên Kim, đây là cơ hội đối với bang Long chúng ta!”

“Thanh Long hội và Bảo Long môn có hướng đi thế nào?”

“Thanh Long hội thăng lớn Bảo Long môn, bây giờ ngay đến việc trong nhà của Bảo Long môn cũng loạn như cào cào, cha con Hắc Long xích mích, hai người đấu đến túi bụi, bọn họ đâu có rảnh rỗi đi để ý chuyện của chúng ta!”

Trương Húc Đông gật đầu: “Thế thua của Hoàng Kim Nguyên đã định sẵn, người rảnh rỗi bây giờ chỉ còn lại chúng ta và tổ chức Thần Hồn, tuy số lượng người của bang Long chúng ta nhiều hơn bọn họ, nhưng một bang phái mới thành lập được hơn một năm, từ trình độ tinh anh của đàn em chúng ta nói ên, chúng ta khó có phần thắng, hơn nữa bọn họ còn có ninjia chiến hồn, cho nên tôi muốn tất cả người của Thiên Sát ra tay, trận này là trận đánh ác liệt đặt địa vị cho xã hội đen Trung Quốc chúng ta, cho nên nhất định phải thắng!”

“Anh Đông, ba ngày sau, hơn hai trăm quản giáo tù nhân do Đỗ Tiêu dẫn đầu cũng sẽ đến!”

Trên mặt Trương Húc Đông lộ ra vưi mừng: “Được, vậy chúng ta đợi bọn họ tới, mọi người quay lại giải thích cho các thành viên đại diện của Thiên Sát, đây cũng là trận chiến quyết định danh tiếng của tổ chức Thiên Sát các người, để tất cả người của Thiên Sát chuẩn bị cho thật tốt, mấy ngày sau sẽ có một trận chiến lớn kinh động cả đất nước Trung Quốc, thậm chí là thế giới.”

“Anh Đông, anh yên tâm, người của Thiên Sát sẽ dùng thực lực của mình chứng minh cho anh thấy!”

Trương Húc Đông vỗ vào cánh tay tràn đầy sức lực của Bạo Lực, đột nhiên nhớ đến gì đó nói: “À, phải rồi, giờ trong tay tôi có ít thuốc có thể kích phát tiềm năng, nhưng mà phải là người tài có tiềm năng cực cao mới có thể dùng được, cho Thiên Sát mấy người một hộp, trong đó có rất nhiều kẻ hơn người, nói không chừng sẽ khai thác được thực lực càng mạnh mẽ hơn nữa!”

“cái này để tôi phân phát!” Hắc Hoàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, đến cửa thì dừng lại hỏi: “Nếu như người không đủ tiềm lực uống vào sẽ thế nào?”

"Sẽ chết!"

“Ừ, tôi biết rồi.”

Trương Húc Đông đặt một bàn trong một khách sạn năm sao ăn trưa, người ngồi đều mà mấy đại ca của lính đánh thuê, mọi người cũng đã quen biết đều nói cười trên bàn, hôm qua với Trương Húc Đông tựa như chỉ là một giấc mơ mà thôi, Hắc A nói với những anh em đã lâu năm đó: “Nhìn Tiểu Đông Tử của chúng ta từng là tiên phong của ZO, giờ đã vượt qua cả chúng ta rồi!”

“Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Ha ha…”

Chiều đến, Trương Húc Đông gọi điện cho Trương Nhất Đao hỏi tình hình ở thành phố Ngọc, tình hình ở đó đã yên ổn, đã dần dần vươn tay đến các thành phố xung quanh, Trương Húc Đông kêu cậu ta dừng lại trước đã, nếu lần này thất bại thì họ chỉ có thể trở lại thành phố Ngọc.

“Đối thủ mạnh lắm à?” Trương Nhất Đao dừng một chút hỏi: “Cần em qua đó không?”

“Đối thủ không yếu, nhưng cậu không thể qua, thành phố Ngọc mới là gốc rễ của chúng ta, tôi không muốn thất bại rồi đến một chỗ lui cũng không có!”

“Được, em sẽ triệu tập anh em đã ra ngoài về!”

Trương Húc Đông cúp điện thoại, lại gọi điện cho Chu Đại Thánh: “Hầu Tử, cuộc sống gần đây cũng được quá nhỉ?”

