Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 72: Ước hẹn của Lâm tổng



Nghe Trương Húc Đông hỏi, Chu Đại Thánh vò đầu bứt tai nói: "Hừ, kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, tôi chỉ muốn cùng anh bàn bạc chuyện tối hôm qua!"

Trương Húc Đông không biết Chu Đại Thánh muốn gì, tên nhóc này nhất định coi trọng Bạo Lực rồi. Anh bèn giả vờ không biết, nói: "Tối hôm qua có chuyện gì à?"

Chu Đại Thánh đá vào người Trương Húc Đông: "Mẹ kiếp, anh không cần phải giả bộ với tôi. Tôi coi trọng người anh em kia của anh đấy. Anh ra giá đi!"

"Mẹ kiếp, tôi không biết cậu còn có sở thích này đấy?"

"Cút, cậu biết ý tôi là gì mà!"

Trương Húc Đông cười nói: "Anh ta là người anh em của tôi, không phải hàng hóa cũng không phải đồ vật, làm sao có thể đổi chác được. Tốt nhất cậu cứ ở chỗ cũ đi!"

"Ôi, đáng tiếc người kia ở dưới trướng anh, nếu như tôi đây mang theo anh ta, có thể giúp cho anh ta nhanh chóng thăng quan tiến chức đất."

"Người ta có chí hướng riêng, biết đâu anh ta chỉ thích đi theo tôi thì sao?"

Lúc này, Trương Nhất Đao mang hai tên đàn em từ bên ngoài bước vào, vốn dĩ cậu ta có vóc dáng giống như Chu Đại Thánh vậy. Tuy nhiên gần đây không để ý lắm, cậu ta lén lút thay đổi hình thể, mặc dù không phải trông rất to lớn, nhưng cơ thể rắn chắn hơn không ít.

Trương Húc Đông gọi cậu ta, nói: "Nhất Đao, để tôi giới thiệu với cậu một người bạn, đây là Chu Đại Thánh, Hầu Tử!"

"Xin chào!"

Hai người bắt tay nhau, cả hai đều dùng loại ánh mắt đánh giá đối phương để nhìn nhau. Trương Húc Đông biết đây là cuộc so tài ngầm giữa hai cao thủ, rõ ràng tay đã nổi gân xanh rồi. Trông Chu Đại Thánh vẫn rất bình thường, tuy nhiên Trương Nhất Đao lại làm cho Trương Húc Đông phải nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa. Không biết Hắc Hoàng đã dùng phương pháp gì để huấn luyện cậu ta mà có thể huấn luyện một học sinh bình thường đạt đến loại trình độ này.

"Cậu ta cũng là đàn em của anh sao?" Chu Đại Thánh cùng Trương Húc Đông đi ra ngoài hành lang phòng học.

Trương Húc Đông cười một tiếng xem như ngầm thừa nhận, nói: "Nói đi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì!"

Chu Đại Thánh sờ lấy ra một tờ giấy màu đỏ từ trong túi, trông có vẻ giống như một tấm thiệp mời: "Thị trưởng Vương muốn cùng anh gặp mặt."

Trương Húc Đông thấy trên thiệp mời có ghi thời gian vào ngày mốt. Sáng ngày mốt đúng lúc anh không có lớp, vì vậy anh bèn gật đầu đáp ứng.

Chuông báo vào học vang lên, Trương Húc Đông trở lại đọc sách, đột nhiên điện thoại rung lên, làm ngay cả chính anh cũng phải giật mình. Anh cũng không muốn nhiều lần thu hút sự chú ý của cả lớp và giáo viên, bèn nhìn điện thoại, hóa ra không phải là cuộc gọi, mà là một tin nhắn ngắn, nói: "Húc Đông, có phải anh quên em rồi không? Em nhớ anh lắm, chúng ta có thể gặp nhau được không. Lâm Tâm Di."

Lâm Tâm Di? Trương Húc Đông nhìn tin nhắn này xong thì hơi ngẩn người. Từ khi anh cùng Lâm Vân gặp mặt nhau không vui rồi giải tán, điện thoại của Lâm Tâm Di vẫn luôn ở trạng thái tắt máy. Anh không ngờ sau hơn hai tháng rồi không liên lạc với nhau, lần này cô lại liên lạc với anh. Không biết tình hình của cô dạo này thế nào.

Anh nhắn lại cho cô ấy, hỏi cô ấy bây giờ đang ở đâu.

