Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 78: Sống mái với nhau ở Lăng Tiêu



Chu Đại Thánh cầm súng, hướng về hai người vừa xuất hiện, lập tức bóp cò. Hai người kia ngã xuống, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Còn chưa đợi Trương Húc Đông nói gì, cậu ta đã tiếp tục đi về phía cửa phòng riêng, vừa đi vừa bóp cò súng. Trong phòng riêng liên tục vang lên tiếng kêu la thảm thiết. Rõ ràng ở bên trong có nhiều người hơn so với dự kiến.

Sau khi trúng một viên đạn, Trương Húc Đông chỉ vào bên trong cửa, nói: "Toàn bộ giết hết, không để lại người nào!"

Hai phút sau, đám đàn em của Long Bang máu me khắp người chạy ra, nói: "Lão đại, tất cả đều đã giải quyết xong, nhưng không có cá lớn!"

Trương Húc Đông buồn bực, tên lão đại hạng ba này cũng quá kém rồi, ngay cả một tin tức chính xác cũng không có gì cả: "Mặc kệ, tiếp tục lên!"

Chu Đại Thánh cong tay nạp thêm đạn, gầm lên: "Tiếp tục giết!"

Hoàn cảnh trên lầu ba có hơi thay đổi, lúc này hành lang lầu ba đã đầy ắp người. Mới vừa đi lên, Trương Húc Đông liền nhìn thấy một người đàn ông đang cười với mình, là một người đàn ông trung niên gầy như que củi. Trong tay ông ta cầm một khẩu súng, mắt lạnh nhìn Trương Húc Đông hỏi: "Là người của Lão Mã, đúng không?"

"Ông là Cốt Rắn à?" Ngay khi Trương Húc Đông nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông này, anh lập tức nhớ đến những đặc điểm mà lão Mã đã giới thiệu đại khái cho bọn họ về lão đại của Cửu Đầu Xà.

Cốt Rắn gầy đến mức chỉ còn lại một bộ xương, ông ta nói: "Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là bọn mày mẹ nó lại chủ động tìm đến cửa sao? Bây giờ các người có thể nhìn xuống lầu dưới một chút đi!"

Nghe ông ta nói như vậy, Trương Húc Đông thầm mắng "chết tiệt", lập tức đi tới bên cửa sổ nhìn xuống. Vừa nhìn đã thấy phía dưới dày đặc người, không cần biết bọn họ đang mặc quần áo gì, trên người đều có một dải vải trắng đen buộc chặt lại. Mà trong tay đều cầm theo dao phay, giống như châu chấu tràn vào nhà hàng này vậy, ít nhất khoảng hơn năm sáu trăm con.

Chu Đại Thánh cau mày hỏi: "Đại Đông, sao vậy?"

"Không ngờ người của bọn họ lại tới nhanh như vậy!" Trương Húc Đông lùi lại, xoay người, chỉ vào những người đó nói: "Chúng ta không thể chậm trễ nữa, lấy tốc độ nhanh nhất giết chết toàn bộ!"

"Tạch tạch tạch..." Sau khi Chu Đại Thánh dùng một cây đao giết chết mười kẻ địch, ngay lập tức đám đàn em xông về phía Cốt Rắn. Mà Trương Húc Đông trực tiếp nhặt mã tấu trên mặt đất lên, nhắm thẳng vào Cốt Rắn, dự định phế bỏ đầu của Cửu Đầu Xà kia.

Cốt Rắn nhìn Trương Húc Đông đang đi về phía mình, vài phát đạn cũng không thể bắn trúng được Trương Húc Đông. Ông ta lập tức kéo đám đàn em chặn trước người anh, nói: "Ai chém được nó ông đây thưởng cho 100.000 tệ!"

Mặc dù tiền bạc rất mê người, nhưng mã tấu trong tay Trương Húc Đông vừa mới chém ba tên xong. Giờ phút này anh dùng chân móc một thanh sắt có hình mũi lao lên, một đầu vô cùng sắc nhọn, đã bị nhuộm đỏ máu, xiên ba người kia thành một que hồ lô, lục phủ ngũ tạng của ba tên này bị trộn lẫn vào nhau.

Mấy thanh mã tấu chém tới, Trương Húc Đông buông cây gậy sắt kia ra, trực tiếp vung nắm đấm. Lúc này Cốt Rắn vừa đổi một băng đạn, không chút do dự bóp cò hướng về phía Trương Húc Đông cách đó chưa đầy 3 mét.

Sau khi súng lục tự động bắn được một nửa, Cốt Rắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Trương Húc Đông, ngay cả chút sức lực tiếp tục bóp cò cũng không có, nói: "Mày, mày lại có thể né đạn ở khoảng cách gần như vậy sao?"

