Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 166: Cuộc sống bình thường



Về việc tìm bọn cướp biển, Ác Quỷ nhún vai tỏ vẻ bất lực: “Anh, em đang thực hiện nhiệm vụ ở Châu Phi, mẹ kiếp khắp nơi toàn là cát, em cũng không biết rõ!”

Đường Phi nói: “Nói một hồi đều là không biết, tôi thấy vẫn là ám sát đi, thủ tiêu lãnh đạo của bất động sản Dương Quang, giá họa cho hai công ty bọn họ!”

Trương Húc Đông không nói gì, thứ anh muốn chính là công ty bất động sản Dương Quang, chứ không phải thủ tiêu một người là có thể giải quyết vấn đề, Hồng Môn xuất hiện thêm tầng tầng lớp lớp nhân tài, không thiếu gì nhân vật cấp quản lý, nếu lại bị bọn họ nắm được nhược điểm, đến lúc đó hai bên hắc bạch đều đến làm phiền, đó không phải là điều anh muốn thấy.

“Anh, em nghĩ đến một người!”

“Ai?”

“Lão Đan trong nhóm lính đánh thuê ZO của chúng ta, chuyên thu thập tin tức, nói không chừng ông ta biết!”

“Gọi điện thoại cho Lão Đan, mở video!”

Lão Đan không nhận điện thoại, Ác Quỷ đang cười gượng thì một đoạn tin nhắn được gửi đến, nói ông ta có việc, muốn nói gì thì gửi tin nhắn, Ác Quỷ lập tức soạn một tin nhắn gửi đi, chờ ông ta hồi âm.

Một điếu thuốc còn chưa hút hết, tin nhắn đã gửi lại rồi, Ác Quỷ đọc lên: “Cướp biển Soyali, một nhóm cướp biển đặc biệt, có khoảng hai nghìn người, thành viên trong đó đều là lính hải quân đã giải ngũ của các nước, một số vẫn còn là sĩ quan, thủ lĩnh của bọn họ xưng là ‘Hải Nha’, nhưng chưa từng có ai thật sự gặp qua người đó. Vũ khí của họ vô cùng tiên tiến, đều là các trang thiết bị tiên tiến của các nước, có đến một hai con tàu tuần dương, nhìn quanh vùng biển Thái Bình Dương, trừ hải quân ra, tất cả thuyền bè qua lại đều phải nộp ‘phí qua đường’ cho bọn họ để đảm bảo đi lại an toàn.”

Trương Húc Đông nhăn mày, sao lại không có cách thức liên lạc, phải tìm cả vùng Thái Bình Dương thì tìm kiểu gì, còn khó hơn tìm một người trên đất liền, đúng thật ứng với câu nói mò kim đáy bể, tuyệt đối không dễ dàng!

“Nói với Lão Đan, nếu có thể đưa cả cách thức liên lạc, chúng ta bằng lòng trả giá cao!”

Một phút sau, Ác Quỷ cười nói: “Lão Đan nói ông ta sẽ cố hết sức nghĩ cách, bảo chúng ta gần đây nên chú ý một chút, nước Trung Quốc không phải rất yên bình, có thể sẽ thay đổi!”

“Anh Đông, kẻ địch lớn nhất của chúng ta hình như là Bảo Long Môn, tại sao lại phải động vào Hồng Môn? Nếu mấy xí nghiệp của bọn họ thật sự đấu nhau trước, chúng ta còn có thể không quản sao? Thành phố Ngọc mà loạn thì chúng ta sẽ gặp phiền phức!” Huyết Linh Lung phân tích.

Trương Húc Đông cười: “Thương trường luôn không bình yên, nhưng chiến thuật dùng tiền của họ không dễ gây chết người, vì vậy phía trên sẽ không nhúng tay. Tuy rằng thù hận giữa chúng ta và Bảo Long Môn là sâu đậm nhất, nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp Hồng Môn, còn về Thanh Long Hội vẫn coi như là đồng minh của chúng ta, mà hiện giờ Bảo Long Môn và Thanh Long Hội cũng là đồng minh, cho nên bây giờ về công về tư chúng ta đều phải động đến mấy xí nghiệp của Hồng Môn, ai bảo thế lực của bọn họ là mạnh nhất, việc nhỏ không cẩn thận sẽ dẫn đến hoạ lớn, chúng ta cần phải đâm chọt họ từng chút một, cho đến khi Hồng Môn rối loạn lộ ra lỗ hổng!”

