Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 20: Quyến rũ



Trên giường công chúa xinh đẹp, cánh tay cường tráng rắn chắc của người đàn ông đang bị một cần cổ trắng nõn gối lên. Mái tóc ngắn màu xanh nhạt xõa trên ngực Trương Húc Đông, sự mềm mại vô tận cuốn đến, Tưởng Khả Hân chạm vào mấy sợi râu ngắn trên cằm anh, nói: “Anh Đông, cánh tay của anh vẫn thoải mái như vậy, so với gối còn tốt hơn gấp trăm lần. "

Trương Húc Đông sờ vào mái tóc ngắn ấy, mọi chuyện như quay ngược trở về quá khứ, ở nhà Tưởng Khả Hân, anh lặng lẽ đi từ phòng vệ sĩ đến chiếc giường thơm tho của Tưởng Khả Hân, trong lòng dâng lên cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ cô gái này. Anh bỗng nhiên cười một cách khó hiểu, nói: "Cánh tay này của tôi, vĩnh viễn để lại cho em."

Tưởng Khả Hân bật cười gật đầu, một tay ôm eo Trương Húc Đông nói: "Vậy thì anh Đông cũng phải giống như lần đó vậy, chúng ta cùng nhau ngủ như vậy đi!"

Trương Húc Đông đối với cô công chúa này có một loại yêu thương không thể tả, đôi khi anh cảm thấy nó không giống như tình yêu mà giống như một người anh chăm sóc em gái của mình vậy, anh nói: "Em vẫn là một cô công chúa chưa lớn."

Tưởng Khả Hân tham lam cuộn mình trong lồng ngực Trương Húc Đông, một lúc mới nói: "Anh Đồng, em mệt rồi, em muốn tắm rồi đi ngủ!"

"Vậy em đi đi!" Trương Húc Đông vỗ mông ấy cô một cái, đỡ con mèo nhỏ lười biếng này dậy.

Trương Húc Đông cũng tắm rửa ở một căn phòng khác, sau đó ngồi quấn khăn tắm ở trên giường. Anh mò lấy một điếu thuốc ra, đang lúc đang tận hưởng bầu không khí thoải mái này thì điện thoại di động trong túi quần chợt vang lên. Anh đứng dậy lấy điện thoại ra, phía trên có một tin nhắn mới của Lâm Tâm Di: Khi nào anh quay về?

Trương Húc Đông đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, anh đã từng gặp rất nhiều phụ nữ, đủ loại người khác nhau, nhưng đều là đi qua vạn bụi hoa, không vươn một phiến lá. Đối với một người phụ nữ như Lâm Tâm Di, anh vẫn là lần đầu tiên gặp được. Không biết nên nói có về hay không, anh nghĩ ngợi một chút rồi nhắn lại: Thế giới của em, tôi rất khó đi vào.

Chưa đến hai mươi giây, một tin nhắn ngắn của Lâm Tâm Di đã nhắn đến: Anh đã vào rồi.

Trước lời ám chỉ này, Trương Húc Đông hơi chần chừ. Từ lúc Lâm Tâm Di không thích anh cho đến khi cô thay đổi, anh cảm thấy Lâm Tâm Di là một người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Anh cũng có thiện cảm với cô, nhưng thế giới của anh nằm ngoài tầm hiểu biết của cô, chẳng lẽ anh thật sự muốn cô cũng bị cuốn vào đó?

Trương Húc Đông còn chưa biết nói gì thì tin nhắn của Lâm Tâm Di lại đến: Sao anh không nói gì?

Trong lòng Trương Húc Đông vẫn còn có chút băn khoăn, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: Em để tôi suy nghĩ trước đã.

Giờ phút này, Lâm Tâm Di vừa tắm xong, cô đang đứng trước gương ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp của mình. Cô thầm nghĩ còn có kiểu đàn ông như thế nào lại không có hứng thú với cô sao, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Trương Húc Đông, cô lập tức ngồi xổm xuống đất, bật khóc nức nở. Cô đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi mà tại sao anh vẫn không hiểu, chẳng lẽ Trương Húc Đông thật sự không thích cô?

Cô quay lại giường, lau nước mắt, trả lời lại: Tôi biết rồi. Cô bắt đầu suy nghĩ miên man, Trương Húc Đông chắc hẳn đang ở cùng cô em gái kia của anh rồi. Cô liên tục xem lại những tin nhắn ngắn ngủi mà Trương Húc Đông gửi cho mình, cười khổ tự an ủi bản thân: Hóa ra đây là mùi vị của tình yêu, nhưng mà chỉ có người đàn ông như vậy cô mới thích. Trương Húc Đông, em tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh đâu.

