Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 172: Bệnh đến như núi đổ



Trương Húc Đông có thể có rất nhiều chỗ ở thành phố Ngọc. Tại sao anh có nhiều chỗ ở ư? Đó là bởi vì anh không có nhà. Sau khi tạm biệt Đặng Quân ở dưới toà nhà công ty, anh không trở về nghỉ ngơi, mà định đến bệnh viện một chuyến. Là một lính đánh thuê, anh hiểu rất rõ về tình trạng sức khoẻ của mình, đầu của anh có hơi đau.

Trước giờ anh chưa từng bị thế này, anh gọi một cuộc điện thoại cho Bạo Lực, nói một cách ngắn gọn: “Tôi đang ở dưới toà nhà công ty, cậu lái xe ra đây đi với tôi một chuyến!”

Bạo Lực lái chiếc Land Rover ra, nhìn thấy Trương Húc Đông đang ngồi ở trên bậc đá, cảm thấy có gì đó không đúng, đi qua dìu Trương Húc Đông đứng dậy, không nói lời nào mà lập tức đi đến bệnh viện tốt nhất thành phố Ngọc.

Bệnh viện 251 của thành phố Ngọc là bệnh viện tầm trung, là bệnh viện quân y.

Sau khi đến bệnh viện, Bạo Lực gần như ôm Trương Húc Đông từ xe vào trong bệnh viện, ý thức của Trương Húc Đông đã hơi mơ hồ, anh không ngờ bệnh tật lại đến một cách đột ngột như vậy, không phải người ta thường nói người tốt sống không thọ, người xấu sống lâu hay sao? Nếu cứ tiếp tục đau như thế này, Trương Húc Đông biết mình sắp không qua được rồi.

Sau khi bảo bác sĩ trực ban khám cho Trương Húc Đông, lập tức bắt đầu kiểm tra một loạt theo hệ thống, Bạo Lực cũng mồ hôi đầy đầu, anh ta lo lắng cho Trương Húc Đông, nên cũng không lo được chuyện gì khác, mau chóng lần lượt gọi điện thoại cho Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung, Ác Quỷ, Đường Phi, Trần Uy.

Đợi đến khi bọn họ đến, Trương Húc Đông đã co thành một khối ở trong phòng bệnh, sự đau đớn đó thật sự khiến người khác khó có thể chịu nổi, nếu không phải anh từng chịu đựng cực hình phòng chống sự bức cung của hệ thống, chắc có lẽ đã đau đến mất mạng rồi.

Bác sĩ cầm tấm hình run rẩy nhìn, hai bên toàn là những người mặt mũi dữ tợn, anh ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Mọi người, ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Đừng nhiều lời, rốt cuộc anh Đông thế nào?” Trần Uy nắm lấy cổ áo của bác sĩ, đôi mắt phun ra ngọn lửa muốn được biết ngay: “Mẹ nó, mau nói!”

“Anh, anh Trương bị đau đầu do virus thần kinh, là kiểu đột nhiên phát tác, trong giới y học của Trung Quốc, ca bệnh kiểu này không quá mười mấy ca, cả thế giới cũng không đến một trăm ca!”

“Đau đầu do virus thần kinh? Bệnh này rất nghiêm trọng sao?” Ác Quỷ nhíu mày, thời gian cậu ta ở bên cạnh Trương Húc Đông là lâu nhất, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghe nói anh bị bệnh đau đầu thế này, cậu ta gạt tay Trần Uy ra, hỏi bác sĩ.

Bác sĩ chần chừ một lúc rồi nói: “Chuyện này, nên nói thế nào đây? Nói là nghiêm trọng thì thật sự rất nghiêm trọng, bệnh này cuối cùng đều là bệnh nhân tự đau đến chết, nhưng nói không nghiêm trọng thì lại rất khó giải quyết, mặc dù dùng thuốc có thể chữa được căn bệnh này, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có cách nào trị tận gốc!”

Đường Phi hỏi: “Vậy chúng tôi có thể làm được gì?”