Lâm Tâm Di nói cô ấy vừa trở về từ nước M, mới vừa về đến nhà, địa điểm để cho Trương Húc Đông quyết định.

Đương nhiên Trương Húc Đông sẽ không chọn khu vực Tây Giao hỗn loạn này làm gì mà chọn một quán cafe ở phía Nam của thành phố, là địa phận của Thanh Long Hội. Một giờ sau, Trương Húc Đông đã ngồi ở trong quán cà phê, uống cà phê, kiên nhẫn chờ Lâm Tâm Di đến.

Không đến mười phút sau, Lâm Tâm Di đã đến, cô đã gầy đi rất nhiều sau một khoảng thời gian không gặp, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Cô ấy mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, tóc dài như thác nước, trong đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm kia lộ ra một sự hoài niệm nhàn nhạt.

"Húc Đông, đã lâu không gặp!" Lâm Tâm Di phóng khoáng ngồi xuống, gọi một ly mocha không đường.

Trương Húc Đông gật đầu mỉm cười, đáp: "Đã qua một khoảng thời gian không gặp rồi, gần đây em có khỏe không?"

"Anh nghĩ sao?" Lâm Tâm Di vừa hỏi vừa khuấy cà phê.

"Ồ, ăn nhiều một chút, em vốn đã xinh đẹp đủ rồi, bây giờ lại gầy như vậy thì làm sao những người phụ nữ khác có thể sống được cơ chứ?"

"Vẫn mồm mép như vậy!" Lâm Tâm Di nhìn Trương Húc Đông nửa ngày, mới nói: "Gần đây anh có khỏe không? Có tìm bạn gái không đấy?"

"Cũng tạm được, trước đây có lui tới với một người, nhưng chưa đến ba ngày đã chia tay rồi!"

"Ồ, vậy thì tốt!"

"Em nói sao?"

"Không có gì."

Qua một lúc lâu hai người cũng không biết nên nói gì cho phải, nói hai người bọn họ là bạn, nhưng so với bạn lại thân hơn, còn nói là người yêu thì chưa đến mức đó. Bọn họ rơi vào một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan vô cùng lúng túng. Ai cũng có một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ chủ đề nào.

Qua nửa giờ sau, Lâm Tâm Di nói: "Lần này trở về em định mở một cửa hàng mỹ phẩm cao cấp, anh có thể đến giúp em được không?"

Trương Húc Đông suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Quên đi, tôi cũng không muốn cha của em lại đến tìm tôi lần nữa!"

"Bây giờ anh đang làm công việc gì?"

"Công việc?" Trương Húc Đông thầm nghĩ, nếu côn đồ được xem là một cái nghề vậy thì anh miễn cưỡng cũng có thể được coi là một của quý trong cái nghề này đấy chứ. Anh nói: "Tôi làm an ninh trong một cửa tiệm Spa, nhưng là ở vùng ngoại ô. Lúc nào em đi nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng thì tôi sẽ tự mình phục vụ em!"

"Ôi, anh thật là!" Lâm Tâm Di lắc đầu bất lực, nói: "Đêm nay anh có rảnh không?"

"Hình như là có!"

"Vậy anh cùng em đi tham gia một buổi tiệc nhé!"

"Đến một bữa tiệc? Tôi lấy thân phận là gì? Bạn trai em hay là vệ sĩ của em?"

"Anh chỉ cần nói có đi được hay không thôi mà!"

Lâm Tâm Di tung ra chiêu trò làm nũng, Trương Húc Đông lập tức mềm lòng. Không hiểu tại sao anh luôn có cảm giác mình mắc nợ cô ấy nên đành nhún vai đồng ý đi. Mà trên đường đi anh cũng đã bàn bạc xong, lấy thân phận là tài xế kiêm vệ sĩ, như vậy có tránh được nhiều rắc rối không cần thiết.

Trương Húc Đông ngồi đợi trong chiếc Lexus màu trắng, Lâm Tâm Di muốn quay về thay quần áo. Vẫn là chiếc xe quen thuộc, bên trong cũng là mùi nước hoa kia, tất cả không có gì thay đổi cả. Sau khi anh hút điếu thuốc thứ tám xong, vò hộp thuốc thành một cục rồi ném đi thì Lâm Tâm Di mới đi ra khỏi nhà.

