Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 52: Dũng Tử bị thương



Trương Húc Đông đi qua nhìn xem thử, chỉ thấy Ám Báo cõng Dũng Tử ở sau lưng, khắp nơi đều là máu. Hai mắt của anh ta trợn tròn tựa như sắp chết vậy, phát ra âm thanh thều thào "cứu tôi cứu tôi".

"Có chuyện gì vậy?" Trương Húc Đông hỏi.

Trần Uy giật lấy ly trà trong tay Đỗ Phong nhấp một ngụm, nói: "Không biết là người nào, vừa gặp đã nổ súng, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt nữa chứ. Nếu không phải em chạy nhanh, đoán chừng phải đi nhặt xác của ba người chúng em rồi."

Lúc này Dũng Tử đang nằm trên sàn, không ngừng kêu đau, bởi vì đã có hai người đang ôm chặt tay chân anh ta. Huyết Linh Lung dùng kéo cắt quần anh ta ra, dùng cồn y tế lau sạch vết máu, sau đó dùng dao giải phẫu rạch vết thương, lấy đạn bên trong ra. Tên kia gần như đau đến suýt ngất đi.

Hắc Hoàng để cho những người khác ra ngoài lau sạch vết máu, cố gắng không để lại dấu vết. Có cô Trương Húc Đông cực kỳ an tâm, nhìn viên đạn được lấy từ trong ra, sau đó cầm máu, rồi khâu lại vết thương.

Mười phút sau, Dũng Tử đã bò trên ghế sô pha, băng gạc dài khoảng chừng 30 centimet được quấn quanh eo. Anh ta uống nước đường đỏ mà Trần Uy mới mua cho, đầu đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nói: "Anh Uy, anh cứu tôi một mạng, cảm ơn người anh em."

Trần Uy thay quần áo, tựa như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Anh đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh Đông đi! Là anh ấy phái anh em đến cứu anh."

Dũng Tử nhìn sang Trương Húc Đông, cảm giác giống như trước đây đã từng gặp anh. Cứ há mồm không biết muốn nói cái gì, vừa muốn nói lại thôi, đại khái là không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng ngàn vạn lời muốn nói gom lại thành năm chữ: "Anh Đông, cám ơn anh!"

Trương Húc Đông đi tới gần trước mặt anh ta, nở nụ cười thân thiện nói: "Trước tiên anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi biết anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã. Anh chắc cũng không được xem là người của Vũ Môn nữa, rốt cuộc có phải người của Vũ Môn đã phái người tới giết anh không?"

Ám Báo xoa bóp xương cổ, nói: "Anh Đông, những người truy sát chúng em kỹ năng bắn súng cực kỳ tốt!"

"Trời ạ, không phải chân cậu bị rút gân rồi chứ? Ám Báo, cậu có được không vậy?" Quyền Thủ ở bên trêu chọc.

Trương Húc Đông không có tâm trạng nghe bọn họ đánh rắm, cứ nhìn về phía Dũng Tử, Dũng Tử cầm lấy tay của Quyền Thủ, nói: "Ở nơi này băng nhóm nhỏ không thể có súng được, không phải Vũ Môn thì sẽ là Bang Tam Hợp. Bang Tam Hội sẽ không vì cái chết của Lão Hắc mà giết tôi, bọn họ đã sắp xếp người mới rồi. Cho nên chắc chắn chính là người của Vũ Môn! "

"Tại sao băng nhóm nhỏ lại không thể có súng, vệ sĩ của các ông chủ lớn đều có súng lục cơ mà!" Trương Húc Đông cười thầm không biết anh chàng này có phải võ đoán quá hay không vậy.

"Có vẻ các anh chưa hiểu rõ khu vực ngoại ô phía Tây này lắm. Cách nơi này 80 cây số về phía tây chính là núi, đó là nơi đóng quân của Quân đoàn quân khu 3 Trung Quốc. Cho nên việc kiểm soát súng cực kỳ nghiêm ngặt. Chẳng lẽ các anh không biết trong các cuộc chiến đấu giữa những băng đảng Hắc Đạo ở thành phố Ngọc này rất hiếm khi xuất hiện súng sao?"

"Quân khu thì thế nào cơ?" Trương Húc Đông không hiểu, ở Israel có rất nhiều phần tử vũ trang cầm súng dám ẩu đả với quân đội trên đường phố. Cho dù đây là đất nước Trung Quốc nhưng kiếm được súng chẳng lẽ không phải là một miếng mồi ngon sao.