Lúc ông ta đang nói nhảm, Trương Húc Đông đã dùng năm ngón tay nắm lấy cổ họng của ông ta, nói: "Nói, Xà Vương ở đâu?"

"Tôi, lão đại của tôi không có ở đây, ông ấy ở trụ sở chính. Đừng giết tôi, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào của cậu!" Băng đạn của Cốt Rắn cuối cùng cũng hết, những đạn thừa còn lại Trương Húc Đông cầm lấy, bắn vào người của đám đàn em Cửu Đầu Xà.

Trương Húc Đông dùng sức ở tay, nói: "Bảo người của ông dừng tay lại thì tôi có thể cân nhắc, nếu không cái mạng nhỏ của ông cũng xong đấy!"

"Mau dừng tay, có nghe thấy không, ông đây nói các cậu dừng tay!" Cốt Rắn khàn cả giọng trách mắng. Hai nhóm người đều rút lui, trên mặt đất chất đầy những thi thể, chỉ có mười mấy người là người của Trương Húc Đông và Chu Đại Thánh, còn lại là người của Bang Cửu Đầu Xà. Đây chính là sự chênh lệch về thực lực.

Những người tiếp viện của Bang Cửu Đầu Xà kia đã vọt tới, bọn họ xông về phía đám người Trương Húc Đông, nói: "Mẹ nó, mau thả Cốt Gia ra, nếu không tất cả bọn mày đều phải chết!"

Lúc này Trương Húc Đông còn lại chưa tới 160 người, mà Bang Cửu Đầu Xà cộng lại ước chừng có sáu trăm người trở lên. Bọn họ ở khắp nơi, dù là ở tầng một hay tầng hai, hay ở cầu thang của tầng ba, đều là người của bọn họ cả.

Trương Húc Đông tò mò hỏi: "Làm sao các ông biết hôm nay chúng ta tới đánh lén?"

Cốt Rắn bị Trương Húc Đông dùng tay kẹp cổ nên không nhìn thấy được người phía sau, nhưng ông ta biết chắc người này rất đáng sợ, lắp bắp trả lời: "Tôi, lão đại của chúng tôi biết rằng Lão Mã nhất định không cam lòng, sẽ... Chắc hẳn sẽ cho người đến tìm xui xẻo, tính cách của ông ta quá dễ đoán. Điều không nghĩ đến chính là, bang Mã lại có một đội ngũ lợi hại như vậy!"

"Lợi hại thì không dám nhận, nhưng phiền Cốt Gia đưa chúng tôi đi ra ngoài." Trương Húc Đông không ngờ sẽ bị phản kích, lúc này chỉ có thể rút lui. Anh rút con dao cận chiến trong ống quần ra, đặt trên cổ của Cốt Rắn, nói với những tên đàn em của bang Cửu Đầu Xà: "Tất cả tránh ra cho ông đây. "

"Bọn mày không thể chạy khỏi đây được. Nếu bây giờ bọn mày thả Cốt Gia ra, chúng tôi hứa sẽ để cho bọn mày đi ngay!" Một người đàn ông trông vạm vã nhất bên phía Cốt Rắn, dùng đao chỉ vào người của Trương Húc Đông.

Khóe miệng Trương Húc Đông giương lên, lập tức đâm một dao vào nách của Cốt Rắn. Cốt Rắn đau đến thấu xương kêu loạn lên, mắng những tên đàn em kia, nói: "Mẹ nó, mau cút hết cho ông đây. Để cho bọn họ đi ngay, tao sắp chết rồi này!"

Bị Cốt Rắn mắng, những người đó rốt cuộc cũng nhường đường. Sau đó Trương Húc Đông nhìn những người khác đi xuống trước, còn mình lôi kéo Cốt Rắn đi sau, giống như cản ở phía sau vậy.

Khi lên đến tầng một, những tên đàn em vốn ở lại canh giữ lầu một đã máu thịt bầy nhầy, tay chân không còn nguyên vẹn. Ngay cả một hơi thở cũng không còn nữa, người của Trương Húc Đông cùng Chu Đại Thánh đều có.

"Con mẹ nó!" Chu Đại Thánh trực tiếp cầm đao định đâm vào Cốt Rắn, lại bị Trương Húc Đông cản lại. Trương Húc Đông biết cậu ta rất muốn giết chết tên Cốt Rắn này, anh cũng rất muốn nhưng không thể, anh nói: “Đại Thánh, cậu tỉnh lại một chút cho tôi. Chuyến đi này xác định là sẽ có người chết rồi. Chẳng lẽ cậu muốn để tất cả mọi người phải chôn theo ông ta sao?” Trương Húc Đông chỉ vào Cốt Rắn nói.

Chu Đại Thánh hùng hùng hổ hổ nói: "Mới vừa rồi huyết áp hơi cao, ở đây có những anh em đã lăn lộn cùng tôi nhiều năm, tôi chỉ là đầu óc nóng lên nên mới muốn..."

