Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 33: Tổ trưởng háo sắc



Ở trong phòng làm việc của phó tổ trưởng Vương, giờ phút này cánh cửa gỗ đang được đóng kín, Hàn Tiểu Chiêu đang đứng trước mặt một người đàn ông trung niên hơi hói đầu. Ông ta có dáng vẻ mập mạp, sắc mặt âm trầm, hai chân bắt chéo, đang ngậm một điếu thuốc. Hàn Tiểu Chiêu vẫn đứng cách bàn làm việc của ông ta một đoạn, hơi khẩn trưởng hỏi: “Tổ trưởng Vương, ông tìm tôi có chuyện gì không?"

Vương Kim Sơn ngồi ở bàn làm việc, dùng đôi mắt nhỏ ti hí đánh giá Hàn Tiểu Chiêu, ông ta rất thích cô gái này. Bình thường ông ta hay tán tỉnh nhân viên nữ, ngay cả Triệu Nhã Chi đã sinh con cũng bị ông ta ăn đậu hũ mấy lần, mà Triệu Nhã Chi so với Hàn Tiểu Chiêu lại kém hơn không ít. Hàn Tiểu Chiêu trẻ tuổi xinh đẹp, cả người thơm ngát trong trắng, hơn nữa còn đặc biệt yếu ớt dịu dàng. Đối với Triệu Tiểu Chi, chỉ chiếm chút tiện nghi nhỏ thì được, chứ nếu hơi quá đáng lại lập tức la ầm lên. Vì vậy Vương Kim Sơn rất hiếm khi trêu chọc Triệu Nhã Chi, mục tiêu tự nhiên chuyển hướng sang Hàn Tiểu Chiêu.

Với cấp bậc Tổ trưởng, ông ta có một phòng làm việc riêng trong công ty, nhưng Hàn Tiểu Chiêu lại rất nhút nhát, cũng rất thận trọng, không bao giờ cho ông ta thừa cơ lợi dụng cả. Thật vất vả mới có thể gọi cô ấy đi vào đây, Vương Kim Sơn sao có thể buông tha cho cơ hội ngàn năm có một này được.

"Tiểu Hàn, tôi nghe nhân viên ở các phòng ban khác bàn tán mấy ngày nay cô làm việc luôn lơ đễnh!" Tựa lưng vào ghế của lãnh đạo, giờ phút này Vương Kim Sơn trông giống như một cấp trên nghiêm khắc, tựa như đang muốn bàn về chuyện công việc với cấp dưới vậy.

Hàn Tiểu Chiêu lập tức đỏ mặt tía tai, thành khẩn lắc đầu nói: "Tôi vẫn luôn tận tụy với công việc, nếu như có chỗ nào làm tổ trưởng Vương không hài lòng, xin ông chỉ bảo, tôi nhất định sẽ thay đổi!"

Vương Kim Sơn chẳng qua chỉ bịa chuyện, nhưng vì thấy bộ dạng đáng thương của Hàn Tiểu Chiêu, sắc mặt của ông ta càng thêm nghiêm trọng, khoát tay nói: "Tôi cũng đã điều tra tình hình công việc gần đây của cô, phong độ rõ ràng sa sút hẳn, có phải có ý định nhảy chỗ làm không?"

"Tổ trưởng Vương, tôi không có, thực sự không có!" Tính cách của Hàn Tiểu Chiêu đơn thuần, hơn nữa suy nghĩ không nhiều, chỉ với mấy câu nói của Vương Kim Sơn đã bị hù dọa cho sửng sốt rồi, vội vàng nói: "Công ty đãi ngộ tốt như vậy, làm sao tôi có thể nhảy sang công ty khác được chứ!"

