Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 6: Đơn giản cưỡng chế



Thật ra thì tối hôm qua lúc Lý Nhiên đến thẩm mỹ viện thì Lâm Tâm Di đã lặng lẽ trốn từ cửa sau. Cô nhờ Lý Mỹ Linh nói cho anh ta biết cô ra ngoài hẹn hò với bạn trai. Tuy nhiên chân trước cô vừa bước vào quán bar, chân sau Lý Nhiên đã nối gót đi vào, may mà cô đã sớm phát hiện, nếu không cô đã bị lừa rồi. Hôm nay cô chỉ có thể đẩy bạn trai giả này ra một lần nữa vậy.

Lý Nhiên xuất thân từ gia đình danh giá, ngoại hình trông cũng thuận mắt. Tuy nhiên khi anh ta nhìn thấy hành động thân mật của Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di, anh ta hận không thể đánh chết người đàn ông này. Người đàn ông trước mặt quả thật rất tuấn tú, mặc dù trông tuổi tác không lớn nhưng lại mang dáng vẻ chững chạc thành thục, khiến cho anh ta phải ghen tị.

Vì vậy, ngay lập tức, anh ta đã liệt kê Trương Húc Đông là tình địch số một của mình. Nhưng mà anh ta cũng không rõ lai lịch của Trương Húc Đông lắm, liền nói xa nói gần hỏi: "Không biết cha của người anh em là ai vậy? Có lẽ tôi cũng biết đấy!"

Trương Húc Đông cũng không thèm nhìn anh ta, mà vươn vai nói với Lâm Tâm Di: "Tâm Di, anh muốn đi tắm trước, nếu không có việc gì thì không nên chọc vào những loại người vớ va vớ vẩn này!"

“Anh...” Từ trước đến nay Lý Nhiên chưa từng bị thua thiệt như vậy. Ở thành phố Ngọc này, ngay cả một số quan chức chính trị cũng phải coi trọng anh ta vì nể mặt cha anh ta, thế mà Trương Húc Đông lại cứ như vậy đứng dậy rời đi.

Lâm Tâm Di âm thầm mỉm cười trước cuộc chia tay không mấy vui vẻ này. Cô không nghĩ Trương Húc Đông thật sự lanh lợi vậy, nhanh như thế đã chặn Lý Nhiên cứng họng rồi, cô đứng lên nói: "Lý Nhiên, bạn trai của tôi có chút không thích anh, xin anh sau này đừng tới nữa!"

"Tâm Di, anh ta như vậy là thế nào?" Lý Nhiên tức giận nói: "Ba anh và chú Lâm là đối tác làm ăn nhiều năm, em cần phải suy nghĩ kỹ đấy!"

Lâm Tâm Di quả thực có chút bất lực. Sở dĩ cô chán ghét Lý Nhiên như vậy, nhưng lại không thể dứt ra khỏi mối quan hệ này được là vì lý do đó nên bây giờ cô vẫn còn chưa xé rách gương mặt giả tạo của anh ta ra. Cô nói: " Lý Nhiên, cho dù chuyện giữa cha và chú có thế nào đi nữa thì tôi thật sự không thích anh. Hơn nữa tôi đã có bạn trai, tôi nhắc lại, xin anh đừng đến tìm tôi nữa. Cứ như vậy đi, xin mời! "

"Được!" Lý Nhiên đứng dậy nói: "Nói anh ta cẩn thận một chút, coi chừng đi ra đường bị xe đụng chết đấy!"

Trương Húc Đông vừa đi đến khúc ngoặt cầu thang, lập tức dừng bước rồi quay lại chỗ cũ nói: "Tâm Di, giúp anh lau thân dưới đi, nhìn cả người anh toàn mồ hôi hôi này!"

Nghe được những lời chọc giận này, Lý Nhiên cũng không kìm được lửa giận trong lòng. Anh ta tiến lên vài bước, nắm lấy cổ áo Trương Húc Đông hung tợn nói: "Nhóc con, nghe cho kỹ đây, Tâm Di là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp cô ấy khỏi tay tôi. Tốt nhất anh nên biết điều mà cút đi, bằng không ngay cả nửa bước anh cũng sẽ khó đi được trong thành phố Ngọc này đấy."

Lý Nhiên sợ hãi, nhưng anh ta không thể thừa nhận điều này trước mặt người phụ nữ anh ta yêu được, bèn nói thêm: "Buông cô ấy ra đi. Tôi sẽ cho anh một triệu để rời khỏi Tâm Di!"

"Tôi cho ngươi hai triệu, buông cô ấy ra!"

"Nhóc con có phải anh đang tìm..."

Trương Húc Đông trở tay nắm lấy cổ tay của anh ta, loại người bị sắc đẹp làm cho lú lẫn này làm gì phải đối thủ của anh. Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Trương Húc Đông đã trực tiếp tóm lấy gáy của anh ta, nhẹ nhàng dùng sức. Hai mắt của Lý Nhiên lồi ra khoảng ba phân, đầu lưỡi không kiềm được thè ra ngoài, nước miếng trông nhơ nhớp chảy đầy đất.