"Chết tiệt đừng nói nhảm nữa, rời khỏi đây trước rồi nói sau!" Trương Húc Đông ngắt lời Chu Đại Thánh, dẫn Cốt Rắn ra khỏi nhà hàng "Sảnh Lăng Tiêu".

"Thả Cốt Gia ra!"

"Thả người!"

"Không thả sẽ chém cả nhà mày!"

Hơn 600 tên đàn em bang Cửu Đầu Xà không ngừng gào thét, âm thanh vang vọng núi sông như muốn dùng khí thế đó để bức ép Trương Húc Đông vậy.

Trong lúc phía trước có sói, phía sau có hổ vây quanh hơn một trăm người Trương Húc Đông trên đường chính. Mắt thấy tình cảnh khó có thể trụ nổi, đột nhiên ở góc đường có xuất hiện một nhóm người, lập tức gây náo loạn, rất nhiều tên đàn em của Cửu Đầu Xà nhìn sang, sau đó kêu lên báo động: "Mẹ kiếp, là người của lão Mã!"

"Kia là ai vậy?"

"Má, hình như được gọi là Long Bang!"

Trong lòng Trương Húc Đông vui mừng, tuy nhiên anh không biết tại sao tên nhóc Ác Quỷ kia lại mang người tới. Anh cũng không ra lệnh cho cậu ta. Nhưng tình hình cũng không cho phép anh suy nghĩ nhiều thêm, một tay ôm Cốt Rắn, còn một tay cắt cổ hai tên lưu manh nhỏ khác. Hai tên này đúng là còn rất nhỏ, có lẽ còn chưa đủ 18 tuổi nữa. Nhưng mà chiến tranh là vô tình mà.

"Người của chúng ta tới, đi theo ông đây!" Trương Húc Đông rống lên, anh cùng cùng Chu Đại Thánh dẫn đầu, mang theo bọn họ ở sau lưng. Cho dù là chém đau tay, đao vẫn còn đó, những anh em nhất định là rất khổ sở, nhưng vẫn mang theo một loại dũng cảm không sợ hãi dưới sự lãnh đạo Trương Húc Đông, giết chết những tên đàn em của Cửu Đầu Xà, mở một đường máu.

Chu Đại Thánh bị mười người vây quanh, nhưng vẫn có thể ung dung bơi lội. Bên trong cũng không có cao thủ chân chính gì, mà lấy thực lực siêu đỉnh của đám người Sát Thiên bày ra. Trong tay bọn họ không cầm vũ khí nhưng vẫn có thể tàn sát. Một loạt những tay đàn em của Cửu Đầu Xà bị đánh ngã, có người giãy giụa, có người chỉ còn là cái xác lạnh lẽo.

Xa xa giọng nói của Ác Quỷ vang lên: "Các anh em Long Bang xông đến cho tôi, giết chết đám đàn em của Cửu Đầu Xà nào!"

"Giết!"

"Mẹ nó, giết!"

"Con mẹ nó!"

"Mẹ kiếp!"

Cảnh hai chọi một bắt đầu, máu me túa ra đầy trời, tay chân bay loạn xạ, đầu rơi trên mặt đất rồi bị đá qua đá lại như quả banh da vậy. Cảnh chiến đấu vũ trang quy mô lớn như vậy, Trương Húc Đông chưa từng trải qua. Trước kia phần lớn anh chỉ chiến đấu đơn lẻ, cảnh cận chiến bây giờ làm anh vô cùng thích thú. Tuy nhiên tình hình lúc này cũng rất bất lợi cho bọn họ.

Không biết băng Cửu Đầu Xà kia đã nhờ tiếp viện từ băng nhóm nào, mà ngay cả Bang Mã cùng Long Bang cũng bị vây vào giữa. Nhất thời xung quanh khắp nơi đều là trận chiến đẫm máu giữa những người đàn ông, không cần biết nhóm Trương Húc Đông ở đâu, bọn họ cứ thế lao vào cắn xé.

"Mẹ nó, quên mất ông ta!" Trương Húc Đông vừa nhớ đến trên tay anh còn có Cốt Rắn. Khó trách sẽ như vậy. Tuy nhiên lúc anh nhìn lại Cốt Rắn, trên thân thể ông ta đầy vết thương. Không biết là ai chém mà ông ta đã không còn nhúc nhích nữa.

Trương Húc Đông sờ vào động mạch cổ của ông ta, không biết đã mất mạng từ lúc nào. Có thể là đám đàn em của Cửu Đầu Xà làm. Nếu đã chết rồi thì đương nhiên bị Trương Húc Đông vứt bỏ thôi.

Chu Đại Thánh lại bị thương, máu chảy ròng ròng trên người cậu ta, cậu ta tức giận chửi rủa: "Mẹ nó cái quái gì thế này không biết!"

