Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 44: Trùng hợp



Trương Húc Đông cứng ngắc đứng lên từ quầy thịt nướng, bốn cô gái đẹp trước lồi sau vểnh, giờ phút này đang là tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt của tất cả những động vật giống đực ở nơi này. Cứ thế bước về phía Trương Húc Đông.

Ánh mắt của Trương Đào đã sớm bận rộn, đặc biệt là người phụ nữ ở giữa. Toàn thân mặc váy lụa màu đen, ngay cả giày cao gót cũng đen nốt. Mái tóc dài gợn sóng bay giữa không trung, trông cực kỳ thành thục quyến rũ, chỉ có cô gái nhỏ bên cạnh đang khoát tay người phụ nữ kia mới có thể sánh được. Hai người còn lại trông có vẻ kém hơn.

Cậu ta kéo quần áo của Trương Húc Đông, nói: "Anh Đông, anh biết hết cả sao? Có thể giới thiệu cho em một người không?"

Khi Trương Húc Đông hất tay tên phạm nhân kia ra, bốn người phụ nữ xinh đẹp đã đi tới trước mặt anh, chỉ thấy Tưởng Khả Hân nhảy tới, kéo cánh tay của Trương Húc Đông, nói: "Đây là người mà tôi đã nói với các cô, Trương Húc Đông, anh trai của tôi. Thế nào? Rất đẹp trai phải không?"

Trong khi hai cô gái kia khẽ gật đầu, cố gắng tỏ ra nền nã dè dặt, thì người phụ nữ kia lại hơi há miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông. Hơn nữa trong đó còn có chút hốt hoảng, tựa như thấy được người mà cô ta tuyệt đối không muốn thấy vậy.

"Sao ánh mắt của hai người nhìn nhau lạ vậy? Anh Đông, anh biết cô giáo Trình của bọn em à?"

Trên mặt Trương Húc Đông lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra đây là cô giáo của em sao? Thật xin lỗi, hôm ấy vô tình giẫm phải giày của cô, không biết ngày đó cô đang bận việc gì mà vội vã rời đi. Vòng đeo chân của cô bị rơi ra, thật sự xin lỗi, tôi đã cố gắng gọi nhưng cô đã đi mất rồi, may là tôi vẫn chưa vứt đi. Trả cho cô này!"

Người gọi là cô giáo Trình này, chính là người mà Trương Húc Đông đã làm quen ở quán rượu, rồi có một đêm hạnh phúc lúc trước, Trình Mộng Giao. Nhìn biểu cảm lúc này của Trình Mộng Dao, cũng biết rõ ràng chuyện trùng hợp gặp được Trương Húc Đông ở nơi này đối với cô ta mà nói, quả thực vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ. Trương Húc Đông phản ứng cực kỳ nhanh, tỏ ý rõ ràng chuyện lần đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, không hơn không kém.

Trình Mộng Dao thật sự không ngờ người suốt ngày ở bên miệng Tưởng Khả Hân lại Trương Húc Đông. Ngày đó tâm trạng của cô ta cực kỳ tồi tệ nên đến quán rượu mua say, lại bị Trương Húc Đông dụ tình một đêm. Một người giáo viên như cô ta tuyệt đối không phải là loại phụ nữ đó, cho nên sau khi chuyện này xảy ra, cô ta đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người tên khốn kiếp Trương Húc Đông này.

Nhưng dù vậy, cô ta vẫn vô cùng lo lắng, nghe nói có một vài kẻ xấu chuyên dụ dỗ phụ nữ, sau đó âm thầm chụp ảnh hoặc quay video để kiếm tiền, sẽ làm những chuyện như đe dọa tống tiền các kiểu. Tuy nhiên thời gian cứ dần trôi qua, cô ta mới dần yên lòng.

Hôm nay, ba học sinh mời cô ta đến KTV chơi hai tiếng đồng hồ. Vốn tâm trạng đang rất vui vẻ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đụng phải Trương Húc Đông. Điều này làm cho một người luôn được xem là đóa hoa cao ngạo trong các giáo viên ở đại học Ngọc trở nên bối rối trong nháy mắt.

