Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 182: Bị đánh là bà đấy



Thân thủ của năm người có thể so với Trần Uy, nhưng so với Trương Húc Đông thì còn kém xa lắm, nắm đấm và chân đá không ngừng rít gào, không phải là đánh lộn mà là cách đánh pha lẫn giữa karate, taekwondo và Muay Thái, có thể nhìn ra được họ đã được huấn luyện, nhưng tốc độ và sức mạnh vẫn kém một chút, mà quan trọng nhất là trong lòng họ không hề có tinh thần chiến đấu.

Tinh thần chiến đấu, cũng có thể gọi là quyết tâm, Trương Húc Đông không thấy những thứ này trên người bọn họ, mà loại này dù cho Trương Húc Đông những năm trong giới đánh thuê hay là hơn một năm về nước mài dũa được, một khi ra tay chỉ có hai từ: Tàn nhẫn và tất thắng.

Đối phó bọn họ, Trương Húc Đông có thể nói không cần tốn nhiều sức, nhưng anh không đánh ngã năm người nhanh đến vậy, bởi vì biểu hiện của bọn họ làm Trương Húc Đông rất thích, hơn nữa mọi người lăn lộn cũng là vì có cơm ăn, cho nên Trương Húc Đông vẫn mong bọn họ có thể kiếm ăn tiếp.

Năm phút sau, Trương Húc Đông cảm thấy hòm hòm rồi, đột nhiên bộc phát sức lực, một đấm trực tiếp đập vào ngực một người, tay còn lại vịn lấy vai một người, sau khi có tiếng "cạch" ở cánh tay vang lên, anh bay lên chân đạp liên tiếp ba đạp vào bụng dưới ba người kia, cả năm người đều ngã xuống vô cùng nhanh.

Dù vậy, từ tận đáy lòng cả năm người đều cảm Trương Húc Đông, bởi vì họ biết với thân thủ của Trương Húc Đông, thì đây đã là nương tay rồi.

Năm người đỡ nhau đứng lên, người phụ nữ trung niên bực bội nhìn bọn họ hỏi: “Các ngươi làm gì vậy? Sao không đánh tiếp, mau lên, tôi thêm tiền cho các anh!”

“Có nhiều tiền hơn nữa cũng cầm không nổi!” Người dẫn đầu nói: “Bọn tôi căn bản là không phải đối thủ của anh ta!”

“Ý các cậu là gì? Không phải các cậu lợi hại nhất sao? Tôi mặc kệ, dù các anh có chết cũng phải lên cho tôi!” Người phụ nữ trung niên nổi giận đùng đùng quát.

Năm người liếc mắt nhìn nhau, người dẫn đầu nói: “Chúng tôi chỉ là do bà bỏ tiền ra thuê bảo vệ bà, nhưng không giống như hắn, đừng mong có thể chỉ đạo chúng tôi như chỉ chó.” Anh ta hừ lạnh quay đầu đi, ôm chặt lấy bụng mình.

“Ái ui, các cậu tưởng các cậu là ai hả? Để các cậu làm chó cho tôi là đã xem trọng các cậu rồi!” Người phụ nữ trung niên khinh bỉ năm người: “Đừng quên, cậu tôi là giám đốc sở Vương, các cậu không muốn, không biết còn có bao nhiều người tranh để được đâu!”

“Chúng tôi cần tiền, nhưng tôi không cho rằng bà được phép xúc phạm tôn nghiêm của chúng tôi!”

“Haha, tôn nghiêm? Tôn nghiêm đáng mấy đồng? Bà đây nói cho các cậu biết một đạo lý, có quyền, có tiền mới có tôn nghiêm, nếu các cậu đến cơm cũng chẳng được ăn no thì còn bàn gì đến tôn nghiêm nữa?”

“Người đàn bà ngu xuẩn, chúng tôi chịu đủ rồi, bà đừng cho rằng có mấy đồng tiền thối của giám đốc sở Vương là có thể lớn lối, bọn này chỉ cảm thấy chán ghét!” Người bị tháo khớp tay nhịn đau đớn khôn cùng nói.

“Cậu, cậu dám chửi tôi?” Người phụ nữ trung niên tức giận run lên, nếp nhăn dày đặc dưới lớp trang điểm trên mặt lộ ra, giống như mẫu dạ xoa muốn ăn thịt người.

“Chửi bà đấy thì sao? Bà còn chửi bọn này là chó, ngu xuẩn, nói cho bà biết bọn này không làm nữa!” Nói xong, người cầm đầu còn mắng chửi thêm mấy câu, sau đó không quay đầu rời đi.

“Phải, ông đây cũng đéo làm nữa!”

“Đéo làm nữa!”