Mọi người đều gật đầu, ai biết Trương Húc Đông nói có lý, có điều cũng có chút buồn cười, Hồng Môn không phải nói muốn đâm chọt là đâm chọt được. Đặng Quân hỏi: “Anh Đông, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Yên lặng quan sát, tuỳ cơ ứng biến, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết thực lực của ba bang hội lớn này, chỉ một gia tộc Đông Phương đã khiến chúng ta tới gà chó không yên, nhưng tính cách của tôi như thế nào mọi người đều biết rồi đấy, tôi hy vọng nhất chính là không chiến mà thắng, khiến cho thế lực của thành phố Ngọc thuộc về chúng ta, tiếp theo là kinh doanh, cái này có lợi rất lớn đối với sự phát triển của chúng ta sau này!”

“Không sai, xã hội ngày nay chính là đấu bằng tiền, có tiền cuối cùng sẽ thắng!” Đường Phi gật đầu.

“A, anh Đông, khẩu vị không tệ nhỉ!” Hắc Hoàng lười biếng duỗi lưng nói: “Mọi người ngồi đây đều rõ, sự việc khó hơn so với chúng ta tưởng tượng, trước hết vẫn cần có người mới được!”

“Nữ vương, tôi nghe nói nước Trung Quốc có một nữ doanh nhân thiên tài tên Mễ Tuyết phải không?” Trương Húc Đông xoay người hỏi cô ta.

Hắc Hoàng lắc đầu nói: “Tôi chưa từng nghe nói đến người này. Linh Lung, cô có biết không?”

“Tôi từng nghe nói rồi, ngoại trừ một phần dựa vào quan hệ của bản thân cô ấy ra, phần lớn đều là nhờ vào địa vị của cha cô ấy!” Huyết Linh Lung hướng về phía Trương Húc Đông nói: “Anh Đông, chẳng lẽ anh muốn đi tiếp cận người phụ nữ này, từ chỗ cô ấy đạt được mục đích lần này?”

Trương Húc Đông không phủ nhận mà cười nói: “Linh Lung, cử người theo dõi tình hình ba công ty của bọn họ, xem xem bọn họ muốn làm gì. Đây là lần đầu tiên chúng ta cạnh tranh kinh doanh, vẫn nên biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

“Vâng!”

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Trương Húc Đông đã đến sân bay. Vì Lâm Tâm Di muốn qua đây nên anh tự nhiên muốn làm tốt việc mà một người bạn trai tốt nên làm. Lãng tử quay đầu là bờ, Trương Húc Đông thấy đã đủ rồi. Anh đã nhận định Lâm Tâm Di là người phụ nữ trong cuộc đời mình thì sẽ không trêu hoa ghẹo cỏ nữa. Đàn ông một khi không chinh phục những người phụ nữ khác thì chính là lúc họ bắt đầu chinh phục thế giới.

Trương Húc Đông lái xe qua tiệm hoa, anh mua chín mươi chín bông hồng, đến cửa sân bay yên lặng chờ đợi. Nửa tiếng sau anh nhìn thấy Lâm Tâm Di đeo một chiếc kính nữ lớn, đẩy vali đi ra. Trương Húc Đông nhìn thấy bộ dạng trang điểm như vậy của cô, quả nhiên phù hợp với dáng vẻ chị dâu của Bang Long.

Lúc này, bên cạnh anh cũng có một nam thanh niên ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, tinh thần phấn chấn, ôm một bó hoa hồng lớn, trên người lộ ra khí chất cao quý, tướng mạo vô cùng tiêu chuẩn, vừa nhìn đã biết là một mỹ nam mười ngón tay không chạm nước bao giờ. Anh ấy cười với Trương Húc Đông một cái, gật đầu chào hỏi.

