Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 68: Nữ hoàng âm nhạc



Một giờ sau.

"Tư Đồng, tớ đi vệ sinh cái đã!"

"Cậu đi đi!" Chu Tư Đồng chỉ về phía phòng vệ sinh, sau đó bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, đột nhiên suýt chút nữa phun ra ngoài, cô nói: "Lâm Lâm, đợi đã. Trời ơi hôm nay mình bị sao thế này nhỉ?"

Nhìn cô bạn đã đẩy cửa ra, Chu Tư Đồng lập tức đứng dậy chạy tới, tuy nhiên bên trong lại không thấy một bóng người, cô gái tên Lâm Lâm kia cười nói: "Sao vậy? Bên trong giấu đàn ông đấy à?"

"Không, không có, làm sao có thể chứ!" Chu Tư Đồng đẩy cô ấy đi vào trong, nói: "Ai không biết tớ là một ngọc nữ điện ảnh, sao có thể giấu đàn ông được!"

"Nghe có vẻ cũng đúng!" Lâm Lâm lập tức đóng cửa lại.

"Trương Húc Đông chạy đi đâu rồi nhỉ?" Chu Tư Đồng bắt đầu hơi hoài nghi rằng Trương Húc Đông đã rời đi, tìm khắp các phòng một lần nhưng đều không thấy bóng dáng của Trương Húc Đông.

"Thật sự đi rồi sao? Ôi chao, mình bị gì thế nhỉ, mấy ngày nay cứ hết quên đông rồi lại quên tây!"

Dĩ nhiên Trương Húc Đông vẫn chưa rời đi, anh đang ở bên trong hóa trang cho mình, cũng đã xong hết rồi, chỉ cần tìm một bộ quần áo phụ nữ nữa thôi. Anh định lặng lẽ đến tủ quần áo của Chu Tư Đồng tìm một bộ, đột nhiên cửa lại bị đẩy ra.

Khi vừa nghe thấy giọng nói của cô gái mang khẩu âm Mân Giang kia, anh chợt giật mình chui vào trong góc, dứt khoát đợi người phụ nữ này rời đi. Trong lòng âm thầm cầu nguyện: "Xin đừng bao giờ nhìn lên, đừng bao giờ nhìn lên, cầu xin chị đại!"

Mà Trương Húc Đông lúc này cũng bắt đầu quan sát Lâm Lâm, tuổi tác hẳn là lớn hơn Chu Tư Đồng ba bốn tuổi gì đó, phong cách ăn mặc cực kỳ bình thường, tuy nhiên dáng vẻ lại đặc biệt lẳng lơ. Cao khoảng 1 mét 70, quanh vòng eo nhỏ quấn một chiếc thắt lưng bằng nhựa màu trắng, làm nổi bật hai bầu ngực đầy kiêu hãnh trước cơ thể.

Đặc biệt là sau khi cô ấy ngồi xuống, phong thái thanh cao giống như một nữ vương vậy. Cổ áo hạ thấp xuống khiến Trương Húc Đông nhìn thấy da thịt cùng hai nửa bầu ngực lớn trắng nõn hấp dẫn. Trong lúc người phụ nữ điều chỉnh tư thế, da thịt non mềm cũng nhảy nhót theo, thoạt nhìn vô cùng đàn hồi, làm cho Trương Húc Đông có một loại cảm giác hưng phấn không thể giải thích được. Có chút bắt đầu hoài nghi mình là một kẻ thích nhìn trộm.

Ba phút sau, Trương Húc Đông cảm thấy sống mũi nóng ran, tay chân bắt đầu cứng đờ. Người phụ nữ chậm rãi tháo thắt lưng ra, làm đỉnh núi có độ co dãn đang phơi bày kia rớt ra ngoài, cô ấy chỉnh sửa lại áo ngực, sau đó mới đeo thắt lưng vào lại.

