Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 87: Đây là thực tế



"Quay, quay, quay, quay! Mẹ kiếp!" Hắc Hùng nhìn cái vòng quay lớn của Nga kia, sau đó lập tức đẩy chip cược cho nhà cái, vẻ mặt đầy khó chịu, rất muốn đánh người.

Người chia bài của nhà cái kia cũng hơi sợ hãi tên to xác này, nhưng bên cạnh anh ta lại là anh Cường. Vì thế anh ta chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt mà thắng, nói: "Hắc hắc, trông anh trai hôm nay không may lắm nhỉ, có muốn đổi sang chơi thứ khác không!"

"Mẹ nó, tất cả đều là do cậu đấy, làm cho vận khí của ông đây kém như vậy, cút ngay!" Hắc Hùng thở phì phò cầm nốt số chip còn lại rời đây, cũng phách lối đẩy anh Cường một cái.

Anh Cường ngăn đàn em lại, lắc đầu nói: "Quỷ Sa Tăng nhìn trúng một tên không có đầu óc như vậy, không biết có gì tốt nữa! Tuy nhiên, sức lực tên này đúng là rất khỏe, tháo vát đấy!"

Màn đêm ở nước M rất động lòng người, ngồi trong xe taxi nhìn xe cộ lui tới bật cần gạt nước lên vì trời đang mưa. Đoán chừng giống hệt của tâm trạng Trương Húc Đông lúc này, anh cũng không có tâm trạng nào đi gặp những người bạn khác. Anh trở lại Las Vegas.

Bên ngoài đậu đầy những chiếc xe sang trọng, hãng xe nổi tiếng gì cũng có cả. Ở bên trong loại người gì cũng có, Trương Húc Đông rũ nước mưa ra khỏi người, trở lại bên trong khách sạn Las Vegas mà bọn họ đã ở trước đó.

Lúc vừa bước vào liền nhìn thấy Chu Đại Thánh đang chơi xì dách, anh chàng này vận khí đúng là quá xui xẻo, liên tục phải thả bài lên bàn. Thấy Trương Húc Đông không chơi, bèn hỏi: "Vừa rồi anh đi đâu vậy? Sao lại bị dính nước? Vừa mới đi tắm à?"

"Tắm sao?" Trương Húc Đông cười nói: "Tôi đi ra ngoài nhìn xem thử ấy mà, nếu như bây giờ cậu đi ra bên ngoài cũng có thể tắm đấy. Trời mưa mà!"

Chu Đại Thánh không tin nhìn Trương Húc Đông, nói: "Thật sự nhìn không ra, không phải anh đi ra ngoài mộng du ấy chứ?"

"Trương Húc Đông, Chu Đại Thánh!" Là tiếng gọi của A Phượng truyền đến, các cô ấy đã thắng không ít, nhìn thấy mấy trăm nghìn chip trong tay cô ấy, Chu Đại Thánh có ý muốn cướp lấy ngay. Tuy nhiên nhìn Hắc Hùng chỉ cách đó không xa, lập tức phải dẹp ngay ý định xấu xa kia ra khỏi đầu.

"Chị đây thắng không ít, mời các cậu đi lên phía trên tắm hơi nhé, thuận tiện cho các cậu vui vẻ một chút!" A Phượng cười khoái chí, phe phẩy chip thắng được trước mặt hai người bọn họ.

"Chị Phượng..." Trương Húc Đông còn chưa kịp nói hết lời, Chu Đại Thánh đã cầm lấy 100.000 Chip kia trực tiếp nhét thẳng vào lưng quần cậu ta, sau đó nói: "Cảm ơn chị đại. Chị đại là chị lớn, ra tay thật rộng lượng, sau này em trai đây nhất định sẽ đi theo chị để lăn lộn. Cám ơn nhé, vô cùng cám ơn!"

Sắc mặt của A Phượng cực kỳ kém, tuy nhiên lần này cô ta không nổi nóng, chỉ ngây ra một lúc rồi nói: "Mẹ kiếp, số tiền này cũng đủ để chị đây tìm được mấy anh chàng trắng trẻo rồi, mẹ kiếp!"