Tuy nhiên Trương Húc Đông lại biến chuyện này thành một lần tình cờ gặp gỡ, hơn nữa anh lại nhận lỗi trước. Gương mặt của cô ta cuối cùng cũng đỏ lên, nói: “Tôi tìm thế nào cũng không tìm được, nó rất quan trọng với tôi, cảm ơn!"

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay nhận lấy vòng đeo chân trong tay Trương Húc Đông, nhưng khi bị Trương Húc Đông chạm vào lòng bàn tay, cô ta lại run lên. Tuy nhiên cô ta không dám biểu lộ ra trước mặt học sinh, vội vã rụt tay về, nhìn về phía Tưởng Khả Hân nói: "Khả Hân, nếu anh của em đã đến đón rồi, vậy thì cô đi trước nhé!"

"Hẹn gặp lại cô Trình!" Tưởng Khả Hân ngoan ngoãn gật đầu, vừa định nhào vào lồng ngực của Trương Húc Đông thì đột nhiên nhìn thấy một chàng trai đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô ta, bèn hỏi: "Anh là ai?"

Trương Đào lập tức cười ngốc, đỏ mặt gãi đầu, "Tôi tên là Trương Đào, tôi với anh Đông là..." Nhìn thấy ánh mắt của Trương Húc Đông, cậu ta mới nhớ tới lời bàn bạc vừa rồi, giải thích: "Là đồng nghiệp của anh Đông, gọi tôi Nhất Đạo là được!"

"Nhất Đao? Cái tên gì kỳ quái quá vậy?" Tưởng Khả Hân nhìn Trương Húc Đông nói: "Đồng nghiệp này của anh thật quái lạ!"

Trương Đào phản ứng cũng không chậm, lập tức nói: "Tôi tên là Trương Đào, biệt danh là Nhất Đao."

"Anh Đông, đồng nghiệp này của anh thú vị quá. Này anh Đông, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Trương Húc Đông vội vàng tỉnh hổn lại, cười nói: "Không có gì, cô giáo này của các em xinh đẹp quá nhỉ!"

"Có đẹp bằng em không?"

"Không có, chỗ nào của Khả Hân cũng đẹp cả!"

"Hừ, như vậy còn được, đừng nghĩ rằng vừa rồi em không thấy, anh Đông, anh học thói xấu rồi!"

Trình Mộng Dao đi xa hơn chút, thấy một khúc cua bèn vội vàng bước nhanh tới. Sau đó xoay người lại đỡ trán, cảm giác cả người không còn sức lực nào cả. Chuyện này quá kịch tính rồi, người đàn ông xảy ra tình một đêm với cô ta lại là anh học sinh của mình. Lai lịch của cô ta nhất định đã bị Trương Húc Đông biết rồi.

Cô ta không biết Trương Húc Đông sẽ như thế nào sau khi biết chuyện, nếu như Trương Húc Đông đến trường học uy hiếp cô ta, nếu như bắt ép cô ta phải duy trì mối quan hệ này, vậy thì cô ta thật sự không biết nên phải làm thế nào. Cô ta tựa vào tường hít sâu vài cái, mặc dù cô ta vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng bây giờ thật sự không biết phải làm sao cả.

Ngay cả những học sinh khó chiều nhất trong trường cũng bị cô ta thu phục trong lòng bàn tay, nhưng lần này cô ta không biết làm thế nào để khống chế được người đàn ông này cả. Cái chuôi lớn như vậy đã nằm ở trong tay của người khác rồi, đầu óc của cô ta hoàn toàn rối tung lên.

"Sau này không được cùng Tưởng Khả Hân đi ra ngoài nữa!"

"Không được, nếu như anh ta đến thẳng phòng làm việc tìm mình thì sao?"

"Chỉ cần anh ta một ít tiền rồi bịt miệng anh ta lại."

"Nhưng Tưởng Khả Hân là một cô gái giàu có, anh của cô ấy chắc chắn cũng như vậy. Số tiền quá nhỏ không thể bịt miệng nổi, mà quá lớn thì lại không nỡ. Lỡ như người này lòng tham không đáy, vừa cầm tiền vừa muốn phải tiếp tục cùng anh ta thì sao đây. Mình nên làm gì đây?"

