Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 157: Đơn phương đi cứu Trần Uy



Ngay lập tức cái tên Huy Hoàng đã trở thành một làn sóng khủng khiếp trong Hắc đạo, không chỉ riêng nước Trung Quốc mà các nước trên thế giới đều thấy được hào quang sáng chói mỗi khi nghe thấy cái tên này, cái tên diễu võ giương oai, một người chỉ cần nói vài ba câu đã có thể đánh bại ba nghìn người, có thể nói nó đã trở thành một huyền thoại trong Hắc đạo.

Thật ra trong trụ sở chính của Bang Long chỉ có hai trăm người, điều động bọn họ tới từng con hẻm nhỏ điều này lại càng tạo nên tiếng vang lớn, Amur mới nghe thấy tiếng vang hùng tráng như vậy, khí thế của Bang Long từ trên xuống dưới đều vì thế mà tăng lên, tinh thần ổn định, tiếp theo nên đối phó với bảy vị Thập Phương Thần Thú còn sót lại rồi.

"Rốt cuộc Huy Hoàng này là ai? Tên chiến thần Amur chó má cũng nhát gan quá rồi!" Triệu Tiểu Long của Thanh Long Hội nghe thấy tin tức, gương mặt lộ ra vẻ khó tin.

"Không phải Amur nhát gan mà bởi vì người tên Huy Hoàng này đã cố gắng hết sức để Bang Long được an toàn, xem ra những người trong Bang Long đã tránh được họa lần này rồi!" Tần Vũ nhìn phong cảnh Trường Sa bên ngoài cửa sổ, trong lòng xuất hiện cảm giác không nói thành lời, dường như mọi việc đang dần tuột khỏi tầm kiểm soát của ông ta.

"Đường Phi, không ngờ cậu có thể dẫn theo đàn em làm ra việc này, cho dù bây giờ Bang Long đang rơi vào tình thế nguy hiểm nhưng bên chỗ cậu còn có đàn em thâm nhập vào trong, thật sự tôi rất bái phục cậu, rơi vào tình huống như vậy e là chỉ có cha của thằng Đỗ Phong năm đó mới làm được!"

"Người ông nói đến là vương giả phương Bắc, Đỗ Tiêu đó ư? Tôi thật sự rất khâm phục ông ấy, có điều phá hỏng địa phận của chúng tôi thì tuyệt đối không thể được... Cái gì, thằng Đỗ Phong bắt được một số người phá địa bàn rồi sao? Không phải dạo này cậu ta đang học cách ngược đãi tù binh à? Nào, cho tôi nghe tiếng gào thét thảm thiết của bọn họ xem!" Đầu dây bên kia của điện thoại vang lên giọng điệu tàn nhẫn của Đường Phi.

Bên kia đầu dây, Đỗ Phong tức giận quát: "Con mẹ nó, thứ thủ đoạn đáng tởm này chỉ có gia tộc Đông Phương mới làm ra được, Đông Phương Long cũng là hạng người quá nhỏ nhen rồi, có tin đồn cậu ta thích một cô gái, cô ấy không chịu đồng ý thế là cậu ta dẫn theo người đến nhà cô ấy, trước mặt cha cô ấy, đã làm nhục cô ấy và cả mẹ cô... Tôi nhổ vào, Đông Phương Long không xứng làm tiểu nhân, cậu ta là thứ rác rưởi!"

Ngừng một chút, cậu ta nói tiếp: "Cái tên Huy Hoàng lẫy lừng chấn động đã thức tỉnh Bang Long chúng tôi!"

"Tôi chỉ làm những việc mình nên làm, mặc dù nhiều việc như vậy nhưng chúng ta cũng cần quản lý địa bàn của mình cho tốt, không để kẻ khác thừa dịp ngồi vào, như vậy Bang Long chúng ta mới không sụp đổ!"