Với nhiều năm kinh nghiệm của Trương Húc Đông, hai luồng trắng nõn kia vừa lớn vừa đàn hồi lại không thô, chỉ cần một tay là nắm vừa rồi. Nếu có thể cùng cô gái này có một đêm buông thả tuyệt vời, không biết có thể giúp đỉnh núi xinh đẹp kia của cô ấy lớn hơn thêm một size không nhỉ?

"A!" Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên khắp biệt thự.

Tay chân của Trương Húc Đông hơi buông lỏng, anh từ từ leo xuống, hất tóc mái (thật ra là không có), đưa tay về phía người đẹp, hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Sao vậy?" Chu Tư Đồng đã đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông vẫn còn ở đó, cô cũng sững người, không biết nên giải thích như thế nào về sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt này đây, đỡ trán cực kỳ phiền muộn.

Cô gái kia chậm rãi đứng lên, cô ấy cắn môi hơi giật mình nhìn Trương Húc Đông, nhưng lại bất thình lình hỏi: "Tư Đồng, bây giờ tớ rốt cuộc đã hiểu vì sao cậu lại không tìm bạn trai!"

"Lâm Lâm, cậu nghe tớ nói đã, anh ấy không phải cố ý đâu. Ôi cha, cậu có thể nghe tớ giải thích không!"

Tuy nhiên Trương Húc Đông ở trong mắt Lâm Lâm lại không đúng lắm, cô ấy bước tới vỗ vỗ lưng Chu Tư Đồng, nói: "Hóa ra là cậu đã bắt đầu bước ra phạm vi quốc tế rồi, nhưng mà khẩu vị của cậu cũng kém quá nhỉ? Ha ha ha...” Cô ấy vừa cười lớn vừa bước ra ngoài.

Lúc Trương Húc Đông chậm rãi xoay người lại, cô lập tức hiểu vì sao Lâm Lâm Triệt lại cười càn rỡ như vậy. Hóa ra giờ phút này Trương Húc Đông lại là một người phụ nữ, chính xác là hóa trang thành một người phụ nữ. Mặc dù xấu xí, nhưng người không quen sẽ không nhìn ra được sơ hở. Chỉ là Trương Húc Đông vẫn mặc vest mang giày da, chẳng trách sẽ bị Lâm Lâm hiểu lầm.

"Lâm Lâm, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nghe tớ giải thích đã!"

"Vậy cậu giải thích đi, tớ nghe đây!"

"Tớ không phải ô môi!"

"Người kia giải thích như thế nào?"

"Tớ cũng không rõ giống cậu vậy!"

"Như vậy thì cậu không cần giải thích nữa, cậu bịa chuyện còn chưa xong mà muốn tớ tin tưởng à?"

"Trương Húc Đông, anh rửa mặt tẩy trang đi, đừng để cô ấy cười nhạo tôi nữa. Tôi muốn anh hù chết cô ấy cơ!"

Trương Húc Đông nhất thời cạn lời, vừa rồi anh còn quỳ lạy gương mặt đẹp trai của mình, sao nghe lời này của Chu Tư Đồng trông anh giống một kẻ xấu xí vậy nhỉ. Tuy nhiên anh cũng bắt đầu cởi tóc giả. rửa mặt trang điểm. Trong nhà có đàn ông còn hơn để cho người ta nghĩ Chu Tư Đồng ô môi vậy!

“Ha ha... lần này cậu thấy sốc chưa?" Chu Tư Đồng bắt đầu vui vẻ khi thấy Lâm Lâm trố mắt nhìn Trương Húc Đông đẹp trai phong độ, thoạt nhìn có khí chất quý tộc, hơn nữa còn có 1/3 dòng máu hoàng tộc nữa.

Đương nhiên đó là điều mà Trương Húc Đông nghĩ, anh mỉm cười đưa tay về phía Lâm Lâm: "Xin chào, tôi là Trương Húc Đông."