Dáng vẻ hoảng sợ của Hàn Tiểu Chiêu rơi vào mắt Vương Kim Sơn, ông ta cười híp mắt nói: "Người trẻ tuổi phải mạnh dạn xông pha đi đầu mới được gọi là người trẻ tuổi, mà chỉ cần cô còn ở công ty của chúng tôi một ngày, tôi vẫn có quyền hướng dẫn công việc của cô. Tuy nhiên, cô cũng đừng căng thẳng quá, bây giờ chúng ta trò chuyện riêng chút nào, một người trẻ đẹp như cô, làm việc ở công ty nhỏ chắc là ủy khuất rồi!"

Hàn Tiểu Chiêu vội nói: "Không đâu, các đồng nghiệp chăm sóc tôi rất tốt, tổ trưởng cùng với tổ trưởng Vương cũng rất quan tâm đến tôi, hiện tại tôi vô cùng hài lòng với công việc của mình!"

"Cô không cần khẩn trương, chúng ta quen biết nhau đã hơn một năm, tôi có thể thấy cô là một cô gái có cố gắng. Tuy nhiên công ty Minh Long này lại không được niêm yết trên thị trường, sau này không có gì đảm bảo cả. Phía trên công ty Minh Long là công ty Thiên Long, công ty này đã được niêm yết đưa ra thị trường rồi, chỉ cần có thể vào thôi, phúc lợi ở bên kia so với Minh Long tốt hơn nhiều. Sau khi làm việc một hai năm ở đó, khi được phái đến chi nhánh công ty nhỏ như thế này thì ít nhất cũng có thể được làm một tổ trưởng. Tôi là một ví dụ điển hình đây. Đợi đến lúc tôi trở lại công ty Thiên Long, đoán chừng sẽ lên vị trí phó giám đốc rồi!"

Hàn Tiểu Chiêu thấy Vương Kim Sơn có thái độ khác bình thường, có vẻ như thật sự đang nói chuyện công việc, cảnh giác tự nhiên cũng hơi buông lỏng, nói: "Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, làm sao có thể so sánh với tổ trưởng Vương được. Hơn nữa còn không có các mối quan hệ, không dễ dàng để vào trụ sở chính như vậy đâu!"

"Tôi rất thích nhìn suy nghĩ của những người trẻ tuổi như cô, lúc nào cũng biết nhìn xa trông rộng!" Vương Kim Sơn lại châm một điếu thuốc khác, hài lòng gật đầu.

"Cảm ơn tổ trưởng Vương chỉ bảo, sau này tôi sẽ làm việc cố gắng hơn!"

"Ồ... Dù sao cô cũng là người trẻ tuổi. Cô đúng là nói không sai, cô không có quan hệ nên muốn vào trụ sở chính bằng nỗ lực của mình gần như không thể nào được cả!"

Nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Hàn Tiểu Chiêu, Vương Kim Sơn đứng dậy lấy cho Hàn Tiểu Chiêu một cốc nước nóng, sau đó đặt xuống trước mặt cô nói: "Mối quan hệ là do bản thân tự tích lũy, tôi thấy cô là một cô gái không tệ, chỉ cần tôi giúp cô nói chuyện với trụ sở chính, thì giấc mộng kia của cô sẽ trở thành hiện thực thôi!"

"Tổ trưởng Vương, ông... ông sẵn lòng giúp tôi sao?" Trong nháy mắt Hàn Tiểu Chiêu kích động, cô ấy thường nghe Mạnh Nguyệt nói về công ty Thiên Long, đây chính là một trong mười công ty lớn hàng đầu của Trung Quốc. Nếu vào được đó thì cũng giống như được bưng chén cơm vàng vậy, đãi ngộ còn tốt hơn so với các đơn vị chính phủ nữa.

"Vừa rồi tôi đã nói với cô rồi đấy, tôi muốn giúp cô một tay, cô rất tốt, tiền đồ rộng mở!" Nói xong, ông ta vỗ vai Hàn Tiểu Chiêu, điển hình của một người lãnh đạo coi trọng cấp dưới.

Nhưng Hàn Tiểu Chiêu vẫn đề phòng, di chuyển cơ thể, làm cho bàn tay của Vương Kim Sơn vỗ vào không khí. Cô ấy khẽ khom người, nói: "Cảm ơn tổ trưởng Vương, có cơ hội tiến vào trụ sở chính, tôi nhất định sẽ không quên công ơn của ông."