"Nói cũng đúng, có thời gian chúng ta đi uống mấy chén, tôi đi quản giáo mấy thằng ranh kia trước đây!" Bên kia truyền đến giọng cười hiểm độc của Đỗ Phong và tiếng hét thảm thiết của mấy người đang bị giam trong ngục.

Ba người bốn chiếc điện thoại nói chuyện với nhau xong, Huy Hoàng bèn xuống xe, anh ta ngẩng đầu lên nhìn đồn cảnh sát rồi đi thẳng vào trong, thấy một cảnh sát lớn tuổi, anh ta bèn nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn gặp Trần Uy một lát!"

Vốn dĩ Bang Long và sở cảnh sát có quan hệ khá tốt với nhau, an ninh ở địa phận này rất tốt, không chỉ giống như trên ti vi nói, cảnh sát ở ngoài sáng, còn Bang Long ở trong tối ra tay giúp đỡ không ít, cho nên chỉ cần Bang Long không làm ra chuyện kỳ lạ thì tất nhiên cảnh sát cũng sẽ tương tự, chỉ là ảnh hưởng của lần này rất khác biệt, cho nên cảnh sát không thể không để một người có danh tiếng tới giải quyết hậu quả được.

Khí chất của Huy Hoàng rất giống Trương Húc Đông, giao thiệp với cảnh sát luôn luôn theo kiểu ngoại giao trước quân sự sau, không giống như những đại ca khác, vừa gặp lập tức túm lấy cổ áo đe dọa thả người, nếu không thì ông đây sẽ thiêu rụi cục cảnh sát của các người ngay lập tức!

"Anh là..."

"Huy Hoàng!"

"Ồ! Xin chào xin chào, tôi là Lỗ Đại Binh, nghe danh anh Huy Hoàng đây nổi như cồn!" Thấy Huy Hoàng, Lỗ Đại Binh có hơi căng thẳng, dù sao thì Huy Hoàng cũng là nhân vật ghê gớm lẫy lừng, một đội trưởng sở cảnh sát nhỏ bé như anh ta không chọc nổi.

"Chào anh, Trần Uy vẫn tốt chứ? Nếu cậu ta phải chịu bất cứ sự ngược đã bất công nào thì Bang Long của chúng tôi sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!"

Một cảnh sát có thâm niên hơn hai mươi năm như Lỗ Đại Binh làm gì có loại người nào là chưa từng gặp qua, nhưng hôm nay gặp được một người đàn ông vừa khiêm tốn lễ độ vừa biết cương nhu, lại vẫn không hề mất đi phong thái như Huy Hoàng, chỉ cần anh ta nở nụ cười lập tức sẽ khiến đối phương cảm thấy lạnh thấu xương.

"Chẳng trách sao người này vừa xuất hiện đã có được địa vị như thế!" Lỗ Đại Binh thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu lễ độ: "Xin anh yên tâm, chúng tôi luôn làm theo luật pháp công bằng, tuyệt đối không lạm dụng tư hình, vả lại Trần Uy cũng là người quen của chúng tôi, có một số phạm nhân không hiểu chuyện động tay động chân đều đã bị chúng tôi ngăn lại. Ấy, tôi quên khuấy mất mời anh Huy Hoàng vào phòng làm việc uống cốc trà nóng, xin mời anh!"

"Không cần, phiền anh dẫn tôi đến gặp Trần Uy, hôm nay tôi là luật sư của cậu ta!"

Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, bên trong có thể nhìn thấy Trần Uy đang bị đeo xích ở tay, cậu ta ngồi trên một cái ghế, hơn nữa còn bị hai ngọn đèn sáng lóa rọi vào người, lúc này vẻ giận dữ của cậu ta đã hiện rõ qua mang tai và cổ, đôi mắt căm hận nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát đang chất vấn, nếu không phải hồi trước cậu ta nghe lời mấy đại ca thì có lẽ giờ này trên mặt vị cảnh sát dám đối xử với cậu ta thế kia đã sớm lằn hai vết tát rồi.

