Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 93: Chúng ta về nhà



Hai người Trương Húc Đông vừa mới đi ra thì có một chiếc ô tô dừng lại trước mặt bọn họ, lái xe là tên nhóc Ám Dạ kia. Cậu ta xấu xa nhìn Trương Húc Đông hỏi: "Anh Đông, cô gái này của anh không tệ, chuẩn bị đưa đến khách sạn nào đấy?"

"Tới nhanh quá nhỉ, tôi muốn đưa cô ấy về nhà!" Trương Húc Đông đẩy Vương Tử Khởi lên xe rồi sau đó cũng lên theo. Ám Dạ đáp lại một tiếng rồi trực tiếp lái đến một biệt thự ở ngoại ô khu thành Tây.

Trước đây nơi này là đại bản doanh của Bang Tam Hợp, sau khi Trương Húc Đông chiếm giữ khu thành Tây này thì nơi đây trở thành nhà của anh. Hiện tại tất cả các nhân vật cấp bậc đại ca của Long Bang đều sống nơi này. Không cần phải sống nơi không an toàn hay phải thuê nhà để ở nữa.

Đàn em gác đêm nhìn thấy là Trương Húc Đông, lập tức tiến lên mở cửa xe nói: "Anh Đông, anh đã về rồi!"

Trương Húc Đông gật đầu, bế Vương Tử Khởi từ trong xe ra. Lúc này đôi mắt của Vương Tử Khởi đã vô cùng lờ đờ, mông lung nhìn bốn phía xung quanh, phe phẩy tay nói: "Húc Đông, đây là đâu thế? Tôi muốn trở về nhà mình!"

Trương Húc Đông sờ nhẹ gò má của cô ấy, nói: "Đây là nhà của tôi, đêm nay cô ở lại đây!"

Vương Tử Khởi lắc đầu, vòng tay qua cổ Trương Húc Đông nói: "Không được, tôi muốn về nhà, mau để cho tôi về nhà đi, anh là người xấu..." Còn chưa kịp dứt lời thì cô ấy đã ngủ say trong vòng tay của Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông thở dài, cười nói: "Này, tôi là người xấu đấy!"

Thẳng đến khi Ám Dạ đi vào trong, vài phút sau Trương Húc Đông mới ôm Vương Tử Khởi vào trong biệt thự. Trần Uy, Trương Nhất Đao và Dũng Tử đang ngồi chơi đấu địa chủ cùng nhau, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông ôm phụ nữ trở về đều ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Anh Đông, anh ôm con gái nhà ai về thế?"

"Một nữ cảnh sát!" Trương Húc Đông nói.

"Mẹ kiếp, khẩu vị nặng thế!" Ba người họ trố mắt nhìn nhau, sau đó giật mình nhìn về phía Trương Húc Đông, gần như đồng thời nói: "Anh Đông, anh đưa cô ấy trở về, không phải là tối nay anh muốn..." Bọn họ nhìn thấy Trương Húc Đông híp mắt lại, bèn lập tức lè lưỡi rồi xoay người sang chỗ khác chơi bài.

Trương Húc Đông trực tiếp bế Vương Tử Khởi trở về phòng của mình, lòng dạ Tư Mã Chiêu này ai cũng biết cả, không có gì phải giấu diếm. Anh yêu nữ cảnh sát này, hơn nữa còn là vào ngày sinh nhật của cô ấy.

Trong đại sảnh, Trần Uy nhìn Trương Húc Đông đi lên lầu, lau nước miếng bên khóe miệng, nói: "Các cậu nói xem, anh Đông thật sự muốn cưỡng bức nữ cảnh sát kia đấy à..."

Trương Nhất Đao lập tức cắt ngang lời của Trần Uy, cố tình giả bộ thâm trầm nói: "Anh Uy, anh không thể văn minh hơn chút sao? Lỡ như anh Đông là Liễu Hạ Duệ thì sao?"