"Đới Tử Lâm!" Lâm Lâm một lúc sau mới đưa tay ra, cả hai bắt tay nhau, cô nói: "Mới vừa rồi..."

"Vừa rồi tôi ngủ quên mất!" Trương Húc Đông cười: "Trông cô rất quen mắt!"

Chu Tư Đồng cuối cùng cũng đã cười đủ, bởi vì cười mệt rồi nên ngã gục trên sô pha, cô nói: "Húc Đông, cô ấy là ca sĩ, anh chưa thấy cô ấy trên tivi sao?"

Trương Húc Đông nghĩ lại một lúc, đúng là có chút ấn tượng. Tuy nhiên nghĩ đến người trên tivi vừa hát hay vừa nhảy giỏi, phong tình vạn chủng, một cái liếc mắt thôi đã có thể làm đám fan hâm mộ nổ tung khóc lóc rồi. Nữ ca sĩ, nữ hoàng âm nhạc, cũng giống như Chu Tư Đồng ở trong vòng giải trí vậy, nhìn thực tế và cách một cái màn hình đúng là hoàn toàn khác nhau.

Đới Tử Lâm không dám nói, cũng không biết phải làm gì cả. Anh ấy vừa rồi có thấy gì không? Cô ấy vừa làm gì vậy nhỉ? Anh ấy sẽ không nhìn hết rồi chứ? Ôi, sau này làm sao mình gặp được người khác được đây! Chu Tư Đồng đáng chết này, lại không nói cho cô biết bên trong còn có đàn ông.

Chu Tư Đồng vỗ vai cô ấy, hỏi: "Lâm Lâm, cậu không sao chứ?"

"Không, không sao đâu!" Sắc mặt của Đới Tử Lâm đỏ ửng, cô ấy không có kỹ năng diễn xuất tốt của Chu Tư Đồng, hơn nữa đối diện với gương mặt giống như một ảnh đế của Trương Húc Đông, cô ấy không khỏi thở mạnh. Cứ như vậy bình tĩnh ngồi trên sô pha uống cà phê.

"Lâm Lâm, tớ vẫn còn muốn cười!"

"Câm miệng, nếu cậu còn cười sau này tớ sẽ không đến thăm cậu nữa đâu!"

Trương Húc Đông gãi đầu hỏi: "Còn có chuyện gì buồn cười sao? Sao tôi lại không biết?"

Đới Tử Lâm liếc mắt nhìn cô ấy, nói: "Cậu đang uống cà phê của tớ đấy!"

"Ồ, thật xin lỗi!"

Trương Húc Đông hơi ngẩn người, trái tim như bị cô ấy nắm chặt lại. Không biết tại sao một cái liếc mắt thôi mà lại có thể quyến rũ như vậy. Một loại cảm giác thu phục lòng người không thể diễn tả thành lời được. Có lẽ đây là khí chất của một nữ hoàng mà người ta thường nói, ngay cả nữ hoàng của nước Y mà Trương Húc Đông từng tiếp xúc cũng không bằng cô ấy.

Sau đó ba người bọn họ trông vô cùng lúng túng, trò chuyện câu có câu không rồi lại rơi vào bế tắc. Một lúc sau Đới Tử Lâm đứng dậy, nói: "Thời gian không còn sớm, tớ phải về đây!"

Trương Húc Đông cũng nói: "Tôi cũng phải đi đây!"

Chu Tư Đồng ồ lên một tiếng, nói: "Vậy khi nào rảnh có thời gian thì đến chơi nhé. Húc Đông, anh đưa Lâm Lâm về đi!"

"Không cần!" Đới Tử Lâm có vẻ hơi hoảng hốt, từ chối đáp: "Tớ gọi cho tài xế là được rồi!"

Bước ra khỏi nhà của Chử Tư Đồng, hai người phụ nữ ôm nhau một lúc, sau đó Đới Tử Lâm để Chu Tư Đồng quay về. Hơn nữa trông dáng vẻ nếu cô không đi cô ấy nhất định sẽ tức giận, Chu Tư Đồng đành phải vẫy tay rồi về nhà.