Bốn người còn lại liếc nhìn người phụ nữ trung niên một cái đầy khinh thường rồi cả đám đỡ nhau lần lượt rời đi.

“Các, các cậu… Đám khốn nạn!” Người phụ nữ trung niên chỉ vào bóng lưng năm người, gầm lên: “Các cậu đợi đấy cho bà đây, tức chết tôi mà!”

Trương Húc Đông cười vẫy tay chào tạm biệt năm người, quay đầu cười nói: “Có đôi khi tiền cũng không phải vạn năng, bà thấy sao hả?” Trương Húc Đông vỗ nhẹ vào lưng Tưởng Khả Hân nói: “Khả Hân, đi, đi ăn cơm với tôi!”

“Vâng!” Tưởng Khả Hân gật đầu đáp.

Lúc đi đến cạnh Vương Bình, Trương Húc Đông dừng bước, hừ lạnh nói: “Đàn ông đàn ang như ông, sống không bằng chết, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Nghĩ đến sự hung dữ vừa rồi của Trương Húc Đông, Vương Bình rụt cổ run lên, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ sợ hãi và bất đắc dĩ.

“Lời của tôi ông nhớ cho kỹ, đàn ông phải ra dáng đàn ông, ông sẽ làm tổ tông ông hổ thẹn đấy!” Trương Húc Đông bất chợt nói.

Nói xong thì ý bảo Tưởng Khả Hân đi cùng mình, người phụ nữ trung niên đó hét lớn: “Hừ, cậu tưởng rằng đánh người rồi thì có thể đi như vậy?”

Trương Húc Đông dừng bước, cười lạnh mang theo sự tàn nhẫn nhìn bà ta: “Sao hả? lẽ nào một bạt tai chưa đủ?”

Đụng phải ánh mắt của Trương Húc Đông, cơ thể người phụ nữ trung niên co rút lại, trong lòng cũng sợ hãi, cơ mà chung quy cũng có cậu là giám đốc sở Vương, bà ta vẫn luôn quen ngang ngược, trong mắt bà ta, cho dù có lợi hại đến mấy cũng không thể đấu lại được với giám đốc Sở Vương, có câu dân không đấu lại quan.

“Cậu phải bồi thường cho tôi!” Người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt mình.

Khóe miệng Trương Húc Đông cong thành hình vòng cung: “Bà có thể đi kiện tôi, nếu người ta thật cho rằng tôi nên bồi thường cho bà, vậy thì muốn tôi bồi thường bao nhiêu cũng được!”

“Đứng lại, cậu đánh phụ nữ còn xem là đàn ông nữa không hả?”

“Tính là đàn ông hay không? Vậy cũng chẳng phải bà nói tính!” Trương Húc Đông nhún vai nói: “Nếu như bà muốn ngăn tôi lại, bà có thể thử xem. Không thì thế này trước, tôi đi ăn cơm trước. Bà có thể gọi người đến, tôi ăn cơm xong lại quay lại, nếu không tôi thật không tính là đàn ông!”

Trương Húc Đông cũng mặc kệ người đàn bà này có thể gọi người nào tới, cả hai giới trong tối ngoài sáng anh đều không sợ, cho dù bà ta có thể gọi được người của đội lính đánh thuê vùng châu thổ cũng được, không nói gì nhiều thêm nữa, dẫn Tưởng Khả Hân đi qua hết tầng người này đến tầng người khác về phía thang máy.

Nhìn Trương Húc Đông rời đi, mọi người đều hiểu được rằng kịch hay đã hết, dần dần tản ra nhà ăn dùng bữa, còn người phụ nữ trung niên thì trừng mắt nhìn Vương Bình: “Ông là đồ vô dụng, người phụ nữ của mình bị đánh mà đến lời cũng không nói, ông…”

“Tôi không tính là đàn ông!” Vương Bình cợt nhả nịnh nọt vợ mình: “Vợ của tôi ơi, bà đã tức giận thành ra vậy rồi, chúng ta tội gì đôi co với hạng người này, bà xem bà tức giận thành ra vậy sẽ không đẹp nữa đâu!”

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh: “Cục tức này bà đây nuốt không trôi, đây không phải là đánh vào mặt tôi, mà là đánh vào mặt cậu tôi, xem tên nhóc này còn dám giả vờ giả vịt nữa không!” Nói xong, bà ta bấm điện thoại.