"Đây là vụ án do đích thân phòng ban trên tỉnh đảm nhận, chẳng lẽ đội trưởng Lỗ không biết sao? Mong anh đừng đem theo người không liên quan vào đây!" Vị cảnh sát trung niên kia nói, ánh mắt ông ta ánh lên vẻ thâm thúy, giống như đang ra lệnh cho Lỗ Đại Binh.

Lỗ Đại Binh cười nhạt: "Tôi không có ý muốn quấy rầy mọi người, chỉ có điều người này là luật sư của Trần Uy, anh Huy Hoàng của Bang Long, anh ấy muốn gặp đương sự!"

Vừa nghe tới cái tên Huy Hoàng, ba vị cảnh sát ngồi kia lập tức không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng đơn bạc ngạo nghễ đang đứng cạnh Lỗ Đại Binh, sau đó vị cảnh sát trung niên đứng dậy, chủ động chìa tay ra nói: "Trần Kế Huy, tổ trưởng tổ chuyên án thành phố, từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng của anh Huy Hoàng đây!"

"Cảm ơn tổ trưởng Trần đã khen ngợi, có điều hôm nay tôi đến là muốn bàn chuyện của Trần Uy, chứ không phải tới kết giao bạn bè, kiểu người tầm thường như tôi, trong Bang Long còn có rất nhiều, kết bạn chúng ta có thể để sau hẵng nói, tôi muốn nghe chi tiết nguyên nhân tại sao Trần Uy lại phải chịu trách nhiệm với tường thành cổ."

"Đúng là cao thủ thương lượng!" Trần Kế Huy cảm thấy bội phục trong lòng, ông ta gật đầu ra hiệu cho Lỗ Đại Binh đóng cửa lại.

"Luật sư? Phiền anh cho xem giấy phép hành nghề, nếu không chúng tôi sẽ kết luận rằng anh phá rối phòng thẩm vấn, sau đó bắt luôn cả anh!" Một vị cảnh sát khác mất kiên nhẫn cởi hai nút cúc áo, tức giận mắng to.

Người này không lớn tuổi lắm mà lại dám diễu võ giương oai trước mặt người tổ trưởng là Trần Kế Huy thì chứng tỏ thân phận anh ta không tầm thường, có điều nhìn vẻ mặt tức giận đỏ mặt tía tai của anh ta, Trần Uy có thể nghĩ đến việc chắc chắn mẹ anh ta đã bỏ trốn cùng ông lái taxi rồi, mà đột nhiên cô gái anh ta theo đuổi lại đồng ý lấy anh ta, kết quả, anh ta phát hiện ra mình sắp được làm cha, đó chính là nguồn cơn của cơn giận dữ không biết từ đâu mà ra này.

"Không cần biết ai đứng sau chống lưng cho anh, nhưng nếu anh còn tiếp tục ra oai thì tôi đảm bảo anh không qua nổi đêm nay đâu! Anh thật sự cho rằng Bang Long chúng tôi ăn chay, đền tiền tu sửa lại không phải được rồi sao, lại còn quy cho ông đây tội phá hoại đồ cổ, con mẹ nó!" Trần Uy nhịn cục tức này lâu lắm rồi, chỉ là chưa từng bộc phát ra, đối phương lại chẳng có chút nể nang gì Bang Long, vậy thì việc quái gì cậu ta phải bỏ qua cho bọn họ chứ!

"Cậu có biết tôi là ai không?" Vị cảnh sát trẻ tuổi kia đập bàn đứng dậy.

"Mẹ nó, ông đây đếch biết anh là ai đấy, anh nói thử xem, chúng ta thương lượng với nhau tí nào, nếu anh không cần mặt mũi thì ông đây còn có thể ngang ngược hơn cả anh đấy nhé!" Trần Uy đập dây xích sắt đang trói tay vào cái ghế, tiếng "két két" của kim loại ma sát vào nhau vang lên, tiếng động ấy còn vang vọng hơn tiếng nói của Trần Uy, đột nhiên cậu ta trở thành như vậy khiến vị cảnh sát trẻ tuổi kia giật mình.