Trương Húc Đông bắt đầu triển khai kỹ năng của mình, không phải có chìa khóa thông minh sao? Mọi chuyện được thực hiện dễ dàng thôi, anh lấy chìa khóa xe ra, vẽ một đường cong xinh đẹp đầu trước mặt Đới Tử Lâm, hạ cửa kính xe xuống, ngoắc tay với cô ấy nói: “Tử Lâm, tôi đưa em về! "

Đới Tử Lâm trừng mắt nhìn Trương Húc Đông, nói: "Đừng quấn lấy tôi, tôi không có hứng thú với anh."

"Tôi lại có hứng thú với em, nếu như hôm nay em không lên xe, tôi sẽ kể cho Tử Đồng nghe chuyện đã xảy ra trong phòng vệ sinh vừa rồi!"

Quả nhiên, Đới Tử Lâm ngoan ngoãn nghe lời, ngồi bên cạnh Trương Húc Đông, khuôn mặt ửng đỏ đáng yêu, nói: "Trương cái gì Đông nhỉ, anh..."

"Trương Húc Đông!"

"Ừ, Trương Húc Đông, tôi cảnh cáo anh, nếu hôm nay anh dám nói chuyện này ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh đâu!"

"Để xem biểu hiện của em thế nào!"

"Hừ, đi nào, đi đâu đây? Lái xe nhanh đi." Đới Tử Lâm nhìn Trương Húc Đông, nói: "Nếu để fan hâm mộ phát hiện tôi ngồi trong xe một người lạ, vậy thì tôi chết chắc đấy!"

"Yên tâm, tôi đưa em đến nơi này, khẳng định sẽ không có fan hâm mộ của em, tất cả đều là fan hâm mộ của tôi thôi!"

"Anh cũng là ca sĩ sao?"

"À, em cứ đi thì sẽ biết!"

Ngoại ô phía Tây, vũ trường Ba Na Lạp.

"Con bà nó!"

"Mẹ kiếp, lời to rồi!"

"Thật là mẹ nó bổ mắt mà!"

Bất chợt những âm thanh kinh ngạc, vui đùa lưu manh cùng tiếng nuốt nước miếng ừng ực truyền đến, Trương Húc Đông đạp ngã hai, ba tên, nói: "Mẹ nó, tối nay ông đây bao toàn bộ, trừ các anh em ra, những người không có nhiệm vụ tối nay không được phép tiến vào!"

"Anh Đông, anh Đông, đây không phải là người đó sao? Sao anh mẹ nó có thể cướp về được vậy!" Trần Uy vừa hỏi, nước miếng cũng vừa từ miệng chảy ra.

Trương Húc Đông cười nhạt nói: "Thật ra thì rất đơn giản! Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Bí mật không thể nói cho cậu!"

"Fuck, anh Đông, anh không đủ phong độ!"

"Ha ha, thật ra tôi là một fan hâm mộ của cô, cô có thể ký tên cho tôi không, ký ở trên cánh tay của tôi này!" Dũng Tử cũng không khá hơn chút nào, anh ta nói: "Cô cứ viết là Đới Tử Lâm đã đến đây, được chứ? Không nói gì là không được sao? Vậy thì viết Dũng Dũng, Đới Tử Lâm tôi xem trọng anh. Chết tiệt, rốt cuộc có được câu nào không vậy!"

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!" Những người anh em khác của Long Bang cũng ồn ào lên.

Đới Tử Lâm nhìn đám người hung tợn này, sợ tới mức dựa vào người Trương Húc Đông nói: "Này, đây là nơi nào vậy? Anh đưa tôi tới đây làm gì? Mau đưa tôi về nhà đi!"