"Mẹ nó, trong tình huống đó thì ngay cả Liễu Hạ Duệ đoán chừng cũng không thể chịu nổi đâu. Nếu cho các cậu một nữ cảnh sát các cậu có lên không?" Dũng Tử ngậm điếu thuốc trong miệng hỏi.

Trần Uy nhìn lướt qua quân bài trong tay Trương Nhất Đao, cười nói: "Hắc hắc, nếu không được vậy thì không phải là đàn ông rồi. Tuy nhiên anh Đông đột nhiên ôm một nữ cảnh sát về như vậy, có thể gặp phiền phức gì không nhỉ?"

"Phiền phức à? Sợ cái quái gì chứ, Long Bang chúng ta bây giờ còn sợ chọc phải chuyện gì nữa sao?" Dũng Tử nhìn vào thẻ bài của Trương Nhất Đao, cười mắng.

"Gọi địa chủ!" Trương Nhất Đao nói.

"Không cướp!"

"Không cướp!"

"Mẹ kiếp, các anh mẹ nó có chơi không đấy, ông đây chỉ có một cây 2 thôi!"

"Cậu muốn gọi kệ cậu chứ, ai quan tâm!" Trần Uy nói.

Dũng Tử liếc nhìn lên lầu, đê tiện nói: "Nếu lát nữa phía trên kêu lên, chúng ta lập tức đi ra ngoài tìm một cô gái nhé!"

"Đồng ý!"

Trương Húc Đông đặt Vương Tử Khởi xuống, nhìn người phụ nữ đang say khướt này, anh thật sự vẫn có chút không đành lòng. Tuy anh đã biết Vương Tử Khởi và Vương Thanh Thanh thật ra là chị em họ, mà tối nay nhất định sẽ là một đêm khó quên trong cuộc đời của Vương Thanh Thanh kia.

Trương Húc Đông biết chuyện này không thể trách Vương Tử Khởi được, nhưng anh lại cảm thấy rất thích. Đừng hỏi lý do làm gì, cách làm việc của băng đảng làm gì cần lý do. Nhưng hiện tại ngay lúc này, anh lại có hơi không đành lòng. Không thể vì bị Vương Thanh Thanh biến thái hành hạ, mà anh cũng xuống tay với Vương Tử Khởi như vậy được!

Trương Húc Đông vò đầu bứt tóc, xác nhận không lầm sự biến thái của chính mình, bèn trực tiếp khóa cửa lại. Tối nay ai cũng đừng nghĩ đến chuyện quấy rầy anh. Anh không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng trong lòng anh lại vang lên một giọng nói: Cô ấy là của anh, hãy chiếm hữu cô ấy đi.

"Nói tiếp đi, mình đoán chừng là điên rồi!" Trương Húc Đông thở dài một hơi, lập tức lột hết quần áo ra, cảm thấy huyết dịch bên trong cơ thể dâng trào, trực tiếp ngã xuống bên cạnh Vương Tử Khởi.

Có lẽ là bởi vì bên ngoài quá lạnh nên Vương Tử Khởi thật sự mơ mơ hồ hồ vòng tay ôm Trương Húc Đông.

"Mẹ nó, quả thật không nghe nổi nữa, đi thôi!" Ba người trong phòng khách liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bầu không khí buổi sáng sớm trong trẻo, trận tuyết đầu mùa rơi xuống, tuyết không dày, chỉ để lại một lớp mỏng, thấm thoát mùa đông đã đến rồi. Mùa đông ở Trung Quốc mang lại một hương vị rất khác.

Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng, không biết là âm thanh gì đã đánh thức Vương Tử Khởi, cô ấy chậm rãi mở mắt. Ôm lấy đầu có chút đau nhức. Đèn trong phòng ngủ có hơi khác lạ, cô sững người một lúc rồi đột nhiên ngồi bật dậy. Trong nháy mắt chiếc chăn bông trên người tụt xuống, một cảm giác lạnh lẽo ập vào, cô hơi co người lại. Lúc này mới phát hiện ra trên người ngay cả một mảnh vải cũng không có.