Chu Đại Thánh không ngừng nháy mắt với Trương Húc Đông, sau đó nói: "Không phải chị đại nói muốn tìm thú vui cho chúng tôi sao? Chị định đưa chúng tôi đi đâu vậy?"

Sắc mặt của A Phượng bắt đầu dịu đi, nói: "Nhóc con, đây là khách sạn của thành phố cờ bạc, đương nhiên là đi ngủ một giấc ở trên đó rồi. Mấy chip này có thể trực tiếp hưởng thụ phục vụ!"

"Cám ơn chị đại, đi thôi nào!" Chu Đại Thánh vội vàng đẩy Trương Húc Đông lên lầu, rất sợ A Phượng sẽ đổi ý. Đương nhiên Hắc Hùng cũng đi lên theo.

Mặc dù Trương Húc Đông đã từng đến đây, nhưng anh thực sự chưa đi lên đó bao giờ. Lúc ấy anh vẫn còn là một vệ sĩ rất dễ thương, vô cùng hồn nhiên. Vừa đi lên đã nhìn thấy phía trên được lát bằng cây cỏ tự nhiên, thực vật hoa nở. Ai nấy đều ngạc nhiên đến mức không cách nào mà diễn tả hình dung nổi.

Một lúc sau, có một vài cô gái nhỏ xinh đẹp, hơn nữa còn là người Hoa da vàng, mắt đen, đến ôm lấy cánh tay của bọn họ. Những đỉnh núi no đủ đang cọ xát mạnh.

"Này, nơi này của các em sao không thấy người nào cả vậy? Do âm thanh không tốt à?" Chu Đại Thánh ngây thơ hỏi.

Một cô bé mặc váy ngắn mở miệng nói tiếng Trung tiêu chuẩn, đáp: “Đây là dịch vụ nhân văn, nếu người nào đến thì chúng tôi sẽ cho người ra tận nơi đón. Hơn nữa vé vào đây cũng không rẻ, cần hai nghìn đấy!"

"Chỉ có hai ngàn à, anh đây có, cho em!" Chu Đại Thánh ném ra 10.000 chip, ngạo nghễ nói: "Không cần thối lại!" Mà mấy cô gái nhỏ kia càng ra vẻ quyến rũ hơn.

Bốn người Trương Húc Đông ngồi trên cùng một bàn để uống rượu, rốt cục mới hiểu ra tại sao nơi này vé vào cửa chỉ có hai nghìn. Có lẽ đó chỉ là vé vào cửa thôi, không bao gồm thứ gì khác cả, ngay cả khăn giấy cũng tính tiền. Nếu ai tới đây mà không có nhiều tiền thì không bằng đi ra ngoài tìm phụ nữ cho rẻ!

"Mẹ kiếp, chỗ này đúng là một nơi đốt tiền mà. Ôi chao, còn mở chỗ nghỉ ngơi nữa chứ, thật đúng là kiếm tiền con mẹ nó dễ quá mài!" Chu Đại Thánh bất mãn chửi mắng, bởi vì là bia hay là rượu, thậm chí là một ly nước lọc bình thường đều đắt gấp mười lần so với giá cả bên ngoài.

Có tiền là dùng để đốt, người thua chắc chắn sẽ không đi lên đây để tiêu xài, người thắng cũng không đổi ra tiền mặt làm gì, mà vẫn dùng chip để tiêu xài. Cảm giác này giống như sự khác biệt giữa tiêu tiền mặt và quẹt thẻ vậy. Tiền ở trong thẻ chỉ là một con số mà thôi.

Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Tiền cũng không phải của cậu, cậu đau lòng cái quái gì!"

"Phục vụ!" Chu Đại Thánh gọi vài người đẹp đang ngồi buồn chán ở một bên qua, lập tức có hai người chạy qua hỏi: "Ông chủ, các anh cần gì?" Giọng nói kia mất hồn như vậy, làm cho những dục vọng nguyên thủy của đàn ông cũng lôi ra cả rồi.