Nhìn dáng vẻ chật vật buồn nôn của Lý Nhiên, Lâm Tâm Di nhíu đôi lông mày thanh tú lại, vội vàng nói: "Trương Húc Đông, đừng bóp chết anh ta, buông tay ra đi."

Ngay khi Trương Húc Đông buông tay, Lý Nhiên lập tức té xuống đất, bắt đầu thở hổn hển. Sau đó anh ta khôi phục lại, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Trương Húc Đông, gần một phút sau mới nói: "Tao muốn giết chết mày! " Với nói vừa muốn bò dậy.

Trương Húc Đông bước tới, nặng nề một bước giẫm lên lưng anh ta, châm một điếu thuốc, cười lạnh nói: "Ở trước mặt tôi anh chỉ là một con chó thôi, thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng, còn nói muốn giết chết tôi sao, thật nực cười!"

"Buông tôi ra!" Lý Nhiên hét to nhất có thể, nhưng Trương Húc Đông vẫn xoay người ngồi lên người anh ta, một tay túm lấy tóc anh ta, điếu thuốc gần ngay trước mắt làm Lý Nhiên sợ đến mức nhắm mắt lại, cao giọng nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Tôi không muốn gì cả!" Trương Húc Đông lại tiếp tục dùng sức, Lý Nhiên cảm giác được trước mắt mình nóng lên, lông mi cùng lông mày của anh ta bắt đầu bốc mùi cháy khét, anh lạnh giọng nói: "Anh vừa rồi mới nói ai đi ra đường bị xe đụng chết ấy nhỉ? "

Lý Nhiên biết đây không phải là chuyện đùa, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng anh ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Trương Húc Đông, đành nói: "Là tôi là tôi, buông tôi ra, tôi đảm bảo sau này sẽ không quay lại đây."

"Như vậy mới đúng chứ!" Trương Húc Đông thả lỏng tay ra, đầu của Lý Nhiên đập xuống đất. Sau đó anh đá một cú vào người anh ta, nói: "Vậy còn không mau cút đi!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Lý Nhiên bò dậy, anh ta không biết trong một đêm Lâm Tâm Di có thể tìm đâu ra được một người bạn trai bạo lực như vậy. Ánh mắt hung ác của anh ta nhìn Trương Húc Đông, sau đó Lý Nhiên xoa ngực đi về phía xe của mình.

Lâm Tâm Di kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông ném Lý Nhiên ra ngoài. Anh đúng là có chút sức lực mới có thể đuổi một người bình thường ra ngoài giống như một con chó thế này được. Chẳng trách ngày hôm qua tên này có thể giải quyết đám người đó nhanh như vậy.

Nhìn Lý Nhiên rời đi, Lâm Tâm Di nói: "Trương Húc Đông, lần này coi như tôi thiếu nợ anh một ân tình, bù qua chuyện kia nhé, chúng ta huề nhau."

"Chuyện kia là chuyện gì?" Trương Húc Đông nhún vai nói: "Tôi quên hết rồi!"

"Anh đừng lắm điều!" Lâm Tâm Di có chút lo lắng nói: "Lý Nhiên là một người thù dai, tôi nhớ hai năm trước có người gây rối với anh ta, sau đó người kia đã bị xảy ra tai nạn giao thông ngay ngày đó đấy. Hay là anh trước mắt nên trốn một thời gian đi!"

Trương Húc Đông châm thuốc nói: "Không thể tránh mãi được, hơn nữa nếu tôi rời khỏi đây thì ngay cả chỗ ngủ cũng không có đâu."

Lâm Tâm Di liếc nhìn Trương Húc Đông nói: "Nhìn cách ăn mặc của cậu, tôi chắc chắn anh cũng có ít tiền. Tuy nhiên chuyện này là do tôi, tôi không muốn anh gặp chuyện tương tự như Tiểu Lưu lần trước đâu."

"À..." Trương Húc Đông cười, anh thật sự không có chỗ để ngủ, nếu không anh còn đến đây làm bảo vệ để làm gì. Xem ra dù anh nói thế nào Lâm Tâm Di cũng sẽ không tin, nên đành nói: "Tâm Di, lại đây xoa lưng cho chồng nào!"

"Cút!" Sắc mặt Lâm Tâm Di lập tức thay đổi trở lại như trước, lạnh giọng nói: "Lời cũng đã nói rồi, có tin hay không tùy anh, tên lưu manh như anh có bị đánh cũng đáng đời!"

Nói xong, cô xoay người trở lại phòng làm việc. Trương Húc Đông nhếch khóe miệng lên, thầm nghĩ: Còn chưa biết ai đánh ai đâu!