Giám đốc sở Vương, Vương Chí Sơn, là quan cao cấp cấp phó tỉnh, năm mươi bảy tuổi, một quan chức cấp cao thuộc hạng sâu mọt, mấy năm gần đây không có kế hoạch leo lên nữa, chỉ còn chờ về hưu, cơ mà ông ta lại có phần ác cảm với cô cháu gái này, hỏi: “Tiểu Liên, có chuyện gì vậy cháu?” Tuy rằng không thích nhưng dù sao cũng là đứa con gái duy nhất của chị mình, trong đó còn có một số chuyện khác, nhưng nếu chuyện không liên quan, sẽ không đề cập đến, cho nên có một số việc ông ta cũng không thể mặc kệ được.

“Cậu, cháu bị người ta đánh…” Người phụ nữ trung niên nghẹn ngào, chốc chốc lại khóc nức nở, tựa hồ đã phải chịu uất ức rất lớn, mà Vương Bình ở bên cạnh thầm chửi trong lòng, cái đức hạnh của bà,à để cậu bà thấy được, đoán chừng bà sẽ lại bị mắng cho máu chó đổ đầy đầu.

“Hử, không phải cậu đã tìm cho cháu năm người có thân thủ không tồi rồi sao? Hơn nữa hầu như người của cả cái thành phố Ngọc này đều biết cháu là cháu của Vương Chí Sơ cậu, ai còn dám ức hiếp cháu nữa chứ!” Vương Chí Sơn có chút không tin.

“Đây là vì tên khốn nhà cháu ở trường làm loạn cùng con hồ ly, cháu đến tìm con hồ ly tinh đó kêu cô ta tránh xa Vương Bình một chút, nào ngờ bị người đàn ông khác của con hồ ly tinh đó đánh cho. Năm tên đó, căn bản là không được, chì một tý đã bị đối phương đánh ngã, giờ còn quẳng gánh mặc kệ. Cậu, cậu nhất định phải làm chủ cho Tiểu Liên!”

Vương Chỉ Sơn bất đắc dĩ không thôi, ông ta ngược lại hiểu rất rõ năng lực Vương Bình “nhà mình”, cái nết giống như đứa cháu gái mình thì cũng chỉ có Vương Bình là có thể chịu được, có điều còn có cách nào được nữa đây? Cũng không thể chạy loạn kêu Vương Bình ly hôn với cháu gái mình được, lúc nào cùi chỏ chẳng hướng vào trong.

“Thôi được rồi, cháu muốn cậu làm sao?” Vương Chí Sơn hỏi.

“Cháu đang ở trường đại học thành phố Ngọc, cậu cho người đến bắt tên nhóc đó lại, cháu muốn lóc thịt cậu ta!”Tiểu Liên nổi giận đùng đùng nói.

“Tiểu Liên, đó là trường học, hơn nữa cậu là giám đốc sở, sao có thể làm ra cái chuyện đó, đánh nhau thì cũng chỉ có thể giao đến chỗ cảnh sát xử lý!” Vương Chí Sơn nói.

“Cháu vẫn là câu đó, không phải có người trong giới xã hội đen từng nhờ cậu sao? Cậu để bọn họ tới, để tên nhóc đó không thể tự lo được nửa đời sau cũng mình là được rồi!”

“Được. Để cậu gọi điện cho bọn họ!”

“Vâng vâng vâng, cậu nhanh lên ạ, nếu bọn họ tới trễ thì cháu gái cậu sẽ bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ bắt nạt đấy ạ!”

Vương Chí Sơn tất nhiên là không làm thật, cúp điện thoại, ngẫm nghĩ chút rồi gọi cho một tên trong xã hội đen.

“Giám đốc sở Vương, ông có chuyện gì sao?”

“Haha, người anh em Lưu, đứa cháu ngoại của của tôi bị người ta đánh ở trường đại học thành phố Ngọc, cậu dẫn mấy người qua đó xử lý một chút!” Vương Chí Sơn cười nói: “Nhớ mang người thân thủ tốt vào, đánh đến phế nửa người là được.”

“Giám đốc sở Vương yên tâm, tôi sẽ làm thế!”

Lưu Kim Thủy, người trong thế giới ngầm gọi là anh Thủy. Đại ca một thế lực nhỏ trăm người, thay Vương Chí Sơn làm không ít chuyện không thể để người khác biết, hơn nữa cũng thân quen với Tiểu Liên, dù thế nào cũng không phải chỉ gặp qua một hai lần, sau này cảm thấy phiền phức nên phái năm người anh em của mình qua, lần này lại gọi điện đến, suy ra đối phương khó mà giải quyết.

Lưu Kim Thủy đồng ý xong thì dẫn người đến trường đại học thành phố Ngọc, lúc cậu ta vào đến phòng làm việc của Vương Bình, nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Liên xém chút nữa là đã cười ra tiếng, bởi vì nửa khuôn mặt còn lại càng thêm nở nang, giống như nửa cái đầu heo, hơn nữa mắt cũng chỉ nhìn thấy một khe hở, đừng nói là buồn cười cỡ nào.

