Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 137: Ninja đánh lén



Sau vài giây im lặng, không phải đám người Trương Húc Đông lấy lại tinh thần đầu tiên mà là một số bác sĩ và y tá, cho rằng có thiết bị nào đó trong phòng đã phát nổ, điều này đối với bệnh viện mà nói là một đòn chí mạng.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng vừa đi tới cửa, nhìn thấy mấy bác sĩ bị đánh văng ra ngoài, sau đó một y tá bị kéo vào.

“Bom?”

"Không giống, uy lực yếu hơn một chút!"

Thiên Sứ vừa đi ra ngoài, Trương Húc Đông và Bạo Lực suýt chút nữa rớt mắt ra ngoài, nhưng Trương Húc Đông cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà uy lực này cũng quá lớn, anh chưa từng nghe nói sẽ nổ tung!

Thiên Sứ mặc đồng phục y tá, nhìn qua có một cảm giác tiêu sái, lão luyện, cô ấy lắc lắc mái tóc dài không thể tượng tượng nổi mà nhìn cả người mình, sau đó nhìn về phía đám người Trương Húc Đông: “Em, em, hình như hồi phục lại rồi. Đông, Đông, anh Đông, anh, anh, vừa rồi anh cho em uống cái gì vậy?”

Trương Húc Đông ôm trán lộ ra vẻ vui mừng: “Là Kthree, loại thuốc có thể kích thích tiềm năng con người. Không ngờ em trong cái rủi có cái may!”

Thiên Sứ gật đầu khẳng định: “Cả người em dường như tràn đầy sức mạnh. Em cảm thấy em có thể chiến thắng tất cả mọi người, có thể chiến thắng thế giới. Cảm giác này quá tuyệt vời!”

“Chuyện gì vậy?” Hỏa Trư buồn bực nhìn sự xuất hiện của Thiên Sứ.

Vương Đào lắc lắc cái ấm trong tay: “Em gái, còn chưa tới giao thừa mà cô đã nổ pháo, làm chúng tôi sợ chết khiếp!”

“Mẹ nó, cái gì cơ!” Huyết Ngao ác ý nhìn chằm chằm vào Thiên Sứ nói: “Thưa cô, cô có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô không?”

“Ai là cô chứ!” Đôi mắt sắc bén của Thiên Sứ trực tiếp bắn trên người Huyết Ngao, sắc mặt lập tức đổi thành màu tím sáng, giây tiếp theo quét về phía Huyết Ngao, tốc độ này khiến tất cả mọi người kinh ngạc, một quyền “ầm” được tung ra trực tiếp đánh văng Huyết Ngao ra xa hơn mười mét. (sàn quá trơn, năm mét sau là trượt ra ngoài).

Huyết Ngao bật dậy khỏi mặt đất, anh ta cầm chiếc răng rơi ra khỏi miệng, mắt đỏ như máu, sau đó rút con dao thép trên thắt lưng định lao tới chỗ Thiên Sứ, nhưng cho dù là trước kia Thiên Sứ cũng không lâm trận bỏ chạy huống chi là bây giờ.

“Đủ rồi!” Trương Húc Đông giận dữ gầm lên một tiếng, hai người nhất thời dừng lại, anh nhìn về phía Huyết Ngao nói: “Nói rõ trước, bây giờ cậu là thuộc hạ của tôi, nếu không nghe lời, tôi đảm bảo cậu không thể thấy được mặt trời ngày mai!” Trương Húc Đông lại nhìn Côn Bằng và khen ngợi nói: “Nắm đấm của gấu đen, cánh tay của Côn Bằng, dao Đường của kẻ sát nhân, từng là ba cường giả lớn ở thành phố Ngọc, và bây giờ các người đều là thuộc hạ của tôi, vậy thì đánh một tổ chức thần hồn vô tích sự chắc cũng không thành vấn đề gì nhỉ!”

“Bà ơi, bà không sao chứ!” Trương Húc Đông sững sờ, thấy Thiên Sứ qua đó đỡ bà cụ, chẳng lẽ thuốc này để lại di chứng gì sao? Số hai mươi tàn nhẫn một thời lại sao có thể trở thành một cô bé ngoan ngoãn nhà bên được chứ.

“Cậu, cậu ta đánh tôi!” Bà cụ vừa rồi còn sững sờ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bà ta nhìn thấy Thiên Sứ có thể đánh Thiên Sứ văng ra xa như vậy, bà ta giống như tìm được người tâm phúc vậy.

“Anh Đông, phải làm sao đây?” Ánh mắt Thiên Sứ xấu xa nhìn Huyết Ngao, nhưng lại hỏi Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông rút trong túi ra khoảng hai nghìn tiền mặt và nói: "Bà ơi, bạn tôi đụng ngã bà là chúng tôi không đúng. Bà có thể lấy số tiền này mua một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, coi như đây là một phần tâm ý của chúng tôi.”