Vào lúc này, cô đã thay một chiếc váy dạ hội màu trắng hở cổ, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh xảo. Chiếc váy lông vũ được làm từ lông chim, bả vai cũng lộ ở bên ngoài. Chiếc đầm trắng này vừa vặn che kín bàn chân, chỉ để lộ ra một đôi giày cao gót bằng da cao khoảng năm phân màu trắng, kèm theo vẻ mặt lạnh lùng như băng của cô, hoàn toàn trở thành một tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, khiến Trương Húc Đông trợn mắt ngoác mồm.

"Cảm thấy thế nào?" Lâm Tâm Di chậm rãi xoay người một vòng rồi hỏi Trương Húc Đông.

"Tôi... tôi cảm thấy quá đẹp, Tâm Di, em ăn mặc đẹp như vậy là định quyến rũ tôi hay là người nào khác đấy?"

Lâm Tâm Di chu cái miệng nhỏ khẽ hừ một tiếng, tuy nhiên với lời khen của Trương Húc Đông, cô lại không hề không thích. Nếu đổi thành người đàn ông khác, cô gái lạnh lùng này đã sớm trợn mắt liếc nhìn rồi.

"Húc Đông, chúng ta có thể đi được chưa?"

"Có thể đi rồi chứ, nhưng mà em mặc thế này không thấy lạnh sai? Bây giờ là tháng mười một rồi đấy!"

Nói xong, Lâm Tâm Di cảm thấy đúng là hơi lạnh, vội vàng lui vào trong xe, bật máy sưởi lên, nói: "Bây giờ ở trong xe, lát nữa đến khách sạn chúng ta có thể vào thẳng, cũng không lạnh bao nhiêu đâu! " Vừa nói, cô vừa nhận lấy chiếc áo trên người Trương Húc Đông vừa mới cởi ra mặc vào.

Trương Húc Đông cười một tiếng, phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ, trời lạnh thế này lại vì lấy lòng người khác mà lộ da thịt nhiều như thế. Sau khi vừa đến nơi, Lâm Tâm Di nói: "Anh đi vào với em!"

Trương Húc Đông nhìn quần áo bình thường của mình, làm sao dám theo vào bên trong, anh nói: "Tôi có thể chờ em ở ngoài được không?"

"Em không thể tự ý đi ra, hơn nữa rất có khả năng sẽ uống rượu, nếu lát nữa em uống say đoán chừng anh còn phải ngăn em lại, đừng để người khác mang em đi nữa."

Trương Húc Đông nhíu mày, nói: "Sẽ không có người nào giống như Lý Nhiên kia đấy chứ?"

Lâm Tâm Di gật đầu: "Tối nay có người như vậy sẽ tham gia, người kia so với Lý Nhiên còn đáng ghét hơn. Vẫn luôn có ý đồ xấu xa với em, em sợ anh ta thấy em uống nhiều rồi mang em đi."

Trương Húc Đông cười trước lời nói của cô, anh đáp: "Nếu lo lắng nhiều như vậy còn tham gia làm gì, về nhà ngủ đi nào!"

"Không được, bữa tiệc này nhất định phải tham gia, bởi vì sẽ có một nhân vật lớn của thành phố Ngọc đến. Có thể tiếp xúc với cô ấy một chút, như vậy đó sẽ là cơ hội tuyệt vời để em phát triển công ty mới trong tương lai. Em không không muốn mất đi cơ hội này! "

"Vậy lỡ như bởi vì cơ hội này mà em bị thua thiệt thì làm thế nào đây?"

"Ha ha, không phải còn có anh sao. Anh lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ em an toàn!"

Trương Húc Đông trầm mặc châm một điếu thuốc, nói: "Tôi nói này, em vừa mới trở về chắc cũng không phải thật sự nhớ tôi lắm mà là muốn cùng tôi đến bữa tiệc này với em đúng không?"

Lâm Tâm Di không phủ nhận, nói: "Nhớ anh là thật, muốn anh cùng em đến đây cũng là thật. Lần trước anh cứu em lợi hại như vậy, có anh ở đó, em sẽ có cảm giác an toàn!"

"Lần trước không phải em uống say sao?"

"Chị Nguyệt nói với em. Đúng rồi, gần đây cô ấy thế nào rồi?"

"Cũng không tệ lắm!" Trương Húc Đông có chút đắc ý. Khi một người đàn ông nhận được lời khen ngợi của phụ nữ thế này, còn đặc biệt là một người đẹp tuyệt đỉnh nữa, anh lập tức tốc độ xe lên đến 108km/h. Lâm Tâm Di nhìn Trương Húc Đông đang lái xe, mà Trương Húc Đông lại đang nghiêm túc len lỏi giữa dòng xe trên đường, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Tâm Di một cái, nói: "Tâm Di, có phải gần đây tôi trở nên đẹp trai hơn rồi không?"