"Chuyện này, đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Tử Khởi vô cùng khiếp sợ, thẳng đến khi một cánh tay săn chắc ở bên cạnh đè lên người cô, cô mới quay đầu lại nhìn. Trương Húc Đông đang ngủ say bên cạnh cô.

Mặt của Vương Tử Khởi đỏ bừng, trong lòng vừa tức vừa giận nhưng không nói được lời nào, nhẹ nhàng dời cánh tay kia ra. Vén chăn dưới người lên. Khi nhìn thấy vết máu trên đệm, đầu cô như muốn nổ tung, không nói được một lời nào trong vòng ba phút.

Thật ra Trương Húc Đông đã tỉnh lại từ lâu, nhưng anh không biết phải đối mặt với Vương Tử Khởi như thế nào. Bây giờ anh mới hiểu rõ được sự khác thường của thân thể mình, mà hiện tại anh chỉ có thể giả bộ ngủ thôi. Hai mắt khẽ mở ra để quan sát phản ứng của Vương Tử Khởi, chuẩn bị những việc cần làm tiếp theo.

Vương Tử Khởi đầu tiên là dở khóc, dở cười, sau đó một lúc lâu sau, cô ấy mới quấn chăn quanh người mình, đạp mạnh vào ngực Trương Húc Đông đang "say ngủ". Mà lúc này Vương Tử Khởi mới phát hiện ra Trương Húc Đông không một mảnh vải che thân, cứ như vậy ngủ ở nơi đó. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân thể của đàn ông. Chân cô cứng đờ lại, không biết có nên đá chết anh không.

"Ôi cha, chăn bông của tôi đâu rồi!" Trương Húc Đông cố ý mò mẫm tìm chăn bông, giống như đang mớ ngủ vậy: "Chẳng lẽ mình đạp xuống đất rồi sao?"

Vương Tử Khởi vừa nhìn thấy Trương Húc Đông như vậy thì lập tức tức giận, không để ý nhiều nữa, tìm đến chân của Trương Húc Đông đá mạnh một cái, nói: “Trương Húc Đông, anh tỉnh lại đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?"

Trương Húc Đông cắn răng tỉnh lại, đúng là bị cảnh sát đá có khác, đau quá. Anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả bộ, ra vẻ mơ mơ màng màng vô tội nhìn Vương Tử Khởi, nhẹ giọng nói: "Tử Khởi, mau nằm xuống đi, lạnh lắm đấy, coi chừng cóng!"

"Ngủ cái mông ấy!" Vương Tử Khởi hít vài hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại, nói: "Vậy Trương Húc Đông, anh giải thích cho tôi một chút, tại sao tôi lại ngủ ở chỗ này, lại còn cùng anh... ở một chỗ?"

Còn chưa đợi Vương Tử Khởi nổi điên lần nữa, Trương Húc Đông vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì cả. Anh cũng không thể lấy lời lẽ như đối phó với những cuộc tình một đêm, cô tình tôi nguyện được. Anh lập tức nhắm mắt lại nói: "Tôi còn chưa ngủ đủ giấc, gần đây tôi bị thiếu ngủ mà!" Nói xong, Trương Húc Đông liền nằm xuống, còn quay lưng lại với Vương Tử Khởi.

"Anh đứng dậy cho tôi!" Vương Tử Khởi kéo lỗ tai của Trương Húc Đông lên, nói: "Anh không được ngủ tiếp, anh nói rõ ràng cho tôi!"

Mẹ nó, còn biết nói gì đây? Trương Húc Đông thầm mắng trong lòng, nhưng anh chỉ có thể làm ra vẻ tủi thân nói: "Tối hôm qua em uống say, tôi muốn đưa em về nhà nhưng làm thế nào em cũng không chịu về. Tôi cũng không thể đưa em đến khách sạn được nên định để cho em ngủ ở đây. Nhưng em lại muốn ngủ với tôi, nếu không em sẽ bò lăn ra sàn, vì vậy tôi chỉ có thể đồng ý với em thôi. Tử Khởi à, sau đó em lập tức cởi quần áo ra, ôm chặt lấy tôi nói lạnh quá. Rồi cởi cả quần áo của tôi luôn, tối hôm qua tôi cũng uống không ít, hơn nữa thân thể của tôi lại đặc biệt khỏe mạnh, cho nên... ”Trương Húc Đông chỉ có thể nói nhảm như vậy, nhưng Vương Tử Khởi sau khi nghe được sắc mặt đỏ trắng không ngừng thay đổi.