“Chỉ chút tiền này thôi sao!” Bà cụ trợn mắt có chút không bằng lòng.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Huyết Ngao vừa bị Vương Đào nhắc nhở thì bị Thiên Sứ đánh gãy một chiếc răng, sau đó Trương Húc Đông trách móc, bị bà cụ ăn vạ, đang rất khó chịu. Ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn bà cụ và quát: “Cút cho khuất mắt ông!”

Hỏa Trư cười nói: “Ây da, mẹ nó, Huyết Ngao nói thể nào cậu cũng là một đại ca, tội gì phải cùng một người già…”

“Thúi lắm, đều là do cậu khiêu khích cả, mẹ kiếp!” Huyết Ngao trừng đôi mắt đỏ gầm lên.

Hỏa Trư sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Mẹ nó, nói lại lần nữa xem?”

Lúc này Côn Bằng không thể nhìn nổi nữa, bước ra nói: “Chút tiền này quả thực không nhiều lắm, còn thiếu bao nhiêu nữa?” Ông ta nhìn về phía bà cụ nói: “Bà nói một cái giá đi, chúng tôi sẽ trả!”

Bà cụ không chút sợ sệt nói: “Các người cho rằng tôi thiếu tiền sao? Tôi chỉ muốn một lời xin lỗi mà thôi!”

Côn Bằng bất đắc dĩ nhún vai: “Đây chỉ là chút tâm ý, ở đây tôi chỉ có hơn tám nghìn tiền mặt, cộng thêm hai nghìn trước đó cũng đủ mười nghìn rồi!” Ông ta móc tiền trong túi đưa cho bà cụ.

"Má, anh Côn, anh cho bà già này tiền sao? Chúng ta là xã hội đen đó, không bắt bà ta đưa tiền cho chúng ta thì thôi đi, từng gặp qua tên ăn vạ rồi nhưng chưa từng thấy bà già nào ngu ngốc như vậy, đúng là mẹ nó đau trứng mà.” Huyết Ngao tức giận nói.

“Mẹ nó, yên tĩnh cho ông chút đi!” Trương Húc Đông tức giận chửi bới, nhìn bà cụ nói: “Bà già, bà có thể cầm tiền đi, những người này không phải là người đứng đắn gì đâu!”

“Cho bà!” Nói xong Côn Bằng sải bước đi qua đó, dúi tiền vào tay bà cụ nhưng bà cụ ném thẳng tiền vào mặt Côn Bằng khiến Côn Bằng vô cùng mất mặt.

“Con mẹ mày, ông đây không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ gây chuyện đâu!” Côn Bằng cũng mặc kệ bà già lớn tuổi gì đó, trực tiếp tung một nắm đấm ra, Trương Húc Đông căn bản không kịp trách mắng, một quyền này đừng nói là đánh trên người một bà cụ hơn bảy mươi tuổi mà rơi trên người một thanh niên hai mươi tuôi cũng có thể đánh chết.

"Bùm!"

Lúc này Bạo Lực cũng đột nhiên tung ra một quyền, anh ta đúng lúc bước đến bên cạnh bà cụ, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, ông muốn Bang Long mang tiếng xấu sao?”

Hai người lùi lại hai bước, Côn Bằng hừ lạnh nói: “Tôi nói rồi, tôi không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, ai cũng đừng nghĩ bắt bắt nạt anh em chúng tôi. Đô con, tránh ra đi, tôi phải giết chết bà già này!”

“Đủ rồi, ai mẹ nó còn gây sự nữa thì ông đây sẽ giết chết kẻ đó!” Sắc mặt Trương Húc Đông rất khó coi, chỉ vào mọi người nói: “Cùng tôi trở về hết đi, ngày ngày chỉ biết gây chuyên thôi! Mẹ nó!”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh cũng không nói gì nữa, lúc này Thiên Sứ đi tới nói: “Anh Đông, em ở lại với bà cụ một lát được không, có vẻ tâm trạng bà ấy không được tốt lắm!”

Trương Húc Đông gật đầu nói: “Về sớm một chút!” Vừa dứt lời, Trương Húc Đông cảm nhận được có thứ gì đó bay về phía mình, tạo ra một tiếng nổ dữ dội khi nó cọ xát với không khí.

“Ám khí!” Trương Húc Đông lập tức nghiêng người né tránh, đằng sau chỗ anh vừa đứng, trên tường xuất hiện hai mũi tên màu xanh lá cây.

Đúng lúc này, ở hai bên hành lang có hơn hai mươi người mặc đồ đen đứng đó, từ cách ăn mặc của họ, Trương Húc Đông nhìn thoáng qua đã nhận ra, anh nói: “Ninja nước Nhật Bản?"