Vương Kim Sơn chậm rãi thu tay lại, cũng không tức giận mà tiếp tục cười nói: "Tiểu Hàn, ghi nhớ công ơn là một phẩm chất tốt của con người. Nhưng mà chuyện tôi giúp cô vào trụ sở chính, cô định cảm ơn tôi thế nào đây?" Nói xong, ông ta mím môi lại.

Hàn Tiểu Chiêu lập tức lui về phía sau hai bước, nói: "Cám ơn ý tốt của tổ trưởng Vương, nhưng trước mắt tôi vẫn muốn làm việc ở Minh Long, bước chân vào trụ sở chính chỉ là mong ước của tôi thôi!" Cô ấy lập tức muốn rời khỏi đây, bởi vì Hàn Tiểu Chiêu biết bộ dạng dâm đãng của tên này, chắc hẳn ông ta không có ý tốt gì.

Vương Kim Sơn từ lâu đã có hứng thú với Hàn Tiểu Chiêu, muốn chiếm lấy cơ thể tươi đẹp của cô ấy. Vì vậy ông ta nào dễ dàng bỏ qua như vậy, đã có bao nhiêu phụ nữ ban đầu đều rất dè dặt, nhưng về sau bị ông ta dụ dỗ bắt lại được cơ chứ. Hơn nữa ông ta biết Hàn Tiểu Chiêu cực kỳ nhút nhát, cho dù có chiếm tiện nghi của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không dám để lộ ra đâu. Ông ta trực tiếp chặn trước mặt Hàn Tiểu Chiêu, ưỡn cái bụng phệ của mình ra, nói: "Tiểu Hàn, anh Vương đây thật ra đã để ý em lâu lắm rồi. Chỉ cần em đáp ứng anh đây, anh không những giúp em tiến vào trụ sở chính, mà còn cho em rất nhiều tiền nữa, để em có thể có một cuộc sống thật tốt từ bây giờ!"

Hàn Tiểu Chiêu không ngờ Vương Kim Sơn này lại lớn gan như vậy, thân thể mềm mại run lên, hai tay ôm ngực lùi về phía sau, không ngừng lắc đầu. Quả nhiên đúng như dự đoán của Vương Kim Sơn, cô ấy không dám la lên, không dám đắc tội với Vương Kim Sơn, cũng lo lắng cho thanh danh của cô. Nếu như để cho người khác biết, sau này cô làm sao còn mặt mũi nữa.

Vương Kim Sơn giang hai tay ra, ép Hàn Tiểu Chiêu về phía sau bàn làm việc, chặn hết đường đi của cô ấy. Vẻ mặt của Vương Kim Sơn hiện lên nụ cười xấu xa nói: "Tiểu Hàn, anh rất muốn có được em, buổi tối nhìn ảnh của em mới ngủ được. Chỉ cần em theo anh, anh đảm bảo những gì anh nói chắc chắn anh sẽ làm được!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiểu Chiêu vừa đỏ vừa trắng vì sợ hãi, ấp úng nói: "Tổ trưởng Vương, xin ông tự trọng, nếu như ông làm loạn, tôi sẽ kêu cứu!"

"Ồ? Vậy sao?" Vương Kim Sơn lộ ra biểu cảm khoa trương, sau đó ông ta cười lớn: "Cô hét lên đi, tôi là một người đàn ông có gì phải sợ chứ. Còn cô là một cô gái độc thân, đối với thanh danh của cô sẽ không tốt lắm đâu. Hơn nữa tôi sẽ nói rằng cô đã sớm ngủ với tôi rồi, như vậy chẳng những ở trong công ty cô sẽ không ngóc đầu lên được, mà sợ rằng ngay cả bạn trai cũng không có đâu!". Ngôn Tình Cổ Đại

"Ông, ông, đồ lưu manh này!" Cuối cùng Hàn Tiểu Chiêu cũng biết được Vương Kim Sơn da mặt dày đến thế nào, nhưng không biết phải xử lý chuyện trước mắt ra sao.