"Sao anh không ngạo mạn nữa đi? Con mẹ nó chẳng phải vừa rồi anh rắn lắm sao?" Huy Hoàng vỗ vai Trần Uy ý bảo cậu ta bớt bớt, sau đó anh ta đưa cho Trần Uy một điếu thuốc, đồng thời còn châm điếu cho cậu ta: "Nhóc, lúc lão Mập ra ngoài lăn lộn thì cậu còn đang học tiểu học đó, với cái đức tính này của cậu thì tôi khẳng định lão Mập sẽ xiên chết cái mạng nhỏ của cậu luôn!"

Lời này vừa dứt, ngay lập tức bầu không khí trong cả căn phòng thẩm vấn đều trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ, vẻ mặt của những vị cảnh sát kia đều rất khó nhìn, bởi vì Bang Long cũng không phải đều chỉ là lũ côn đồ lưu manh vớ vẩn, bọn họ đều là xã hội đen dám đánh thật giết thật.

Sau lưng Trần Kế Huy đã đổ một lớp mồ hôi lạnh, vị cảnh sát trẻ tuổi kia chính là con trai độc nhất của phó trưởng phòng cảnh sát, cho nên ông ta không thể chọc vào, mà Bang Long cũng không phải dạng dễ bị ức hiếp, vốn tưởng có thể mọi được gì đó từ miệng Trần Uy ra để làm bằng chứng nhận tội, sau đó ung dung đền vài triệu bạc rồi kết án hơn một năm tù rưỡi là xong chuyện, nhưng mà Trần Uy vừa nói ra thì ông ta đã biết ngay người trong hắc đạo này ăn nói rất có uy tín, nói được nhất định sẽ làm được.

Lỗ Đại Binh cười thầm: "Đáng đời mấy tên ngốc, mày nghĩ thưt đi làm gì có ai muốn cúi đầu khom lưng trước người khác, lần này các người đều bị trừng phạt rồi!"

Cảnh sát trẻ tuổi nhất thời không phản ứng gì, anh ta nhìn người mập trước mặt mình, chẳng phải vừa nãy cậu ta nghe lời mình giống như con chó ngoan, giờ lại cứng rắn đến thế này, có vẻ như quả thật người này là nhân vật không dễ chọc đến, mặc dù cha anh ta làm chức to nhưng giờ bọn họ muốn anh ta chết thì cũng chỉ là chuyện bé con con mà thôi, cho dù cuối cùng có điều tra ra thì Bang Long cũng sẽ đem anh ta theo xuống mồ, cơ mà anh ta vẫn còn trẻ, con đường thăng tiến chỉ mới bắt đầu, anh ta không muốn chết!

"Người anh em Huy Hoàng, vốn dĩ chuyện này cũng đâu có to tát gì, đền tiền là được rồi, Bang Long các anh lại..." Trần Kế Huy bắt đầu giảng hòa, nếu để xảy ra chuyện bị phó trưởng phòng trách phạt thì ông ta cũng không thoát khỏi liên can.

"Ài, tổ trưởng Trần, tôi và Trần Uy đều là đại ca Bang Long, nhưng chúng tôi đều có thế lực của riêng mình, tôi thật sự không quản nổi chuyện của cậu ta, cho nên chỉ đành xin lỗi!" Huy Hoàng nhanh nhạy ngầm tính toàn, nháy mắt một cái đã biết rõ người cảnh sát trẻ tuổi này chính là cánh cửa tốt nhất để cứu được Trần Uy ra ngoài.

Trần Kế Huy thầm căng thẳng trong lòng, nghĩ thôi thì đằng nào cũng chết, ông ta không thể đắc tội với cấp trên của mình: "Trần Uy, cậu cẩn thận lời nói chút, giờ cậu ăn nói sỗ sàng sẽ có thể bị khép vào diện phần tử khủng bố, cộng thêm lời cậu vừa nói chính là uy hiếp cảnh sát, tội càng tăng thêm một bậc!"