“Anh Đông, sao lại nhớ đến một kẻ ‘nằm vùng’ như tôi vậy? Vẫn ổn chứ, nhiệm vụ ần trước hoàn thành không tồi, bây giờ tôi đã trở lại làm việc tại đơn vị, không được tự do như trước, thật sự rất nhớ mấy tháng chúng ta cùng nhau lăn lộn, giờ tôi muốn từ chức lăn lộn cùng anh tiếp rồi!”

“Ha ha, vậy qua đi, cửa lớn của tôi lúc nào cũng rộng mở chào đón cậu!”

“Tôi không có hứng thú với đàn ông đâu, hè hè…”

“Tôi bà mẹ nó cũng không có hứng thú với cậu, chúc mừng cậu đã trị tốt trật tự ngầm ở thành phố Ngọc, thăng chức nhiều lắm hả?”

“Cũng được cũng được, chỉ thăng vài cấp mà thôi. Sao vậy, có phải có chuyện tốt gì báo cho tôi biết không?”

“Bang hội Hồng Môn ở Tương Dương, có hứng không?”

“Quá con mẹ có luôn ấy, sao? Anh có manh mối gì à?”

“Cậu nói xem công này cậu có muốn lập không chứ?”

“Muốn quá muốn luôn, Tương Dương phải không, tôi lập tức liên lạc với bộ phận địa phương, sau đó chúng ta gặp mặt bàn bạc!”

“Bao giờ đến?”

“Sáu tiếng nữa, cho tôi địa chỉ”

“Hộp đêm Moon Night!”

“Được, đợi tôi!”

Dàn xếp trong nhà, thu dọn người của bang Hồng Môn ở Tương Dương trên đường, vậy thì tiếp theo đây anh còn có thể lợi dụng một thế lực.

Hai tiếng sau, Trương Húc Đông bắt taxi đến một nơi, nhìn thấy người quen, anh cười nói: “Lão Điêu, tôi đến Tương Dương lâu vậy rồi, ông cũng không gọi điện hỏi thăm người anh em này một tiếng?”

Đây đã từng là đại ca có thể thống trị cả thành phố Ngọc, nay đối mặt với sự tra hỏi của Trương Húc Đông, ông ta hết sức cẩn thận chua xót: “Anh Đông, cậu cũng biết Bảo Long môn nội chiến tôi mới có thể thở phào một hơi, lúc trước luôn bị tên khốn Hắc Long đè ép chặt, từ sau trận chiến với bang Long ở thành phố Ngọc tinh anh của bang chúng tôi không chết thảm thì cũng trọng thương!”

“Ha ha, anh Điêu thật là biết nói đùa, ông cũng biết quy tắc sinh tồn trong giới xã hội đen mà, hơn nữa bang Điêu, còn có Côn Bằng và Huyết Ngao mà? Hai tên này thực lực rất mạnh, nếu như bọn họ liều mạng vậy thì không cần Bảo Long môn có nội loạn bang Điêu các ông mới có thể thở phào nhẹ nhõm!”

Trán lão Điều đầy mồ hôi, đưa cho Trương Húc Đông điếu thuốc: “Anh Đông, cậu nhìn thử cái trụ sợ chính bé tẹo này đi, bang Điêu không thể so với năm đó được nữa rồi, bây giờ người trong bang cộng lại chưa đến hai ngàn người, lại làm mấy trận lớn nữa với Bảo Long môn, bang phái rỗng đi rất nhiều, còn thế này nữa chúng tôi chỉ có thể đến thành phố khác phát triển!”

Trương Húc Đông nhìn ông ta cười lạnh nói“Bang Long có thiếu gì cũng không thiếu tiền, tôi ra điều kiện, ông đồng ý, thì một ngàn vạn lập tức chuyển vào tài khoản của ông!”

“Một ngàn vạn”

“Đô la.”

“Được, được, được. À, phải, anh nói điều kiện trước!”

“Kêu Côn Bằng và Huyết Ngao dẫ hai trăm tinh anh qua, tất nhiên ông cũng hỏi thử xem bọn họ có đồng ý hay không đã, chắc ông cũng đã nghe qua, bang Long của tôi và tổ chức Thần Hồn đánh một trận ở thôn người già, tổn thất hai ngàn đàn em, cho nên tôi cần tinh anh!”

“Cái này… hai trăm anh em này của tôi tính cách có hơi ngang bướng, hơn nữa cũng không quy tắc trong giới lắm!”