Vương Kim Sơn cười nói: "Chỉ cần cô đi theo tôi, nhất định cô sẽ thích tên lưu manh như tôi thôi. Hơn nữa tôi sẽ để cho mong muốn của cô bay xa, cho cô cơ hội một bước lên mây. Tôi biết gia đình của cô thế nào mà, đến lúc đó cô có thể dùng tiền biếu cha mẹ, chẳng phải tốt biết bao nhiêu sao, không phải rất xứng đáng với những gì cô bỏ ra sao? Thôi được rồi, tôi cũng không ép cô nữa, trước hết cứ để tôi ôm một chút đã. Sau đó trở về từ từ suy nghĩ nhé!" Vừa đấm vừa xoa, hai bàn tay dâm đãng của ông ta chuẩn bị bắt lấy eo của Hàn Tiểu Chiêu.

Mà ngay lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, làm cho Vương Kim Sơn sợ hãi suýt chút nữa đã liệt dương. Ông ta tránh sang một bên, Hàn Tiểu Chiêu cũng nhân cơ hội này mà hoảng sợ chạy về phòng làm việc.

"Ông có cần tôi đổ rác giúp không?" Người vừa tiến vào chính là Trương Húc Đông, anh ra vẻ nịnh nọt nhìn về phía Vương Kim Sơn. Thấy sắc mặt u ám của ông ta, Trương Húc Đông lập tức nói: "Vậy chỉ có thể chờ lần sau thôi!"

Sau khi cánh cửa được đóng lại, Vương Kim Sơn mới phản ứng lại, lập tức hất cốc nước trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Chỉ thiếu chút nữa thôi là được rồi! Tên nhóc này hình như là nhân viên mới kia, con mẹ nó, còn dám làm hỏng việc tốt của ông đây, để xem tôi dạy dỗ cậu như thế nào!"

Sau khi Trương Húc Đông đi ra, nhìn thấy Hàn Tiểu Chiêu đang khóc thút thít trên bàn làm việc, Triệu Nhã Chi bên cạnh đang an ủi cô ấy. Triệu Nhã Chi thấy Trương Húc Đông đi ra, thở dài nói nhỏ: "Tiểu Trương, cậu làm hỏng việc tốt của tên khốn họ Vương kia, ông ta nhất định sẽ gây khó dễ cho cậu đấy!"

Âu Dương Dương Dương đang tức giận ở bên cạnh cũng không biết làm sao, cũng nói: "Tên khốn họ Vương kia hình như có lui tới với băng đảng, cẩn thận ông ta trả thù anh đấy!"

Trương Húc Đông cười nói: "Không sao đâu, tôi làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Tiểu Chiêu bị tên này ức hiếp chứ!"

Vương Chí Tân cũng lẩm bẩm nói: "Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!" Anh ta lại hỏi Hàn Tiểu Chiêu: "Tiểu Hàn, ông ta đã ức hiếp em thế nào?"

"Ông ta còn chưa kịp làm gì đã bị tôi phá hư rồi!" Trương Húc Đông sờ một điếu thuốc châm lên, nói: "Tôi vẫn luôn nghe lén ở ngoài cửa, sao có thể để cho ông ta ức hiếp Tiểu Chiêu chứ?"

Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Triệu Nhã Chi vỗ mạnh vào lưng của Hàn Tiểu Chiêu, tức giận nói: "Nếu em chưa bị bắt nạt gì cả thì có sao phải khóc chứ. Chính do lá gan của em quá nhỏ nên ông ta mới dám ức hiếp em đấy. Ông ta mà dám động vào chị ấy xem, chị sẽ đánh gãy cậu nhỏ của ông ta, sau đó đến chỗ Mạnh tổng báo cáo!"