"Cái đó... Tôi muốn..." Chu Đại Thánh vừa siết nắm đấm vừa chỉ tay vào chai bia.

Mà một cô gái nhỏ đã ngồi vào trong lòng cậu ta, dùng giọng nói ngọt ngào hỏi nhỏ: "Với thân phận ông chủ như anh sao có thể uống loại rượu này chứ? Người pha chế của chúng tôi ở nơi này vừa pha được một loại rượu có tên là 'Hoa Hạ Tình Hoài', mùi vị rất đặc biệt. Quan trọng sau khi uống vào anh sẽ thấy như lên mây vậy, chỉ là giá hơi đắt một tí tẹo, anh thử một chút đi mà! "

Trương Húc Đông dám nhân danh Thượng đế để thề rằng, cô gái nhỏ kia đã bắt đầu thổi mùi thơm vào tai Châu Đại Thánh, Trương Húc Đông cũng cảm giác cơ thể hơi run lên, bởi vì vào lúc này một cô gái nhỏ khác cũng đang cắn vào dái tai của anh.

"Bao nhiêu đó... bao nhiêu vậy..."

"Không đắt lắm đây, các anh cứ nếm thử sẽ biết mà. Bây giờ em bảo người pha chế pha giúp cách anh một ly nhé? Chờ em!" Cô gái nhỏ kia uốn éo cái mông rời đi, rời khỏi lồng ngực của Chu Đại Thánh. Trương Húc Đông nghe thấy tên nhãi này nói một cậu: "Nhanh lên nhé, bọn anh đợi em đấy!"

Trương Húc Đông không cao hứng mấy ngồi ngẩn người ở đó, thế nhưng lại có người đẹp đến xoa bóp, ngay cả Liễu Hạ Duệ chắc cũng chịu không nổi. Tim cũng sắp bật ra khỏi cổ họng rồi. Đây chính là sung sướng của đàn ông, cuộc sống khoái lạc nhanh chóng, nhưng con mẹ nó lại sướng run người.

Một người uống ly rượu vào bụng, không biết là loại cocktail gì, dù sao hương vị cũng là lạ, đầu óc Trương Húc Đông bắt đầu hơi choáng váng rồi. Không phải rượu quá mạnh, mà là bên trong có thả thứ gì đó vào. Lúc này Chu Đại Thánh đã ôm cô gái nhỏ kia vào phòng, còn về phần làm cái gì, chắc chắn không cần nói nữa!

"Ông chủ, chúng ta cũng đi thôi, anh trông thật là oai phong!" Cô gái nhỏ đằng này đã bắt đầu xoa nắn nơi mẫn cảm và dễ bị tổn thương nhất của Trương Húc Đông, nếu không có phản ứng thì mới là lạ.

"Các cô bỏ cái gì vào rượu đất? Đầu tôi choáng váng quá!" Đây là lần đầu tiên Trương Húc Đông uống rượu, hơn nữa lại là uống một ly đã hoa mắt chóng mặt rồi.

Cô gái trẻ cười nói: "Không có gì đặc biệt cả, chỉ là thứ có thể khiến đàn ông vô cùng vui vẻ thôi. Vừa nhìn anh em đã biết anh là người có tiền rồi, nên buông thả một chút, em nhất định sẽ làm cho ông chủ hài lòng, nếu không hài lòng anh có thể đánh em nha!"

Trương Húc Đông không phải là tình thánh gì đó, giờ phút này cả người đã nóng lên. Cơ thể mềm nhũn, vật tượng trưng của đàn ông lại dâng cao. Đối mặt với một người phụ nữ quyến rũ, đàn ông không thể cưỡng lại được đâu. Nếu không thì sao lại có câu nói, đàn ông chinh phục thế giới, còn phụ nữ lại chinh phục đàn ông cơ chứ!