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Trình Mộng Dao đỏ mặt nắm chặt lấy vòng đeo chân kia, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào. Cô ta là một người phụ nữ có hôn nhân chớp nhoáng, từng ly hôn, cũng từng nếm qua trái cấm, nhưng không phải với chồng cũ của cô ta, mà là lần điên cuồng với Trương Húc Đông đó. Vào lúc tịch mịch, cô ta vẫn thường nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, len lén thỏa mãn tinh thần của mình. Cho đến bây giờ cô ta chưa từng trải qua loại cảm giác ấy, đêm tuyệt vời đã làm cho đôi chân của cô ta mềm nhũn vài ngày.

Trương Húc Đông bỏ ra một tấm chi phiếu lớn để cho Trương Đào đi taxi. Tưởng Khả Hân ngồi ở bên cạnh anh, lúc này Tưởng Khả Hân đang dùng ánh mắt tò mò cùng oán trách nhìn anh, giống như một cô vợ nhỏ ghen tị vậy, nói: "Anh Đông, có phải anh đã sớm biết cô giáo Trình của bọn em rồi không?"

"Không quen biết, chỉ là lúc đó tôi đạp rớt giày của cô ấy, cô ấy cho tôi là lưu mạnh nên vội vã rời đi. Em nhớ lại biểu cảm lúc nãy của cô ấy đi. Đúng rồi, tuần sau khi em đi học lại nhớ giúp tôi nói một lời xin lỗi đàng hoàng cho cô ấy nhé."

Tưởng Khả Hân vốn dĩ cảm thấy hai người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, việc Trương Húc Đông muốn nhận lỗi khiến cô ta càng thêm hoài nghi. Cái đầu xinh xắn kia đong đưa bày tỏ cô hoàn toàn không tin.

Trương Húc Đông cười nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ em cho rằng tôi cố ý làm như vậy?"

"Khó mà nói, chỉ có hai người bọn anh biết thôi!" Tưởng Khả Hân nheo mắt đáp.

"Khả Hân, em cũng biết tôi không phải ngày một ngày hai, tôi là dạng người nào em còn không biết sao!" Trương Húc Đông nghiêm túc nói.

Tưởng Khả Hân cười hì hì nói: "Em chỉ đang thử anh thôi, em biết anh không phải người như vậy mà!"

Trương Húc Đông toát mồ hôi hột, nói thầm trong lòng: Tôi chính là loại người như vậy đấy, chỉ là không thể đối với em như vậy thôi, may mà em tin!

Tuy nhiên thấy Tưởng Khả Hân tin mình, Trương Húc Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không người đẹp này tối nay sẽ nổi giận mất, anh nói: "Có thể tôi và cô giáo Trình của bọn em đã từng có một lần tình cờ gặp gỡ tốt đẹp thì sao?"

"Thôi đi, em không tin!"

Lúc trở lại khu biệt thự, Trương Húc Đông vô tình lướt mắt sang biệt thự bên cạnh, thấy ánh đèn trong ngôi nhà kia sáng rực, chắc hẳn ngôi sao xinh đẹp kia đã về rồi. Trương Húc Đông tự cho mình là người tốt, cho nên nhất định hàng xóm kia cũng rất tốt bụng, anh còn chưa chào hỏi đàng hoàng nữa mà. Có lẽ một ngày nào đó anh nên tìm hàng xóm bàn chuyện thâu đêm không nhỉ?

"Anh Đông, anh vừa nghĩ gì vậy? Cười xấu xa như vậy?" Tưởng Khả Hân nắm chặt lấy cánh tay của Trương Húc Đông nói: "Không được phép nghĩ đến cô giáo Trình của em nữa, cô ấy vừa mới ly hôn, tâm trạng không tốt lắm, không cho phép anh lộn xộn với cô ấy."

"Tôi thề, tuyệt đối không có!"

"Được rồi, tha thứ cho anh!"

"Mẹ kiếp, tôi đã làm gì sai sao?"

"Anh Đông, sao miệng anh lại hư hỏng quá vậy, có phải học từ tay Nhất Đao kia không đấy?"

"Tôi còn xấu xa hơn nữa, em muốn nhìn thử xem không?"

"Có có có!"

"Chết tiệt!"