Bác sĩ thở dài một hơi, nhìn về phía Trương Húc Đông ở trong phòng bệnh: “Đợi, chỉ có thể đợi đến khi anh ấy tự mình không còn đau nữa, sau đó mới có thể uống thuốc giảm đau, loại thuốc này khá đặc biệt, giá cả…”

“Mẹ nó, ít nói nhảm đi, đừng nhắc đến tiền bạc với chúng tôi, chúng tôi không thiếu tiền, mau kê thuốc cho anh Đông đi!” Trần Uy tức giận rống lên.

Hắc Hoàng và Huyết Linh Lung nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không biết nên làm gì, chuyện này xảy ra quá đột ngột, mà cho dù có biết trước thì cũng không thể làm gì, dù sao đây là bệnh tật của mỗi người, chứ không phải là sự việc, nói giải quyết là có thể giải quyết.

Hai tiếng đồng hồ sau, Trương Húc Đông mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy đồng hồ ở trên bức tường đối diện, bây giờ đã là mười giờ tối rồi, anh nhìn bên cạnh giường, không biết Lâm Tâm Di đã đến từ lúc nào, đang cầm một trái táo, nước mắt rơi “tí tách tí tách”.

“Tâm Di, anh không sao!” Trương Húc Đông gỡ kim truyền dịch trên tay mình ra, sờ mặt Lâm Tâm Di.

“Húc Đông, anh tỉnh rồi à? Anh không sao chứ?” Lâm Tâm Di bỏ trái táo trong tay lên bàn, nắm lấy tay của Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông lắc lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “Chắc chỉ là bệnh nhẹ thôi, nếu không anh cũng không hồi phục tinh thần nhanh như vậy!”

Anh không biết Bạo Lực có kể chuyện này với những người khác không, nhưng nghĩ lại thì thấy cho dù là bệnh nặng thì anh ta cũng không ngu đến mức nói với Lâm Tâm Di, anh hiểu rất rõ, con người có hai chỗ nếu bị bệnh là nghiêm trọng nhất, một là đầu, hai là tim, đây cũng là lý do vì sao hai chỗ này là hai chỗ trí mạng của con người.

“Bọn họ cầm kết quả kiểm tra không cho em xem!” Lâm Tâm Di lo lắng nhìn Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông lắc lắc đầu nói: “Không sao, bên ngoài có những ai đến vậy, gọi bọn họ vào đây đi!”

Lâm Tâm Di vừa lau nước mắt vừa đáp lại một tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi: “Húc Đông tỉnh rồi, bảo mọi người vào. Trần Uy, Đường Phi, hai người dập thuốc đi!”

“Ừ!”

Một hàng người nói xong rồi đi vào phòng bệnh, sau đó mồm năm miệng mười hỏi Trương Húc Đông bây giờ cảm thấy thế nào, anh khẽ lắc đầu tỏ ý không sao. Trương Húc Đông là một người có vai trò rất quan trọng, là do Trương Húc Đông đã đưa họ đến với nhau, nếu không có anh, có lẽ bọn họ đã không quen biết nhau, vốn dĩ không có được tình nghĩa anh em như ngày hôm nay.

Trần Uy ra hiệu với Trương Húc Đông, anh chớp mắt một cái tỏ ý đã hiểu, sau đó nhìn Lâm Tâm Di nói: “Tâm Di, anh muốn uống trà sữa, em có thể mua giúp anh một ly không?”

Lâm Tâm Di gật đầu: “Em biết anh không muốn em biết, nhưng nếu anh đã muốn uống thì em sẽ đi mua, bọn họ có thể giấu em, nhưng anh thì không được!” Nói xong, cô mở cửa đi ra ngoài.

“Chị dâu ngày càng có oai rồi!” Trần Uy cười hi hi nói.

Trương Húc Đông trừng cậu ta một cái, rồi nhìn về phía Ác Quỷ, nói: “Nói tôi nghe nào, có chuyện gì?”