Ngay sau đó Trương Húc Đông đã được đưa vào phòng, đó là một căn phòng được trang trí rất đẹp, đồ đạc bên trong trông rất khí chất và đơn giản. Ngoài ra còn có những món đồ chơi khác nhau được đặt ở trong đó, căn phòng tràn ngập một loại mùi vị, rất động tình, làm cho người ta khó mà chối từ.

Chăn bông sạch sẽ, hơn nữa lại còn có màu hồng.

Cô gái nhỏ hất mái tóc dài của mình, bắt đầu cởi áo khoác xuống, ném cho Trương Húc Đông một ánh mắt quyến rũ, nói: "Ông chủ, anh đừng nhìn tôi như vậy chứ? Có phải vóc dáng của tôi rất đẹp không?"

Cô gái trẻ nhiều nhất chỉ mới ngoài 20 tuổi, nhưng lại rất thuần thục đặt hai chân sao cho để lộ ra chiếc quần lót cụt trước mắt Trương Húc Đông. May mà Trương Húc Đông đã từng nhìn thấy nhiều phụ nữ, nếu không đã bị yêu tinh nhỏ này trực tiếp hành hạ rồi. Đúng là đáng tội chết vạn lần mà.

Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua nhanh chóng, nếu không thế thì sao có thể nói đời người có nhiều trắc trở, hưởng thụ vài phút, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ni cô cũng... khụ khụ, đi xa quá rồi.

Hai người không còn một mảnh quần áo, nhưng trong lòng không ai có cảm giác khó chịu cả, bởi vì chuyện này quá đỗi bình thường. Đi ra ngoài là chơi, ai xem là thật thì thua rồi. Hơn nữa tình cảm của Trương Húc Đông nhất định không phong phú đến nỗi tùy tiện tìm một người phụ nữ như thế này.

Thật không may, vào lúc này, điện thoại lại vang lên.

Trương Húc Đông nhận máy, nghe thấy giọng thì thào của Chu Đại Thánh, giờ phút này tên nhóc này chắc đang nấp trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho anh. Chu Đại Thánh thở hổn hển nói: "Mẹ nó, Đại Đông à, chúng ta bị người ta lừa rồi, một ly rượu kia có giá 18.000 tệ. Chưa kể những người phụ nữ này đoán chừng là có giá trên trời đấy, so với một ngôi sao hạng ba còn đắt hơn nữa cơ!"

Trương Húc Đông đã sớm biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng trong túi anh còn có ngân phiếu 15 triệu tệ thì còn sợ cái gì nữa. Nhìn yêu tinh nhỏ kia nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương, cô ta ôm Trương Húc Đông nói: "Ông chủ, trông dáng vẻ anh rất giàu có, anh làm nghề gì vậy?"

Trương Húc Đông mặc kệ cuộc gọi của Chu Đại Thánh, nhìn đồi núi đầy đặn của cô ấy nói: "Sao vậy? Muốn làm với tôi sao?"

Cô gái nhỏ cười nói: "Làm sao tôi biết được chứ! Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi mà, anh không nói thì thôi vậy!"

"Tôi là một lão đại, hơn nữa sau này sẽ là một lão đại mạnh nhất thế giới này!"

"Thôi đi, ai tin anh chứ!" Cô gái trẻ muốn làm gì đó, nhưng Trương Húc Đông đã bị cuộc gọi này làm cho choáng váng, đẩy cô ta ra, nói: "Được rồi, tôi không có cảm giác gì cả, tiền tôi trả cho cô!"

"Vậy được rồi, anh trả tiền đi!" Cô gái nhỏ móc ra một điếu thuốc lá, hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa rồi, như thể là một con người khác vậy.

Trương Húc Đông cười lạnh, nói: "Tôi đi tìm bạn ở phòng bên cạnh đã. Cô bao nhiêu tiền?"

Cô gái nhỏ cúi đầu nói: "100.000 tệ!"

"Mẹ nó, làm bằng vàng đấy à!"