"Không biết xấu hổ!"

"Lâu nay tôi khen em xinh đẹp nhiều như thế mà em cũng không khen lại được tôi một câu nào cả!"

"Không thể!"

Trương Húc Đông không nói nữa, dứt khoát để vấn đề tranh chấp này với Lâm Tâm Di nói sau.

Gần đây vốn dĩ anh cảm thấy mình đẹp trai hơn một chút, phụ nữ hết người này gục xuống rồi lại đến người khác nhào lên. Nhưng bây giờ lại bị Lâm Tâm Di trực tiếp đánh xuống 18 tầng địa ngục. Xe nhanh chóng lái đến khách sạn sang trọng nhất thành phố Ngọc, nghe nói nơi này có đẳng cấp 6 sao và đang hướng đến 7 sao.

Sau khi đậu xe trong bãi đậu ngoài trời, lúc tiến vào khách sạn, Lâm Tâm Di trả lại áo cho Trương Húc Đông. Hai người đi thang máy lên lầu 12, ngay khi thang máy vừa mở ra, lập tức có người tới nghênh đón Lâm Tâm Di. Cô ấy được mời vào sảnh chính, còn cấp bậc vệ sĩ như Trương Húc Đông được bố trí nghỉ ngơi ở sảnh nhỏ bên cạnh.

Ở đây đều là những người giàu có...Vệ sĩ cùng tài xế ở bên trong đã có hơn 20 người đang ngồi rồi. Hơn nữa những người đàn ông này còn có vóc dáng vạm vỡ. Những người này tập trung lại một chỗ để bàn tán về chuyện ông chủ của bọn họ giàu có thế nào. Những người đến đây hôm nay không phải là người quá quyền lực, mang theo vệ sĩ không phải là chuyện bình thường lắm, hoàn toàn khác với buổi họp của giới Hắc Đạo.

Trương Húc Đông bước vào, mọi người đều nhìn về phía anh. Trương Húc Đông cũng thân thiện chào hỏi, tuy rằng hôm nay cách ăn mặc của anh không đủ sang trọng, nhưng những người ở đây cũng phóng khoáng, phần lớn không ai kỳ thị anh cả, mà còn kéo anh đến uống rượu nói chuyện phiếm cùng.

Những người này không nói về việc chiếm địa bàn, cũng không phải là chuyện đàn em của anh giết đàn em của tôi, mà là nói về một số kinh nghiệm hiển hách khi làm vệ sĩ, thêm cả vài vụ xả súng nguy hiểm nữa. Tuy nhiên Trương Húc Đông sau khi nghe bọn họ nói một hồi thì không còn có hứng thú nữa, bởi vì những thứ mà họ nói đều là những thứ cơ bản nhất của lính đánh thuê. Nhiều lắm thì cũng chỉ là kinh nghiệm của một người khi hạ nhiều người. Cho dù là Trương Húc Đông của Zo trước đây, hay là sau khi lẫn vào giới Hắc Đạo, tất cả cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ không đáng để đề cập đến.

Chẳng mấy chốc, lại có người lục tục tiến vào, mọi người nói chuyện rất hợp. Tuy nhiên có hai người đi theo bước vào dường như lại có điều gì đó khác lạ, hai người này trước tiên tìm một góc ngồi xuống, sau đó ăn uống rất nhanh. Sau khi ăn uống no nê xong lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ở nơi không giao tiếp với người khác, thậm chí bọn họ còn không nói chuyện với nhau.

Trương Húc Đông lập tức có hứng thú, nhìn từ phong thái cùng hành động của hai người này, bọn họ nhất định đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Nhanh chóng bổ sung thức ăn nước uống rồi mới bắt đầu nghỉ ngơi, đây mới là chuyện mà các vệ sĩ cấp cao nên làm, như vậy bọn họ mới có thể giữ được trạng thái tốt nhất.

Năm đó Trương Húc Đông bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ, anh đã làm sát thủ được một thời gian rồi. Trên thực tế, để bảo vệ một người còn khó hơn giết một người rất nhiều. Hai người có dáng người cao ngất, hơn nữa trông khí thế sắc bén như ẩn như hiện, không giống như một tay vệ sĩ hay xã hội đen bình thường, ít nhất bọn họ cũng giống như mười mấy người trong tổ chức Sát Thiên vậy.