Trương Húc Đông hơi sững người. Rõ ràng là ánh mắt của người đàn ông này cũng đang chú ý về hướng của Lâm Tâm Di. Nhưng Trương Húc Đông vẫn lịch sự cười nhẹ lại, sau đó anh bước đến trước mặt Lâm Tâm Di, tặng cho cô bó hoa trong tay.

Lâm Tâm Di vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, trên mặt cô lập tức tràn đầy sự hạnh phúc, nhận lấy hoa và bảo: “Anh bận như vậy thì không cần tới đón em đâu, em biết đường về nhà mà!”

“Vợ đến rồi, anh dù thế nào cũng phải tới đón, cho dù có bận như thế nào cũng phải tới!” Trương Húc Đông cười nói.

Lâm Tâm Di liếc mắt nhìn Trương Húc Đông một cái: “Không nhìn ra anh Đông lại tình cảm như vậy đấy! Coi như em không nhìn lầm anh!” Cô ngừng một lát lại hỏi: “Anh đi nước H không bị thương đó chứ?”

Thật ra bụng của Trương Húc Đông vẫn bị thương, chỉ là không nặng lắm, nhưng anh cũng không nói ra: “Không sao, một đất nước bé nhỏ thì có gì đáng sợ chứ. Anh trực tiếp xông vào sào huyệt tiêu diệt chúng rồi!”

“Cũng đúng, em tin anh có năng lực đấy!”

Hai người nói đến đây thì nhìn thấy người đàn ông cũng cầm hoa kia bước tới, sau đó anh ấy đi đến bên cạnh Trương Húc Đông, vô cùng lịch sự đưa tay ra: “Chào cậu, cậu chắc là Trương Húc Đông rồi, tôi là Giải Lỗ Phong.” Ngay sau đó, anh ấy tặng hoa cho Lâm Tâm Di: “Tâm Di, chúng ta cũng rất lâu không gặp rồi!”

Trương Húc Đông ngạc nhiên nhìn qua, có chút không hiểu rõ tình huống lúc này, người đàn ông này có lai lịch như thế nào? Có điều Lâm Tâm Di đã lập tức nói nhỏ bên tai Trương Đông Húc: “Anh ấy là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của em, hơn nữa lúc bọn em chưa ra đời…”

Lâm Tâm Di còn chưa nói hết câu, Giải Lỗ Phong đã tiếp lời: “Chúng tôi cũng xem như là thanh mai trúc mã vậy. Lúc còn ở trong bụng mẹ, người lớn đã hứa hôn cho chúng tôi. Thực ra tôi vẫn luôn coi Tâm Di là em gái, cho nên việc của hai người tôi cũng nghe qua rồi. Rất vui vì bên cạnh Tâm Di có một người ưu tú như cậu!”

Trương Húc Đông không biết nên hay không nên dùng từ tự hào để hình dung tâm trạng của mình lúc này hay không. Có điều cho dù Giải Lỗ Phong không giới thiệu xuất thân của mình, Trương Húc Đông cũng cảm nhận được, anh ấy chắc là con trai của vị quan chức nào đó, mà chức vụ của người kia cũng không thấp. Nhìn khắp thành phố Ngọc, họ Giải không nhiều, khả năng duy nhất anh ấy chính là con trai của Bí thư thành uỷ Giải Liêm.

Điều khiến cho Trương Húc Đông tương đối có hảo cảm là Giải Lỗ Phong này không hề có vẻ tự cao tự đại, cũng không hề có sự ngỗ nghịch, không coi ai ra gì của con cháu người có tiền, có lẽ anh ấy là một người đàn ông đáng để kết giao. Anh cũng đưa tay ra bắt tay: “Tôi là Trương Húc Đông, rất vui khi có thể quen biết anh!”

Giải Lỗ Phong nói: “Mấy ngày trước tôi mới từ nước Y bay về thành phố Ngọc, hôm qua nói chuyện điện thoại với Tâm Di, được biết hôm nay cô ấy về nên qua gặp một chút. Tôi và Tâm Di cũng phải ba đến năm năm rồi không gặp nhau. Cậu yên tâm đi, tôi không có khoe khoang, tôi chỉ là coi cô ấy như em gái, thấy cô ấy hạnh phúc như vậy, tôi cũng vui mừng thay cô ấy!”