Trương Đào ăn cơm do tự tay Trương Húc Đông nấu, nhất thời cậu ta cảm thấy cực kỳ kính nể lão đạo của mình. Anh không ngờ Trương Húc Đông còn có ngón nghề này, Trương Húc Đông cũng không có giấu giếm cậu ta. Anh nói cho cậu ta biết anh là một cô nhi, lúc ở Israel đã tự nấu ăn cho mình ăn rất lâu.

Còn về việc Trương Húc Đông đã từng là lính đánh thuê thì không cần nói, chỉ cần để cho Trương Đào biết anh đã từng lăn lộn là được. Trương Húc Đông là người như vậy, muốn cho người khác biết bao nhiêu đều do anh quyết định chừng mực. Bất cứ chuyện gì anh cũng có suy tính của riêng mình.

Nghỉ ngơi hai ngày, Trương Húc Đông đã gọi cho tên nhóc Đỗ Phong kia nhiều lần. Tuy nhiên tên nhóc này không biết đã chạy đến vùng núi nào, vẫn luôn không liên lạc được. Nhưng mà anh tin trong tuần tới bốn người bọn họ nhất định sẽ lộ diện.

Chiều chủ nhật, Trương Húc Đông đưa Tưởng Khả Hân trở lại trường đại học Ngọc, sau đó lái xe về. Trương Đào hỏi anh tại sao không lái xe này đến trường. Trương Húc Đông nói với cậu ta rằng bây giờ vẫn nên khiêm tốn thôi.

Mua xong một đống đồ, bắt taxi đến bệnh viện thăm Lý Tiểu Bác. Vết thương trên người tên nhóc này gần như đã lành, chỉ là bệnh uốn ván có hơi nghiêm trọng, nên không giữ được một tư thế lâu. Khi nhìn thấy hai người Trương Húc Đông, lập tức giật mình nói: "Tiểu Đào, đây là tình huống thế nào vậy? Sao trông cậu ăn mặc bóng bẩy quá vậy? Mấy ngày nay sống không tệ nhỉ!"

"Đúng vậy, cùng anh Đông trở về nhà một chuyến. Anh Đông cùng em gái của anh ấy nhiệt tình chiêu đãi tôi. Anh sờ thử xem, trên hông tôi có thịt đấy!" Trương Đào vỗ vào cái eo to bằng bắp đùi kia, cực kỳ đắc ý nói: "Anh Bác, tôi nhập nhóm anh Đông rồi!"

"Anh Đông!" Lý Tiểu Bác kêu lên.

Trương Húc Đông nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"

"Lần này em thật sự phải cảm ơn anh cùng anh Uy, nếu không có hai người, em cùng Tuyết Nhi có lẽ đã chết rồi, em nợ hai người một mạng!"

"Anh Bác à, anh em cũng thấy cậu gặp chuyện rút đao tương trợ, tên nhóc nhà anh không được quên công lao của bọn tôi đâu đấy!"

"Đương nhiên, cũng cảm ơn ba người các cậu, đặc biệt là Tiểu Đào cậu, có cậu làm huynh đệ thật đáng giá mà!"

Trương Húc Đông hỏi: "Triệu Tuyết ở phòng bệnh nào?"

Lý Tiểu Bác lộ vẻ chán chường, thở dài nói: "Cô ấy trả lại thẻ tín dụng cho em, hôm trước đã bị mấy người của Khô Lâu đón đi rồi. Lần này em hoàn toàn hết hy vọng."

"Lúc đi cô ấy có tới gặp cậu không?"

"Có tới, xã hội này bây giờ chỉ cần tiền, cô ấy đi theo đồng tiền nên chúng em không thể trở lại như trước được nữa!"

"Ồ, bây giờ cho dù nam nữ gì đều đi theo đồng tiền cả, loại phụ nữ này chỉ là quần áo mà thôi. Chẳng lẽ cậu còn muốn mặc cái áo đó cả đời sao? Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, dưỡng thương thật tốt đi!"

Lý Tiểu Bác gật đầu, vươn bàn tay nhỏ bé run rẩy ra, tràn đầy cảm kích. Trương Húc Đông thầm mắng: "Con mẹ nó, tên nhóc này muốn mượn tiền của anh đây mà!" Thế nhưng, anh vẫn rất hào phóng cho cậu ta vay mười tờ, mặc cho người ta nịnh hót khen anh Đông là người nghĩa khí!