“Anh Đông, em…”

“Mập, cậu im miệng!”

“Anh Đông, anh không tin Mập, hay là…”

“Đường Phi, cậu cũng im miệng! Các cậu đều im miệng hết cho tôi, chuyện này tôi chỉ muốn nghe từ miệng Ác Quỷ, bởi vì cậu ấy trước giờ không nói dối tôi.”

Mọi người đều không nói nên lời, Ác Quỷ do dự một lúc, vẫn là nói ra đầu đuôi sự việc, cuối cùng cậu ta nói: “Anh, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, loại bệnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bác sĩ bảo anh sau này đi ra ngoài nhiều một chút, ít hút thuốc uống rượu, từ từ rồi sẽ ổn thôi!”

Trương Húc Đông cười một cái: “Không phải chỉ là đau đầu do virus thần kinh thôi sao? Mặc dù rất đau, nhưng tôi vẫn chịu được!” Dừng một lúc, anh lại nói: “Được rồi, các cậu không cần nghỉ ngơi à? Có Tâm Di chăm sóc tôi là được rồi, tất cả trở về hết đi!”

“Anh…”

“Được rồi Ác Quỷ, tối nay tôi ngủ ở bệnh viện, các cậu đừng nói gì nữa, cơ thể của tôi tự tôi hiểu rõ, về đi, về hết đi!”

Mọi người chỉ đành gật đầu, đóng cửa lại cho Trương Húc Đông. Hắc Hoàng nói với Bạo Lực: “A Lực, tối nay anh ở lại bảo vệ anh Đông, nếu anh ấy còn đau nữa thì chúng ta sẽ chuyển anh ấy đến bệnh viện tốt nhất Trung Quốc, hay bất cứ bệnh viện nào trên thế giới!”

“Tôi cũng đâu định rời đi!” Bạo Lực nói.

“Chị dâu!” Nhìn thấy Lâm Tâm Di đã quay lại, mọi người gọi một tiếng, sau đó ai nấy tự rời đi, chỉ còn lại Bạo Lực ngồi ở trên ghế dài bên ngoài hành lang, giống như đang ngẩn người.

Lâm Tâm Di đẩy cửa bước vào, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông như Trương Húc Đông cũng có lúc tiều tuỵ như vậy, đầu chôn vào giữa hai đùi, đang khẽ run rẩy, cô đặt ly trà sữa nóng hổi lên bàn, hỏi: “Anh sao vậy?”

Trương Húc Đông từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt anh có nước mắt, một người đàn ông mạnh mẽ như vậy thế mà lại khóc rồi.

Lâm Tâm Di lập tức ôm lấy anh: “Không sao, dù có là bệnh gì thì cũng có thể chữa khỏi!”

Ừm một tiếng, Trương Húc Đông gật đầu, lúc nãy anh đã dùng điện thoại tra qua loại bệnh này, bác sĩ không hề hù dọa họ, tất cả đều là sự thật, mà anh khóc không phải là vì bị đả kích bởi căn bệnh này, mà là bởi vì vào lúc này lại không có người nào có quan hệ huyết thống ở bên cạnh anh, cảm giác này thật sự khiến người khác lo lắng không thôi.

“Có thể nói với em là bệnh gì không?”

“Đau đầu do virus thần kinh, khá là khó trị, ha ha.” Trương Húc Đông thản nhiên cười một tiếng, căn bệnh không hề quật ngã anh: “Có phải có người ở lại bảo vệ anh không? Là ai?”

“Là Bạo Lực!”

“Ừ, gọi cậu ấy vào đây!”

Bạo Lực bước vào phòng lần nữa, hỏi: “Anh Đông, sao vậy? Vẫn còn đau à?”

“Không phải!” Trương Húc Đông bước xuống đất, mặc áo khoác vào, nói: “Cậu lái xe đưa tôi về nhà một chuyến!”

“Húc Đông, tối nay anh ở lại bệnh viện đi, ngày mai hãy về!”