"Khu vực ngoại thành phía Tây rất rộng lớn, lưu lượng người qua lại nhiều, thêm vào đó tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có. Mà cục cảnh sát chỉ có vài ba tổng cục, trông vô cùng tội nghiệp, cộng lại chỉ có mấy chục cảnh sát, hơn mười chiếc xe cảnh sát. Cho dù là một thế lực nhỏ thôi cũng đã nhiều người hơn so với bọn họ rồi, thế nên muốn khống chế được cục diện hỗn loạn như vậy căn bản là không thể nào. Vì vậy một khi xảy ra những cuộc giao tranh vũ trang quy mô lớn, cảnh sát chỉ làm dáng thôi, người thật sự được điều động chính là quân đội của Tây Sơn."

"Tiếp tục!"

"Tôi nhớ năm đó Hồng Môn, Bảo Long Môn cùng Thanh Long Hội ở chỗ này nổ ra một cuộc chiến vũ trang hơn 10.000 người. Lúc ấy tôi vẫn còn là một học sinh tiểu học học tập chăm chỉ."

"Mẹ kiếp, anh có thể đừng nhắc về tuổi thơ được không?"

"Béo, câm miệng!"

"Bọn họ đánh nhau suốt ba đêm, ban ngày trên đường đầy rẫy xác chết, rốt cuộc cũng chọc giận bên trên, phái quân đội ra mặt. Nhưng khi ấy ba băng đảng của Hắc Đạo không chỉ có súng, mà còn có cả xe tăng, căn bản không hề sợ quân đội. Tuy nhiên dù sao Hắc Đạo cũng chỉ là thế lực hoạt động ngầm trong tối, sao bọn họ dám địch lại cả quốc gia. Cuối cùng bọn họ cũng thu tay lại, hơn nữa ở phía trên còn cử một đại nhân vật ký kết đàm phán với ba lão đại kia. Kết quả đạt được thỏa thuận, cấm sử dụng tất cả các loại súng ống, mà vùng ngoại ô phía tây cũng không còn là Tây Giao trước kia. Kể từ đó một lượng lớn người dân bắt đầu di cư, chính quyền vô cùng tức giận. Nếu như phát hiện băng nhóm nào sử dụng súng ống thì bọn họ trực tiếp bắn chết người đứng đầu của bang phái đó. Vì vậy bây giờ rất khó nhìn thấy bóng dáng của cây súng”.

Trương Húc Đông ồ lên một tiếng, hóa ra nơi này còn có một lịch sử huy hoàng như vậy. Tuy nhiên những người không sống ở nơi này chắc chắn không biết, cũng không có báo đài truyền thông nào không muốn sống cả. Trương Húc Đông thầm nghĩ, nếu bây giờ anh lấy vài quả lựu đạn cùng một khẩu AK47 trực tiếp bắn chết tên Tần Vũ kia, thế thì nhất định Bảo Long môn cũng muốn đi theo chôn ngay.

Trần Uy nói: "Anh Đông, có phải anh có biện pháp gì hay rồi không?"

Trương Húc Đông ho khan nói: "Còn chưa có. Được rồi, để cho Dũng Tử nghỉ ngơi đi ở đây. Những người khác cứ sinh hoạt bình thường, Béo, Nhất Đao, còn có bốn người nhóm Đỗ Phong nữa, lên lầu cùng tôi."

"Bây giờ chúng ta chưa cần trù tính tới ba băng nhóm này, cứ lo cho mình trước đã. Các cậu có ý kiến gì không?" Trương Húc Đông quét mắt một vòng, nói: "Được rồi, không chỉ có như vậy, bây giờ chủ yếu là đàn em của Dũng Tử, chúng ta phải tranh thủ mới được."

Trần Uy gặp chút khó khăn nói: "Anh Đông, anh cũng biết những tên đàn em ưu tú kia của Dũng Tử đó không phải dùng tiền là có thể giải quyết được. Vào sinh ra tử đều nói chuyện nghĩa khí, trừ khi Dũng Tử tự mình ra mặt, nếu không chúng ta căn bản không thể chỉ huy được!"