"Uy hiếp thì sao? Ông nói tôi làm hỏng tường thành! Mắt các người mù hết rồi phải không? Không thấy camera thu hình được đưa cho các người kia sao, đó là người của nước H làm, liên quan gì đến ông đây!"

Lúc này Lỗ Đại Binh cũng nói giúp Bang Long, dù sao thì bên họ cũng giành được lợi thế rồi, nhưng cũng phải xen lẫn chút "nịnh hót", nếu không thì thời cổ đại sao có thể kết hợp được với địa phương, lừa gạt quan khâm sai cơ chứ?

"Lời này nói cũng có lý, chúng ta không hề tận mắt chứng kiến anh Trần đây phạm tội ở hiện trường!"

"Đội trưởng Lỗ, chuyện này đã sớm ầm ĩ trên truyền thông rồi, chúng ta cũng đã nhìn thấy bọn họ cải trang, thành phố Tương Dương lại là địa bàn của Bang Long, anh nói xem việc này không tìm Bang Long thì tìm ai đây?"

Nghe bọn họ nói vậy, Huy Hoàng hơi hơi cười khổ cạn lời, chẳng lẽ ở thành phố Tương Dương này hễ xảy ra chuyện thì đều là do Bang Long làm chắc? Không làm cũng tìm tới bọn họ, đây là đạo lý khỉ gì vậy?

"Mẹ nói, Huy Hoàng anh nghe thử xem bọn họ nói xàm cái gì kìa, chỉ vì thấy giống mà quy tội cho Bang Long chúng ta làm, vậy giờ tôi cải trang thành mẹ bọn họ đi phá nhà bọn họ, có khi nào bị quy cho là vừa đập vừa xây không trời!" Trần Uy bắt đầu chửi đổng.

"Các đồng chí cảnh sát, các người làm việc luôn phải cần bằng chứng, tất nhiên không thể làm ăn bát nháo đúng không? Điều quan trọng nhất của một vụ án là bằng chứng, nếu các người có thể bắt được hai người đánh nổ tường thành cổ khi đó, sau đó bắt bọn họ khai ra rằng Trần Uy chính là kẻ đầu sỏ thì tới lúc đó bắt Trần Uy lại cũng đâu có muộn?" Huy Hoàng lại phản bác.

Trần Kế Huy đỏ mặt, ho khan nói: "Chúng tôi chỉ phụ giúp anh Trần phá án, anh ta có hiềm khích cũng không đồng nghĩa việc là do anh ta làm, chúng tôi sẽ điều tra vụ án này tới cùng!" Vừa nói ông ta vừa mở khóa xích tay cho Trần Uy.

Huy Hoàng cười nói: "Vậy mọi người cứ việc thong thả điều tra!" Nói rồi anh quay người rời đi.

"Mẹ nó, thằng ranh nhà anh cứ đợi đấy!" Trần Uy vận động cổ tay một chút, cuối cùng cậu ta chỉ thẳng vào mặt vị cảnh sát trẻ tuổi kia, nói: "Coi như các người vẫn còn hiểu lý lẽ chút, dạo này ông đây cũng không muốn gây chuyện, chuyện này cứ tạm tính như vậy, đi tìm bằng chứng đi!"

"Tí nữa đi làm gì? À đúng rồi! Khu vực của tôi thế nào rồi?"

"Bên cậu bị đập một chỗ, cũng không có gì nghiêm trọng, chuẩn bị về trụ sở chính để họp!"

"Mẹ nó, lại họp, anh Đông không có ở đây, họp hành quái gì, tốt nhất là về nhà tắm rửa rồi đi ngủ một giấc!"

"Cậu không muốn cứu anh Đông à?"

"Đệch, vậy thì tôi lại đi!"

"Trương Nhất Đao cũng tới Tương Dương rồi, gọi cả cậu ta tới!"