Tay của Trương Húc Đông tay run lên, suýt chút nữa đánh rơi điếu thuốc. Không ngờ Triệu Nhã Chi này lại là một người phụ nữ mạnh bạo như vậy, ở trước mặt nhiều đàn ông thế này mà có thể nói ra những lời đó.

Đương nhiên Hàn Tiểu Chiêu cũng sững sờ, ngẩng gương mặt vẫn còn nước mắt lên, kinh ngạc nhìn Triệu Nhã Chi, sau đó dùng khăn giấy mà Trương Húc Đông đưa tới lau nước mắt, bĩu môi nói: "Anh Trương, cám ơn anh!"

"Đừng khách sáo với tôi, cô là cô giáo của tôi mà, hơn nữa tôi cũng không làm gì cả!"

"Anh là một tên ngốc!" Hàn Tiểu Chiêu mỉm cười, nhưng lại lo lắng hỏi Triệu Nhã Chi: "Chị Triệu, chị nói xem tổ trưởng Vương thật sự sẽ trả thù Trương Húc Đông sao?"

Trương Húc Đông thấy Triệu Nhã Chi gật đầu, lập tức nói: "Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi có quan hệ với Mạnh tổng, cho dù tên khốn họ Vương này có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng Mạnh tổng mà, đúng không? Nếu ông ta dám gây khó dễ với tôi, tôi sẽ đi tìm Mạnh tổng ngay, để xem ông ta có bản lĩnh gì!"

Trương Húc Đông là do Mạnh Nguyệt sắp xếp vào, mọi người đều nghe đồn như vậy. Tuy nhiên nhân viên gia nhập bình thường đều do phòng nhân sự quản lý, làm sao có thể Mạnh tổng có thể sắp xếp người và được chứ. Nhưng bây giờ nghe Trương Húc Đông nói, có vẻ như anh có quan hệ đặc biệt gì đó với Mạnh Nguyệt vậy.

Vương Chí Tân cẩn thận hỏi: "Tiểu Trương, cậu thật sự có quan hệ với tổng giám đốc Mạnh của chúng tôi sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa quan hệ còn không tầm thường đây, bằng không làm sao tôi có thể tới làm việc mà không cần thông qua phòng nhân sự chứ!"

Vừa nói, Trương Húc Đông vừa thấy sắc mặt của mọi người có chút không đúng lắm, đều nhìn về phía sau lưng anh. Trương Húc Đông quay đầu lại, liên thấy Mạnh Nguyệt. Mạnh Nguyệt đang dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn anh, làm cho anh bất đắc dĩ nhún vai.

"Mạnh tổng, đã lâu không gặp!" Trương Húc Đông lập tức chào hỏi Mạnh Nguyệt.

Mạnh Nguyệt liếc nhìn Trương Húc Đông nói: "Trương Húc Đông, chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh không được mượn danh nghĩa của tôi mà gây rối, bằng không ở trong công ty..." Thấy trên mặt của Trương Húc Đông lộ ra nụ cười nhạt, cô liền nói: "Chờ có cơ hội xử lý anh sau, bây giờ anh ra ngoài với tôi một chút."

"Húc Đông, làm ơn đừng gây chuyện trong công ty được không, như vậy rất khó cho tôi!" Ra bên ngoài, Mạnh Nguyệt đưa cho Trương Húc Đông cái túi nhỏ trong tay, nói: "Đây là chứng nhận trở thành Đường chủ của anh, bên trong còn có nhiệm vụ nữa!"

"Ồ, trực tiếp trở thành Đường chủ sao?" Trương Húc Đông lấy ra một cái huy hiệu hình con rồng, sau đó bên trong còn có một phong thư, trên miệng thư được dán bằng một huy hiệu có hình rồng. Anh nhìn Mạnh Nguyệt nói: “Bảo mật như vậy à, rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy?"

“Long Đầu đưa đấy, tự anh xem đi!" Mạnh Nguyệt khẽ lắc đầu nói: "Mật lệnh của băng đảng, tôi cũng không có tư cách mở ra!"