“Anh Phong, em, em, em không biết nên nói gì mới tốt. Cảm ơn hoa của anh!” Trong nháy mắt Lâm Tâm Di đã có cái nhìn khác về người đàn ông này. Trước đây anh ấy tuổi trẻ không hiểu chuyện, đi du học vài năm thì đã trở nên hào hoa phong nhã, khiêm tốn lễ nghĩa như thế này.

Giải Lỗ Phong cười gượng: “Thực ra anh cũng là người đã có bạn gái, cô ấy là người nước Y, tóc vàng mắt xanh, có thời gian sẽ đưa em đi gặp cô ấy. Hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn bè như trước!”

Tuy rằng Trương Húc Đông không nghĩ tới còn có một tình tiết bất ngờ xen vào giữa hai người như thế này, anh cũng chưa từng nghe Lâm Tâm Di nhắc đến. Nghĩ đến khoảng thời gian trước quá bận, Lâm Tâm Di không gặp được anh, cũng chưa kịp kể chuyện này với anh, trong lòng anh có chút chua xót. Trương Húc Đông thừa nhận là anh hơi ghen với cặp thanh mai trúc mã này, có điều anh cũng không phải người nhỏ nhen, thấy đối phương không có ác ý, không hề khoa trương mà lại làm lá chắn cho Lâm Tâm Di.

Trong nháy mắt Trương Húc Đông đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh lộ ra nụ cười thiện ý: “Anh Giải, nếu đã là anh của Tâm Di, vậy thì cũng là anh của tôi. Hôm nay nếu mọi người đã gặp nhau rồi thì chúng ta hẹn buổi trưa cùng nhau ăn đi cơm đi, tôi mời. ”

“A, theo đuổi em gái Tâm Di xinh đẹp của tôi, tôi nhất định sẽ ăn sạch bữa này của cậu!” Giải Lỗ Phong vui vẻ nói: “Lần này bạn gái tôi cũng theo tôi đến đây, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem cô ấy có muốn ăn cùng chúng ta không. Cô ấy là người nước Y nhưng trong người có dòng máu người Trung Quốc, cho nên đã kế thừa truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Quốc, rất thích ăn giấm!”

“Ha ha, tôi hiểu, như nhau, như nhau thôi!” Trương Húc Đông cũng bị lời của Giải Lỗ Phong làm cho thuyết phục, cả người trở nên thoải mái hơn. Người thanh niên này quả thật có lực hấp dẫn, dù là với nữ hay với nam. Trương Húc Đông cảm thấy anh ấy có thể xem như là một người đàn ông tốt, còn tốt hơn anh một chút. Xem ra lúc đầu cha mẹ Lâm cũng rất có mắt nhìn.

Lâm Tâm Di không vui trừng mắt nhìn Trương Húc Đông: “Anh hiểu cái gì? Em đối với anh như thế sao?”

Trương Húc Đông bị nói đến nghẹn lời. Anh lên xe, ngồi cạnh Lâm Tâm Di nói: “Tâm Di, anh phải đi bệnh viện thăm anh em của anh, tối qua xảy ra chút chuyện. Giờ anh đưa em về nhà trước, lúc ăn cơm sẽ tới đón em.”

Lâm Tâm Di nói: “Vậy để em xuống xe đi, anh Phong sớm đã nói muốn đến nhà thăm hỏi cha mẹ em, thuận tiện thắp cho cha mẹ một nén nhang. Chút nữa anh gọi cho em, bọn em trực tiếp đến quán ăn là được rồi!”

Trương Húc Đông suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cứ vậy đi, anh sẽ tới nhanh thôi!”

Lâm Tâm Di lên xe của Giải Lỗ Phong, anh ấy nói: “Húc Đông, nhanh tới nhé, chúng tôi chờ cậu!”

Trương Húc Đông gật đầu, lái xe đi về phía bệnh viện.