Lưu Kim Thủy không thích đứa cháu gái này của giám đốc sở Vương, thậm chí là còn có chút chán ghét, chỉ là làm việc cho Vương Chí Sơn, cậu ta cũng mặc kệ là bằng lòng hay không, dù sao thì có nhiều người vì lợi ích mà sớm đã quên mất ước nguyện ban đầu bản thân.

“Chị Liên!” Lưu Kim Thủy chào hỏi lễ phép, nhưng trong lòng lại là nghĩ khác, lòng người khó dò đến vậy, ai biết được người ta nghĩ gì, thậm chí về phần Vương Bình đừng nhìn ông ta là phó viện trưởng, nhưng lại chẳng có đến nửa xu quan hệ nào với Lưu Kim Thủy, cho nên cậu ta cũng sẽ không nhìn đến ông ta.

Vương Bình cũng chỉ cười nhẹ, ông ta không thích tiếp xúc với những loại người này trong xã hội, hơn nữa ông ta còn từng nghi ngờ vợ mình có quan hệ bất chính gì đó với Lưu Kim Thủy nên chỉ ngồi một bên không nói gì.

Vẻ mặt Tiểu Liên như đưa đám bước đến bên Lưu Kim Thủy: “Người anh em Lưu, cậu đến rồi? Lát nữa cậu phải dẫn dắt anh em báo thù cho người ta đấy, cậu không biết tên nhóc đó xấu xa đến cỡ nào đâu, đánh vào mặt người ta ra cái dạng gì rồi…”

Lưu Kim Thủy liếc nhìn, quả nhiên là so với dáng vẻ ban đầu của Tiểu Liên thì bây giờ lại càng nở nang hơn, một bên mắt to một bên nhỏ, thoạt nhìn giống như sự kết hợp giữa mặt người và mặt heo, cũng may là ngũ tạng của cậu ta đủ cứng, nếu không sớm đã bị đôi mắt lác của của bà ta làm cho ghê tởm rồi.

Cũng may, đây không phải là lần đầu tiên Lưu Kim Thủy gặp mặt, cậu ta tìm cơ hội giữ khoảng cách với Tiểu Liên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Vương Bình để tất cả những thứ này trong mắt, ông ta lập tức loại bỏ phiền muộn trong lòng, hiển nhiên là Lưu Kim Thủy không có hứng thú với người phụ nữ của mình, trong lòng ông ta ngược lại có chút thất vọng, nếu thực sự có hứng thú thì sẽ có người cho ăn no, bản thân cũng sẽ đỡ được chút rắc rối.

“Chị Liên, người chị nói đâu?”Lưu Kim Thủy hỏi.

Tiểu Liên thoáng nức nở: “Cậu ta nói là ra ngoài ăn cơm, lát nữa quay lại!” Dáng vẻ bà ta vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng Lưu Kim Thủy thầm chửi, người đàn bà này đúng là ngu muội, người ta đánh bà xong còn quay lại đây làm gì? Vừa nghĩ đến bản thân mình đang chơi đùa với gái lại bị chỗ dựa của mình gọi đi, hơn nữa lại là vì làm việc cho người đàn bà ngu ngốc này, mà giờ đối phương cũng đã đi mất, vậy mình còn đến làm cái mẹ gì nữa? Thật muốn cho người đàn bà ngu ngốc này một bạt tai chết mẹ nó luôn.

Kỳ thực Lưu Kim Thủy luôn bị áp chế đến lợi hại, từ khi bang Long chiếm lĩnh thành phố Ngọc, một nửa đàn em của cậu ta đã gia nhập bang Long, lúc trước cậu ta cũng là đại cả của hơn hai trăm anh em, tuy rằng không có thành tựu lớn, nhưng ít nhất cũng so với bây giờ cũng oai phong hơn, không cần thấy người của bang Long là trốn đi.

Thật ra không ai ngờ được là người của đội lính đánh thuê vùng châu thổ lại là người đàn ông bình thường không có gì nổi trội này, mặc dù cậu ta không phải là kẻ đứng sau mà chỉ huy nhưng cậu ta lại là người làm thực tế, cậu ta liên lạc với phía nước M, từ đó để đội lính đánh thuê vùng châu thổ và thành phố Ngọc, chỉ đánh tiếc Trương Húc Đông quét sạch, hoặc lúc tiêu diện đại ca của Hồng Môn giá họa cho Trương Húc Đông, thất bại rồi…

Lẽ nào người cầm đầu bang Long lại giỏi giang đến vậy sao?