“Quy củ cái rắm, sống mái với bọn Nhật còn quy củ cái mẹ gì, sớm biết giờ ông nhát gan như vậy thì lần trước tôi xử con mẹ nó ông đi cho rồi, giờ còn nói quy củ với tôi? Mẹ!” Trương Húc Đông hung hăng trừng mắt nhìn lão Điêu, một nhân viên phục vụ đi qua bị ánh mắt sắc bén làm cho hoảng sợ đến mức ngồi sụp xuống, mấy chai rượu đắt tiền vỡ tan tành trên mặt đất.

Trương Húc Đông nhìn điện thoại mình, sau đó đứng dậy rời đi: “Tôi chỉ cho ông suy nghĩ một đêm, số điện thoại của tôi ông có rồi đấy!” Anh nghe thấy tiếng lão Điêu gọi mình từ phía sau, nhưng anh phớt lờ bước ra ngoài.

Anh nhìn điện thoại mình, vừa rồi thấy rung hóa ra là Chu Đại Thánh, thì ra tên này đã đến địa chỉ anh đưa ở Tương Dương, xem ra chỉ cần có quyền lời thì đều làm con người ta nhanh hơn!

Trương Húc Đông lên xe quay trở lại trụ sở, không bao lâu nữa đã thấy Chu Đại Thánh tới, lúc này cậu ta đang mặc một bộ vest màu trắng, đeo kính râm đen, dáng vẻ người đàn ông rất to lớn, theo sau là hơn chục người đàn ông cường tráng không biết là nhân viên đơn vị hay đàn em của cậu ta, nhìn cách ăn mặc thì khả năng sau cao hơn.

“Lâu rồi không gặp anh, anh Đông, nếu lần này người anh em đây có thể thăng chức tiếp, vậy sẽ cảm ơn anh thật tử tế, ai bảo chúng ta là anh em cơ chứ!” Chu Đại Thánh nói xong lại hét lên với đàn em sau lưng: “Bà mẹ nó, còn ngây ra đấy làm gì? Đây là Trương Húc Đông, là đầu rồng của bang LOng đấy, dạy mấy người quy củ đâu hết rồi?”

Mấy tên đàn em đó lập tức khom lưng hô: “Anh Đông!”

Trương Húc Đông bất đắc dĩ cười cười: “Bà mẹ, bớt tỏ vẻ ra uy trước mặt ông đây đi. Anh em không cần khách sáo, mọi người vào cả đi rồi nói!”

“Hế, đây là cho anh nuôi sao?” Nhìn thấy một con chó con đang nhảy trong đại sảnh, cậu ta lập tức quay đầu lại hỏi Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông cũng tự hỏi là ai mang thứ này vào, nếu như anh không nhìn nhầm thì vật nhỏ này đâu là một con chó, rõ ràng là một con hổ con còn chưa được cai sữa!

Thấy Trương Húc Đông không để ý đến mình, cậu ta định tiến lên sờ thử “chó nhỏ”, nhưng lúc này có người đàn ông to lớn đi ra,bế hổ con lên, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Chu Đại Thánh: “Đừng đụng vào hổ của tôi!”

“Hả, đây là anh nuôi à?” Thấy Bạo Lực biến sắc, cậu ta lập tức cười hì hì nói: “Đùa thôi mà, anh tên là Bạo Lực đúng chứ? Chúng ta từng gặp nhau rồi, nhớ chứ?”

Bạo Lực liếc nhìn cậu ta, có điều rõ ràng là không có hứng thú gì mấy, mà đi vuốt ve hổ con, Trương Húc Đông bước lên trước hỏi: “Đâu ra đấy?”

“Nhặt trên đường, con chó nhỏ này giỏi lắm!” Bạo Lực đưa tay thô to chỉ cho Trương Húc Đông vết răng trên mặt.

“Chăm nó cho thật tốt, nó không phải là chó mà là hổ!”

“Ồ!”

Thấy Bạo Lực không để ý đến mình, trong lòng Chu Đại Thánh vô cùng điên tiết, xem ra trong mắt tên này, cậu ta còn không bằng một con dã thú.

Hôm nay hộp đêm vẫn tiếp tục đóng cửa, chỉ có mấy tên đàn em của mình ngồi nhậu nhẹt, mấy cô bia ôm tự nhiên buồn chán ngồi sang một bên đánh bài tây, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hộp đêm này cũng không cần mở nữa.