Trương Húc Đông túm tóc một tên đàn em của Cửu Đầu Xà, một đao đâm vào tim cậu ta, nói: "Mẹ kiếp thật. Bây giờ người của chúng ta càng lúc càng ít, chỉ cần có thể chạy ra khỏi vòng chiến này, chúng ta nhất định có thể sống. Nhất Đao, Trương Nhất Đao, mẹ nó cậu còn sống không đấy?"

"Anh Đông, em sẽ không dễ chết vậy đâu!" Giọng nói của Trương Nhất Đao ở xa xa vọng lại.

"Người của Sát Thiên phụ trách phía sau, những người còn lại đi theo tôi, giết!" Máu nóng trong người Trương Húc Đông sôi trào đến cực điểm, trong đầu anh chỉ còn lại duy nhất một chữ "giết". Vào lúc này giết chóc giống như chuyện đương nhiên vậy, không giết chính là đại nghịch bất đạo. Hơn nữa mỗi người ở đây đều đã bộc lộ sức mạnh đáng kinh ngạc. Đây gọi là tiềm năng bị bức ra trước cái chết.

Không biết ai đã phát hiện ra thi thể của Cốt Rắn, hét lên: "Các anh em, bọn chúng đã giết chết Cốt Gia, không thể để họ đi!"

Trong chớp mắt, tất cả những tên đàn em của Cửu Đầu Xà đều đỏ mắt. Nơi này là địa bàn của bọn họ, rất nhanh bọn họ đã chiếm thế thượng phong. Hơn nữa còn có rất nhiều người đứng ở vòng ngoài không thể xông vào được. Xem ra thực lực của bang Cửu Đầu Xà này không thua kém gì một băng nhóm hạng hai cả. Khó trách bọn chúng lại không hề kiêng dè gì cả.

Trương Húc Đông cầm dao cận chiến trong tay rạch một cái, ngay lập tức bốn đóa hoa máu bắn tung tóe lên trời. Bốn tên đàn em của Cửu Đầu Xà ngực rách toạc ra, ngã xuống đất.

Chu Đại Thánh chui tới, nhìn Trương Húc Đông quơ tay múa đao, nói: "Tôi còn chưa để ý tới, con dao này của anh không phải là dao găm bình thường sao?"

"Đây là dao cận chiến!" Trương Húc Đông đạp bay mấy người, hỏi: "Cậu muốn không?"

"Đại Đông, người anh em này đã từng một lòng cứu anh. Nếu như tôi chết, xin chôn tôi ở núi Bát Bảo. Nếu như tôi không chết, xin cho tôi con dao này nhé!" Chu Đại Thánh nói những lời buồn nôn. Không khéo trên lưng cậu ta lại bị trúng một nhát đao.

Trương Húc Đông thấy cậu ta sẽ không dễ chết như vậy, nói: "Đừng có nằm mơ, chúng ta đều sẽ không chết. Lão đại, sao ông lại tới đây?" Anh vẫy tay với Lão Mã đang ở cách đó không xa, lão Mã chơi đao không tệ. Trên người đầy máu cùng thịt vụn, trông giống như biến thành một người khác vậy. Ông ta nói: "Mẹ nó, các cậu cho rằng lão Mã tôi chỉ nhìn được mà không dùng được sao? Ha ha, thấy các cậu con sống, tôi vui lắm!"

Trương Húc Đông cũng cười theo, nói: "Bọn họ muốn giết chết những người khác thì được, cho dù chết hết thì tôi cùng Đại Thánh cũng sẽ trở về!"

Cuối cùng, đã trông thấy đại đội phòng chống bom mìn tới, lão Mã và Ác Quỷ gần như đồng thời hét lên: "Rút lui!"

"Nhất Đao, mang đám người Sát Thiên đi mau!" Trương Húc Đông cũng hét lớn một tiếng. Mất đi một người trong đội ngũ tinh duệ này sẽ là tổn thất lớn. Anh chợt hô to: "Đừng đánh nữa, chạy theo tôi!"

Cuối cùng Trương Húc Đông cũng không biết là có phải mình chạy quá nhanh hay không. Mà lúc quay lưng lại anh không thấy người của mình đâu cả. Đây lại là khu vực anh không hề quen thuộc. Hơn nữa bây giờ đang ở trên đường quốc lộ, không có nơi nào để ẩn nấp cả. Thần kinh anh hơi buông lỏng xuống, phát hiện Chu Đại Thánh cũng không khá hơn anh chút nào.

"Đứng lại, giơ tay lên, cảnh sát đây." Trương Húc Đông biết vở kịch máu chó lại xảy ra mà. Anh bắt đầu ghét những tình huống như thế này, bởi vì sau lưng anh vang lên giọng nói của một người phụ nữ.