Trương Húc Đông hừ lạnh nói: "Đợi anh ta ra mặt, sĩ khí đã sớm tan rồi. Bây giờ vết thương đạn bắn trên lưng của anh ta theo kinh nghiệm của tôi thì ít nhất cũng phải mất một tháng. Cậu cảm thấy trong vòng một tháng Vũ Môn vẫn chưa bố trí người thay anh ta sao? Đừng nói là một tháng, mà chưa tới ba ngày, sẽ có một người còn xuất sắc hơn Dũng Tử thay thế. Đến lúc đó toàn bộ số tiền đầu tư của chúng ta hoàn toàn vô ích. Còn nếu bắt đầu lại lần nữa, lại không biết sẽ phát sinh thay đổi nào nữa."

"Anh Đông, tên ngốc như em không biết nói lời này có đúng không!" Trương Nhất Đao ở bên cạnh thì thào nói.

"Chúng ta là anh em, có lời gì cứ nói!"

Trần Uy đập một phát vào ót cậu ta, không dễ gì tên nhóc này mới mở miệng. Không hề có dáng vẻ mặt dày như anh Uy. Thấy Trần Uy định ngược đãi mình, cậu ta lập tức trốn đến bên cạnh Trương Húc Đông, nghiêm túc nói: “Anh Đông, bang phái lớn như Vũ Môn, sao lại quan tâm đến một côn đồ ở trường đại học được cơ chứ. Hơn nữa còn dùng súng giết anh ta..."

Cậu ta còn chưa nói xong, Trương Húc Đông lập tức hiểu ra, nói: "Nhất Đao nói không sai, quả thật không cần thiết phải làm như vậy. Tên nhãi này nhất định đã che giấu điều gì đó chưa nói, chúng ta xuống hỏi thử xem!"

Diêm Chí Phi nói với Ngô Túy Phong: "Lão Ngô, tên nhóc này được đấy, đầu óc không phải phải tốt bình thường đâu!"

"Không phải anh Đông nói muốn huấn luyện cậu ta sao, cứ để cho lão đại cùng Hắc Hoàng nói chuyện, để cho cô ấy tự huấn luyện tên nhóc này."

Sau lưng của Trương Nhất Đao đổ đầy mồ hôi, máy móc quay đầu nhìn về phía hai người này, nuốt nước bọt nói: "Hai vị đại ca, tôi chỉ là một học sinh, xin nhẹ giọng lưu tình!"

"Anh Đông! Anh Uy!" Thấy nhóm người Trương Húc Đông xuống, Dũng Tử lập tức lên tiếng.

Trương Húc Đông nói: "Dũng Tử, tôi đột nhiên có một vấn đề, muốn anh giải thích cho tôi."

"Anh Đông, anh nói đi!"

"Cậu là người của Vũ Môn, theo lý mà nói cậu đang giúp gia tăng thủ hạ cho bang hội. Bọn họ cao hứng còn không kịp, dù sao cũng là thêm người cho bọn họ mà, tại sao lại muốn giết cậu cơ chứ?"

Sắc mặt của Dũng Tử trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, ấp úng hồi lâu cũng không nói được một lời.

Trương Húc Đông trực tiếp nắm lấy cổ của anh ta, dùng sức, nói: "Nói cho ông đây biết, nếu không nói ông đây lập tức đưa cậu cho Vũ Môn!"

Có thể chiêu này đã làm động đến vết thương của Dũng Tử, anh ta đau đớn hét lên, mồ hôi trên trán túa ra. Nhưng miệng vẫn còn cứng lắm, không nói ra trọng điểm, như sợ người khác bảo anh ta đứng núi này trông núi nọ.

Trần Uy đứng một bên âm hiểm cười nói: "Dũng Tử, tôi cũng là người của Vũ Môn, mặc dù không biết lão đại để cho cậu làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện này. Cậu tốt nhất nên thành thật khai báo. Dù sao bây giờ cậu cũng không còn đường để đi rồi, đi theo anh Đông không những còn có thể sống, mà còn có thịt để ăn."

Sau khi Trương Húc Đông buông anh ta ra, Dũng Tử quả nhiên cũng không dám lằng nhằng nữa, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ôi, thật ra cũng là vì ma túy mà Vũ Môn tiêu thụ ở khu vực phía Tây, tôi cùng anh em thủ hạ vẫn đang bán. Hơn nữa lượng tiêu thụ ở nơi này của Vũ Môn còn chiếm khoảng 6/10 toàn bộ thành phố Ngọc!"

Trương Húc Đông nhớ lại chuyện lần đó ở vũ trường, liền hỏi: "Cụ thể số lượng là bao nhiêu?"