Trương Húc Đông nhìn Lâm Tâm Di, lắc đầu nói: “Ý anh là ngôi nhà trước đây của anh, bây giờ là nhà của ông nội anh, Trương Huyền Bưu!”

Xe chạy đến bên ngoài đại viện của người nhà quân nhân, bị binh sĩ đứng canh gác chặn lại. Binh sĩ vác súng trên vai không hỏi bọn họ tìm ai mà hỏi bọn họ có giấy thông hành không, Trương Húc Đông chỉ đành lấy điện thoại ra, mở cái tên anh chưa từng gọi lần nào: Trương Húc Thần.

Sau khi điện thoại thông, đối phương lập tức nói: “Húc Đông, không ngờ cậu lại gọi cho tôi, có phải có chuyện gì không?”

Trương Húc Đông hỏi: “Bây giờ em đang ở bên ngoài đại viện của người nhà quân nhân, em vào nhà ông nội xem xem, anh có thể đưa em vào không?”

“Cậu muốn về nhà? Bây giờ tôi đang ở trong quân đội, tôi lập tức gọi điện thoại cho ông nội, ông ấy…”

“Không cần, em nghĩ em nhìn thấy ông rồi!” Trương Húc Đông cúp máy, bước ra khỏi xe, dưới ánh đèn, một ông già có thân hình cường tráng, khoảng sáu mươi tuổi, bước đi những bước vô cùng có lực, đang cùng một bà cụ tầm tuổi tương đương đi dạo, hai người vừa nói vừa cười.

Trương Húc Đông nhìn hai người già, trước kia trong lòng anh có hơi không chịu được, nhưng lúc này đã qua hết rồi, anh không nói gì, cũng không có hành động gì, cứ như vậy mà nhìn chăm chú, khoảng chừng một phút.

“Mời ra khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo đâu!” Binh sĩ hét lên.

“Đợi đã!” Một giọng nói già nua có lực vang lên, hai binh sĩ kia lập tức thẳng lưng, đứng nghiêm hành lễ.

Bà cụ sờ vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi, môi dưới không ngừng run rẩy: “Ông già, mắt tôi hoa rồi, ông nhìn xem có phải Trương Vũ về rồi không?”

Trương Huyền Bưu nắm chặt đấm tay, run rẩy nói: “Không phải Vũ Nhi, là Húc Đông. Thực ra tôi vẫn luôn không nói với bà, Húc Đông ở nước ngoài không sao cả, một năm trước đã về rồi, tôi đã lén đi thăm nó mấy lần rồi!”

“Ông già chết tiệt này, sao lại không nói với tôi thế, ông muốn tức chết tôi à!” Bà cụ đánh lên ngực Trương Huyền Bưu, gần như khóc không thành tiếng.

“Ầm!” Trương Húc Đông quỳ xuống bên ngoài cửa, hai dòng nước mắt rơi xuống, kêu lên: “Ông nội, bà nội, đứa cháu bất hiếu đã trở về rồi!”

Một kẻ lang thang ở nơi xa, mang theo sự bất mãn và oán hận trở về, mới dần dần phát hiện cha không hề chết, còn mẹ thì bị người xấu hại chết, tất cả những chuyện này đều không hề liên quan gì đến hai người già trước mặt, dù cho bọn họ ở vị trí nào, nhưng bọn họ đã già rồi, thời điểm kết thúc sinh mạng cũng chẳng còn xa nữa.

“Bạo Lực, anh cũng biết khóc?” Mặt Lâm Tâm Di đẫm nước mắt nhìn về phía Bạo Lực.

Bạo Lực lau lau nước mắt: “Từ nhỏ tôi đã là cô nhi, sợ nhất là cảnh tượng thế này, cô không hiểu đâu!”

Cuối cùng Trương Húc Đông cũng về nhà rồi, giờ phút này anh đã hiểu ra, nhà mãi mãi là bến tàu, lá rụng sớm muộn gì cũng về cội, huyết mạch từ đầu đến cuối cũng sẽ không thay đổi.