"Trương Húc Đông, anh là của em!" Đột nhiên Lâm Tâm Di từ trên giường đứng dậy hét lớn.

Giờ phút này, trong lòng của Trương Húc Đông cũng có chút quay cuồng, nghĩ đến cảnh sau khi gặp Lâm Tâm Di, anh liền hơi ngẩn ngơ. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tưởng Khả Hân ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: "Anh Đông, em có thể vào không?"

Trương Húc Đông thu hồi tâm trạng của mình, sau đó cười nói: "Vào đi!"

Khi Tưởng Khả Hân đẩy cửa phòng ra, đồng tử Trương Húc Đông nhất thời co rút lại, ngay cả điện thoại cũng rơi xuống giường.

Tưởng Khả Hân đang mặc một bộ váy ngủ sexy, hơn nữa còn đặc biệt chú trọng về phong cách. Cả căn phòng tràn ngập mùi nước hoa. Ánh mắt của Trương Húc Đông nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngủ ren đen kia, trước ngực là cổ áo hình chữ V thật lớn, hai bầu ngực kiêu ngạo nửa ẩn nửa hiện, có thể nhìn thấy hai quả anh đào đỏ óng ánh giữa những ảo ảnh quay cuồng đó.

Dưới cơ thể cô ấy chỉ mặc một chiếc quần chữ T bằng lụa trắng tinh bắt mắt, khoe tối đa thân hình quyến rũ của cô ấy.

Nhìn biểu cảm trợn mắt há mồm của Trương Húc Đông, trong lòng Tưởng Khả Hân thầm mừng rỡ. Xoay người đóng cửa lại, cặp mông căng mọng như trái đào càng làm cho trái tim anh đập thình thịch. Mà Tưởng Khả Hân đã tắt đèn lớn đi, trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đầu giường, không quan tâm đến sự ngượng ngùng của Trương Húc Đông, trực tiếp nằm vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Hai bầu ngực kiêu ngạo trắng nõn của Tưởng Khả Hân dán chặt vào ngực Trương Húc Đông, cảm nhận được sự co giãn đáng kinh ngạc kia, một người đã ăn chay lâu như Trương Húc Đông chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Bộ phận dưới lớp quần lót nhú lên cao, cố gắng không chạm vào cơ thể mềm mại kia, nhưng cả cơ thể anh lại cực kỳ khó chịu.

Tưởng Khả Hân nhẹ nhàng phất mái tóc ngắn ướt nhẹp của mình, từng giọt nước như băng tuyết rơi xuống cơ thể Trương Húc Đông. Cô ấy còn làm nũng nhẹ nhàng nói: "Anh Đông, chúng ta đã trở lại cái đêm mà anh rời đi ấy nhé. Giống như cảm giác cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng rời khỏi em vậy."

Cả người Trương Húc Đông căng lên, giống như một con tôm lớn bị luộc chín vậy, rất sợ Tưởng Khả Hân chạm được vào những phản ứng mãnh liệt đó, lại lo lắng động tác quá lớn sẽ khiến cô ấy phát hiện ra. Trong chốc lát không biết nên làm thế nào cho phải.

Mà Tưởng Khả Hân đã sớm nhìn thấy sự hùng vĩ của Trương Húc Đông. Mặc dù cô ấy chưa từng làm điều đó, nhưng cô ấy đã biết từ một số bộ phim, tivi cùng sách báo, đây là phản ứng tự nhiên của một người đàn ông. Lần đầu tiên nhìn thấy điều thần kỳ này, trong lòng cô ấy rất hồi hộp, nhưng lại có cả cảm giác sự phấn khích cùng mong đợi nữa.

"Khả Hân, không phải em nói em mệt sao? Sao còn chưa đi ngủ?" Trương Húc Đông vội vàng chuyển sang chủ đề khác để trấn an tâm trạng đang dâng trào của anh trước những đường cong sexy kia.

Bàn tay ngọc ngà của Tưởng Khả Hân trượt trên sống lưng của Trương Húc Đông, rồi đến cặp mông rắn chắc kia, có chút cố gắng nói: "Bây giờ em không mệt, anh lại gần em hơn được không?"