Trương Húc Đông mắng: "Cút cút hết, tất cả tránh sang một bên cho ông đây. Theo quy định chỉ cho phụ nữ vào, trừ các anh em ra, tối nay dù bỏ bao nhiêu tiền cũng không được vào!"

"Từ bao giờ lại có quy định này vậy?" Ác Quỷ chậm rãi đi vào cùng 11 vệ sĩ cầm theo súng tiểu liên, vừa nhìn thấy Đới Tử Lâm lập tức ném áo khoác da sang một bên: "Trời đất ơi, hóa ra lão đại anh còn sống à."

Đới Tử Lâm nhìn Trương Húc Đông hỏi: "Các anh rốt cuộc là ai vậy?"

Trương Húc Đông nhún vai, nói: "Các anh em, nói cho đại mỹ nữ của chúng ta biết, chúng ta là ai vậy?"

"Long bang!"

"Một băng đảng!"

"Nghe thấy chưa? Chúng tôi là một băng đảng trực thuộc Thanh Long Hội. Còn câu hỏi nào nữa không?"

Một giờ sau, lần đầu tiên quán bar này không còn một chỗ đứng, ngoại trừ những người đàn ông của Long Hội ra, tất cả đều là fan nữ của Đới Tử Lâm. Trương Húc Đông đồng ý với cô ấy sau khi hát ba bài sẽ đưa cô ấy đi. Vào lúc này Đới Tử Lâm đang chuẩn bị trong phòng thay đồ.

"Anh à, anh thế này mà không lăn lộn trong giới Hắc Đạo thì thật là nhân tài không được coi trọng mà."

"Sap thế?"

"Mẹ kiếp, ngoài cửa đầy rẫy côn đồ muốn gia nhập Long Bang của chúng ta, xem ra hiệu ứng của ngôi sao đúng là không thể phủ nhận được mà!"

"Ồ, nhớ kiểm tra cẩn thận, đừng để bọn nằm vùng của bang phái khác trà trộn vào."

"Không thành vấn đề!"

Trương Húc Đông bước vào phòng trang điểm, nhìn Đới Tử Lâm đã khoác lên người bộ trang phục biểu diễn màu bạc, phía dưới là những vòng trang trí to bằng ngón tay cái, lộ ra làn da trắng như tuyết. Cô ấy liếc mắt nhìn Trương Húc Đông, nói: "Hóa ra anh còn là một lão đại, thật nhìn không ra đấy. Tuy nhiên anh không được đổi ý, hát xong ba bài phải đưa tôi rời khỏi đây."

"Nhất định, tôi vẫn luôn là một người giữ lời. Thật ra tôi đưa em đến đây là mong em có thể tăng độ nổi tiếng cho vũ trường của tôi, hoàn toàn không có ý gì khác cả!"

"Tạm thời tin tưởng anh. Nếu như anh dám quá đáng, tôi lại được tương đối nhiều người biết đến như vậy, hơn nữa tuyệt đối còn lợi hại hơn so với anh, anh sẽ không thể gánh nổi đâu!"

Trương Húc Đông cười, thật ra lúc thấy Đới Tử Lâm muốn rời khỏi nhà Chu Tư Đồng, anh đã nghĩ đến tiếp theo cần phải làm gì. Tên nhóc Ác Quỷ này đắc tội với Bảo Long Môn, nhất định cần phải có thêm nhiều đàn em nữa. Hiệu quả của ngôi sao cộng với việc Ác Quỷ vừa giết chết Hạo Quang. Danh tiếng của Long Bang nhất định sẽ tăng thêm rất nhiều.

Mọi người sẽ nghĩ như thế này: Long Bang chính là trâu bò, đương nhiên ngoại trừ vài cái tên bẩn thỉu ra. Lão đại của Long Bang tiêu diệt đại ca của Bảo Long Môn, hơn nữa còn có thể mời được một nhân vật lớn như Đới Tử Lâm. Thế lực của bang hội này mạnh như vậy, gia nhập vào băng nhóm bọn họ chắc chắn không sai.