Ông chủ hộp đêm đau lòng, bước tới trước mặt Trương Húc Đông vẫn giả bộ như rất vui vẻ, hỏi: “Anh Đông, có sắp xếp gì ạ?”

“Yên tâm, đóng cửa mấy hôm chỉ là vì sau này có thể kiếm tiền lâu dài mà thôi!” Trương Húc Đông vỗ vai ông chủ nói: “Đây là người anh em của tôi, tìm mấy cô em xinh đẹp chơi được đi, về phần rượu thì tự anh làm, đừng làm tôi mất mặt!”

Ông chủ gật đầu: “Anh Đông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”

Chu Đại Thánh nhìn mấy tên đàn em của mình lần lượt bị các cô gái xinh đẹp dắt đi, trong lòng nhất thời thèm thuồng, nếu Trương Húc Đông không kéo cậu ta vào phòng riêng, có lẽ tên này phải làm ít nhất hai cái mới thể hiện được ánh mắt và địa vị đại ca của cậu ta.

Trương Húc Đông hào phóng mở một chai rượu Rémy Martin, sau đó rót đầy cho Chu Đại Thánh: “Cậu không về xem thử lão Mã à?”

Chu Đại Thánh cười nói: “Tất nhiên là có. Gần đây tên già đó vào Bá Vương thường đi chơi rất vui vẻ, ngày nào ngày nấy cũng đi cưỡi gái, hơn nữa anh em trong bang Long cũng chăm sóc bọn họ, cho nên hai tên già đó không khác nào trùm một vùng, cơ mà cũng được việc lắm, tuyệt đối không bức ép gái nhà lành, có lần dẫn tôi đi, nước cô em đó, aizzz…”

“Cậu mẹ nó, có thể nói chuyện chính được không hả?!” Trương Húc Đông đen mặt, không biết để tên này nói tiếp còn phải nghe những chuyện không lọt tai nào nữa: “Súng ống đạn dược của bang hội Hồng Môn ở Tương Dương ở tầng bốn tòa nhà số 6, tốt nhất là người liên lạc của cậu nhanh chóng qua, đề phòng bọn họ chuyển đồ đi nơi khác. Phải rồi, có một người dị dạng hai đầu, nhớ là giao cho tôi, tôi sẽ giết hắn!”

“Người hai đầu? Thật là có người như vậy sao??”

“Có!”

“Vậy bắt được tôi sẽ giao cho anh, tôi đã liên lạc xong với công an địa phương rồi, cảnh sát vũ trang luôn sẵn sàng lên đường!”

“Ừ, chuyện này càng sớm càng tốt, tốt nhất là hai ngày sau làm!”

“Tôi biết rồi, thời cơ không khác mấy, đêm nay tôi sẽ qua!” Vẻ mặt của Chu Đại Thánh lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn như cậu ta định nói chuyện gì đó nghiêm chỉnh: “Anh Đông, sau này anh phải chú ý chút, cẩn thận cả hai giới trong tối ngoài sáng, theo lý làm nhân viên công vụ tôi không nên nói với những chuyện này, nhưng là anh em tôi phải nói, chơi phi pháp không dễ vậy đâu, bây giờ bên trên đã bắt đầu để ý đến anh rồi!”

Trương Húc Đông gật đầu: “Tôi có thể nghĩ đến, nhưng cũng có chừng có mực của bản thân, tôi sẽ nhanh chóng ngồi lên vị trí như Thanh Long hội, Bảo Long hội, đến lúc đó ai dám động đến tôi, cũng phải suy xét kỹ.”

“Anh đứng cao nhìn xa, nhưng cũng cần lo đến chuyện rơi xuống sẽ nguy hiểm đến tính mạng!” Nói xong Chu Đại Thánh đổi sắc, cười hì hì nói” “Hầy, anh Đông, nói xong chuyện chính rồi, gọi mấy em qua chúng ta uống rượu không không vui!”

Trương Húc Đông trợn mắt nhìn cậu ta: “Mẹ nó, tên nhãi này được, mới không gặp bao lâu cậu đã biến thành kẻ háo sắc đến vậy!”

“Sắc cái khỉ mốc, còn không phải là lần trước đi Las Vegas phá thân, từ đấy về sau tôi thành kẻ thúc ngựa không dừng được. Nhanh lên nhanh lên…”

“Ha ha…”