"Khoảng gần 6000kg đến 8000kg trong vòng 1, 2 tháng. Ngoài ra còn phụ thuộc vào số lượng hàng mà bọn họ lấy từ bên ngoài nữa!"

Trương Húc Đông than thầm, vậy là hơn 60 túi bột trắng, mỗi túi 100kg. Anh hỏi thêm: "Lượng hàng lớn như vậy mà chỉ giao cho một mình cậu thôi sao?"

"Anh Đông, anh đừng quên tuy tôi không đi học nhiều, nhưng tôi cũng là học sinh ở nơi này. Hơn nữa lại còn là người địa phương, đối với nơi này vô cùng quen thuộc. Cho dù bị cảnh sát phát hiện thì em cũng có thể dùng thủ hạ để định tội. Quan trọng nhất là không để Vũ Môn phải chịu liên lụy."

"Có đạo lý!" Trương Húc Đông vỗ mạnh vào chỗ băng gạc kia, làm cho Dũng Tử đau đớn đến kêu cha gọi mẹ.

"Nơi như thế này có thể phát triển mới là lạ, không cần chính quyền tới thúc đẩy đâu, trong vòng chưa đầy ba năm nữa hầu hết những người nghiện ma túy ở đây sẽ chết cả!" Trương Húc Đông thở dài, trật tự ngầm ở nơi này cần phải được sắp xếp lại. Có lẽ nên dành thời gian đi tìm thị trưởng mới nhậm chức kia một chút, có đầu chuôi ở trong tay, nhất định anh ta sẽ càng nhượng bộ hơn.

"Dũng Tử, tại sao những bang hội khác lại có thể dễ dàng dung túng cho Vũ Môn như thế?"

Dũng Tử cười khổ nói: "Nếu tôi đã xác định ở một chỗ với các anh thì tôi nói thật cho các anh biết. Nhưng bang hội hàng đầu như Hồng Môn, Bảo Long Môn cùng Thanh Long Hội, bọn họ coi thường lợi ích nhỏ của ma túy. Thứ bọn họ thiên về nhiều hơn là buôn lậu, mở công ty rồi đưa ra thị trường. Còn những băng nhóm hạng hai như Vũ Môn, Bang Tam Hợp thì đương nhiên không bỏ qua rồi. Lão Hắc mà các anh giết về cơ bản cũng không khác gì tôi cả!"

"Thật ra trước kia khi chọn khu vực ngoại thành phía Tây để khai thác, lúc ấy đã có rất nhiều thổ địa chiếm đóng. Đời cha chú của chúng tôi trước kia đã cầm không ít tiền, nhỏ thì vài trăm nghìn, lớn thì thậm chí đến vài triệu. Nhưng mà những băng nhóm hạng hai đã đạt được thỏa thuận, ban đầu bọn họ chỉ bỏ heroin vào những loại tương tự như thuốc lắc vậy. Người có tiền thì trở nên hư hỏng, chúng cho rằng những thứ này không sao. Tuy nhiên không ngờ lại bị gài bẫy, dính vào thứ này rồi, con người bắt đầu trở nên cáu kỉnh. Sau đó bọn họ lại bố trí sòng bạc, tiến hành song song vừa ma túy vừa cờ bạc, rất nhanh tiền đã chảy vào túi bọn họ."

"Dũng Tử, là tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Anh biết nhiều như vậy cơ đấy!" Trần Uy giơ ngón tay cái lên với cậu ta.

Điều Trương Húc Đông cảm thấy sửng sốt không chỉ là quy trình kinh doanh đó, mà là anh thấy một nơi có tiền lại có tới hai loại thủ đoạn. Chưa đến mấy năm đã có thể biến chỗ này thành một khu vực phía Tây như vậy rồi. Có lẽ ẩn giấu trong đó một mục đích không để cho người khác biết. Mà loại chuyện này biết là được, tuyệt đối không thể nói ra.

Trần Uy trố mắt nhìn về phía Trương Húc Đông, Trương Húc Đông biết cậu ta đang hỏi anh nên làm cái gì. Nhưng Trương Húc Đông chỉ có thể nhéo lông mày, đây là một động tác nhỏ anh rất ít khi làm. Chỉ khi nào anh không biết nên xử trí thế nào thì mới tỏ ra như vậy. Tuy nhiên hành động của những băng nhóm hạng hai này thật sự quá độc ác, điều xấu xa nhất đúng là lòng người mà. Những tên này nên bị băm vằm ra cho chó ăn, mà không chừng chó cũng không muốn ăn nữa ấy chứ.