Nhìn Trương Húc Đông nói xong, Vương Tử Khởi cắn răng. Cô căn bản không nhớ rõ tối hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng tuyệt đối không tin lời của Trương Húc Đông nói. Cô chớp mắt hỏi: "Anh cho rằng anh nói như vậy tôi sẽ tin ngay sao?"

Vẻ mặt của Trương Húc Đông so với Đậu Nga còn thành thật hơn, giơ tay ra thề với trời: "Mỗi lời tôi nói đều là thật cả, nếu như tôi nói bậy một câu, để cho tôi uống nước lạnh nghẹn chết đi!"

Nhìn thấy anh nói với vẻ chân thật như vậy, Vương Tử Khởi hơi có chút bán tín bán nghi. Tuy nhiên cô ấy cũng không cam lòng vì mình cứ như thế mà mất đi lần đầu tiên, suy nghĩ một lúc liền khó chịu đứng lên. Dùng ánh mắt oán hận nhìn Trương Húc Đông, sau đó khóc lên.

Trương Húc Đông đưa tay ôm Vương Tử Khởi vào lòng, nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, em cũng đừng khó chịu nữa. Tôi cũng không muốn như thế, ai bảo hôm qua tôi lại uống nhiều rượu rồi mới mơ hồ làm... Tử Khởi, tôi thích em, em cũng thích tôi sao?"

Vương Tử Khởi nghẹn ngào lau nước mắt, cô đặt tay lên ngực tự hỏi mình có thích Trương Húc Đông không? Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, cô không biết nữa. Tuy nhiên cô có thể cảm giác được nhịp tim của mình lúc cùng ở với anh, đây là tình yêu sao?

Trương Húc Đông vừa nhìn thấy lập tức chớp lấy thời cơ, nói: "Có lẽ tôi không biết từ lúc nào đã yêu em, nhưng mỗi khi em cười tôi sẽ thấy vui, mỗi khi em buồn tôi sẽ đau lòng. Tôi hy vọng có thể chăm sóc em cả đời!"

Vương Tử Khởi nhìn Trương Húc Đông, trong lòng vô cùng hỗn loạn, nhưng biết làm sao đây? Cô thở ra một hơi, hỏi: "Cả đời này anh sẽ đối tốt với em chứ?"

Trương Húc Đông lập tức vỗ ngực khẳng định: "Cả đời này tôi sẽ tốt với em, tôi có thể gánh vác trách nhiệm của mình!"

Lời nói chân thành này khiến Vương Tử Khởi rơi ngay vào lưới tình mà không có chút phòng bị nào cả. Hiện tại Trương Húc Đông có sự nghiệp của mình, không biết có bao nhiêu cô gái nhìn chằm chằm vào người đàn ông này. Cô cũng không thể cứ hối hận mãi như vậy được. Cuối cùng đành ngả vào vòng tay Trương Húc Đông, lặng lẽ nói: "Tối hôm qua tôi không biết gì cả, tôi không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy!"

Trương Húc Đông lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tuy nhiên trong đó còn có chút buồn bực không giải thích được. Tuy nhiên anh hiểu ý của Vương Tử Khởi, tối hôm qua không biết, nhưng bây giờ mọi chuyện đều biết trong tỉnh táo. Bàn tay anh chạm vào gò má của Vương Tử Khởi, nhìn cái miệng hơi hé ra cùng đôi mắt trong veo ngấn nước, Trương Húc Đông chậm rãi hôn lên.

Tuyết rơi trắng xóa, ánh nắng chói chang, bên trong căn phòng tràn ngập sắc xuân.