“Trương Húc Đông, quả nhiên không hổ là cao thủ giới đánh thuê, vậy mà có thể thoát khỏi mũi tên của tôi, tôi giới thiệu bản thân trước, tôi là…”Anh ta chưa kịp nói hết lời, lão tam Vương Đào không biết từ lúc nào đã đến trước mặt anh ta, vớ lấy ấm nước trên tay và chọc thẳng vào mặt người đàn ông.

“Ầm!” một tiếng, Ninja kia trực tiếp ngã xuống đất.

Ngay lập tức, hàng chục kiếm samurai bổ nhào về phần đầu của anh ta, Vương Đào ôm đầu bỏ chạy, hét lớn: “Là người Nhật, bọn chúng lại đến rồi!”

“Xoạt xoạt xoạt” Vô số phi tiêu bốn lưỡi sáu lưỡi cùng một số mũi tên lao tới, phản ứng của mọi người cực kỳ nhanh, Trương Húc Đông va vào thủy tinh ở hành lang, “rầm” một tiếng lao ra, ngay sau đó anh từ tấm thủy tinh khác vòng trở lại, lúc này anh đã tránh được những ám khí đó, sau đó tiến lên tung ra một quyền.

“Ầm!”

“A!”

Một quyền trúng phần đầu của Ninja, mắt Ninja trực tiếp bị đấm văng ra ngoài, toàn bộ khuôn mặt biến dạng.

“Tiếp đón những tên chó đẻ này!” Nhất thời, Bạo Lực, Côn Bằng, Huyết Ngao, Hỏa Trư và Vương Đào cùng động. Thân thủ của những người này đều vô cùng mạnh mẽ, ai cũng từng trải qua những trận đánh lớn. Hai mươi mấy Ninja cũng không đủ.

Sau khi hai bên lao vào nhau, chưa đến hai phút, hơn hai mươi Jonin dễ dàng bị hạ gục, ba người còn lại đang chuẩn bị chạy trốn thì một Jonin bị đá mạnh vào tường, và hai người bị anh ta âm hiểm cười tóm cổ.

Một vài cảnh sát bên ngoài đến, nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ đều sợ ngây người, một cảnh sát trẻ vừa tốt nghiệp nhìn các Ninja hình như bị nắm đấm đánh chết, anh ta bị dọa sợ chân mềm nhũn: “Đội, đội trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Đừng nhìn, đều quay mặt vào tường hết đi, hy vọng những người này sẽ không giết chúng ta!” Đội trưởng ngoan ngoãn áp mặt vào tường, giống như thật sự không nhìn thấy gì, nhưng đôi chân run rẩy đã phản bội anh ta.

“Ha, tổ chức Thần Hồn này còn hành động nhanh hơn tôi nữa, nhưng cũng chỉ phái đến những Jonin bình thường. Cảnh sát, các anh qua đây!” Trương Húc Đông gọi, chỉ vào những cảnh sát đang dán mặt vào tường.

“Điều này, điều này, điều này, chào, chào ngài chúng không thấy gì cả!” Đội trưởng vẻ mặt đau khổ nói.

Trương Húc Đông nhìn bọn họ cười nói: "Không thấy thì tốt, tìm người xử lý đống rác này đi, nhớ kỹ giấu kỹ trong bụng đi, các người chắc còn hiểu rõ hơn tôi đấy nhỉ!”

Người cảnh sát nhỏ bé run rẩy nói: “Ban đêm bệnh viện không có nhiều người, hiện tại xử lý sẽ không phiền phức!”

Huyết Ngao nhìn anh ta nhe răng cười: “Cậu để cho chúng tôi đích thân xử lý sao?”

“Để chúng tôi, đại ca, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chuyện này đương nhiên là do chúng tôi xử lý rồi!” Đội trưởng nhìn Huyết Ngao liếm vết máu trên nắm tay, suýt chút bị dọa sợ đái ra quần.

“Phịch!” Bà cụ kia trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất, Thiên Sứ khẽ cau mày, đi tới, thì ra bà cụ bị bốn phi tiêu đâm vào bụng.

“Anh Đông, em giúp bà lão này đã, mọi người đi trước đi, em sẽ sớm quay lại thôi!”

“Để tôi đi!” Bạo Lực ôm bà cụ kia, như không có áp lực: “Tôi giúp số hai mươi!”

“Ha ha, Trương Húc Đông, hai thuộc hạ của anh yêu nhau thật rồi!” Huyết Ngao cười lạnh nói.

“Mẹ nó, bớt nói lời vô nghĩa, chúng ta đi thôi!” Trương Húc Đông sửng sốt liếc anh ta một cái.