Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 34: Anh đến yêu cầu phúc lợi với cô



Cậu bé trực tiếp dẫn Lý Triều Kha về nhà, lúc đẩy cửa phòng ra trong lòng có một chút mất mát.

Trong căn phòng tối đen như mực không có người nào chờ bọn họ về nhà.

Lý Triều Kha đưa tay mở đèn áp tường, xoay người thay giày.

cậu bé đã rất hiểu chuyện, tự mình cởi giày mang dép, thấp giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có nhớ ba không ạ?”

Lý Triều Kha mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn cậu bé: “Chẳng lẽ là con không muốn sống cùng với mẹ hả, con muốn tìm ba của con ở trong biệt thự lớn?”

“Dĩ nhiên không phải là vậy rồi, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với mẹ, cho dù Tuấn Kiệt có phải ở ổ chó thì Tuấn Kiệt cũng rất vui vẻ.” cậu bé nói rất chân thành.

Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

Lý Triều Kha cảm thấy trong lòng ấm áp, cúi người xuống hôn cái trán của cậu bé: “Mẹ rất yêu con, con trai, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ làm việc cho thật tốt, cố gắng kiếm nhiều tiền, tuyệt đối sẽ không để cho con ngủ ổ chó đâu, trong tương lai cũng sẽ có một ngày mẹ sẽ mua được một căn biệt thự lớn.”

“Dạ, mẹ của con là người mẹ giỏi nhất trên đời này, con tin tưởng là mẹ nhất định có thể làm được!” Hai mắt của cậu bé chứa đựng ánh sáng lấp lánh mang ý khẳng định.

Lý Triều Kha ôm chặt cậu bé ở trong ngực, chút mất mát ở trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan đi.

Cho dù có xảy ra chuyện gì, điều quan trọng nhất là hai mẹ con vẫn ở bên cạnh nhau.

“Con đi tắm rửa nhanh đi, sau đó vẽ tranh cùng với mẹ, rồi chúng ta đi ngủ.”

Lý Triều Kha ôm cậu bé ra đi vào trong phòng ngủ, lấy quần áo buổi tối cần mặc cho cậu bé.

Rốt cuộc ngày hôm nay cũng đã có thể ngủ một giấc thật ngon, không cần phải lo lắng người nào đó ăn đậu hũ của mình.

Nhưng mà...

“A, cứu mạng!”

Lý Triều Kha tắm rửa xong vén chăn lên nằm xuống, đột nhiên bị một đôi tay to lớn bóp chặt eo lại, cô kinh ngạc đến nỗi trái tim thiếu chút nữa nhảy khỏi cuốn họng.

Ở đây không phải là nhà của cô hả?

Không phải là giường của cô hả?

Cô vừa hoảng sợ gào thét "aaa", hai tay vừa dùng sức đánh tay của người đàn ông, cô muốn xoay người sang chỗ khác nhìn xem là ai, trong lòng lo lắng hơn chỉ là cậu bé đang ngủ ở căn phòng cách vách.

Nhớ đến cậu bé, trong lòng của Lý Triều Kha đột nhiên lại có một sức lực vô danh, cô dùng chân đạp ra phía sau, thừa dịp lúc lực tay của người đàn ông nới lỏng mấy phần thì cô nhanh chóng xoay người lại, vốn dĩ muốn đánh một đánh trí mạng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Lý Triều Kha hoàn toàn giật mình.

“Sao lại là anh?”

“Sao anh lại ở trên giường của tôi?”

Một cái tay to lớn của Thịnh Thế Hùng bóp lấy lấy vòng eo mảnh mai của Lý Triều Kha, một cái tay khác thì chậm rãi xoa lên mặt của Lý Triều Kha, giọng điệu trầm thấp mập mờ: “Đây chẳng phải là điều mà em đang mong chờ đó à?”

“Đồ không muốn mặt!”

“Ai mong chờ chứ?"

“Bây giờ anh cút đi ra ngoài cho tôi."

Lý Triều Kha nhấc chân lên muốn đạp người đàn ông xuống giường, nhưng mà người đàn ông trực tiếp dùng đôi chân dài mạnh mẽ của mình kẹp lấy chân của cô lại.

Mẹ ơi!

Mặt của Lý Triều Kha lập tức trở nên đỏ như máu.

“Buông tôi ra!”

Thịnh Thế Hùng nhìn bộ dạng hoảng sợ như con nai nhỏ của Lý Triều Kha, cong môi cười một tiếng, trên tay hơi dùng sức một chút trực tiếp bắt lấy eo của Lý Triều Kha, kéo cô đến bên người của mình, sau đó ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng hôn lên.

Trong đầu óc của Lý Triều Kha trống rỗng, hai mắt mở lớn.

“Xem như đây là phúc lợi tôi mang thức ăn đến cho em đi.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông lướt qua tai của Lý Triều Kha, giọng điệu gợi cảm muốn làm lỗ tai của Lý Triều Kha mang thai.

Lý Triều Kha trơ mắt nhìn người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng là sự xấu hổ và giận dữ đan xen nhau, gương mặt xinh đẹp tái xanh.

Cô nhanh chóng ngồi dậy lấy khăn giấy lung tung lau miệng, sau đó đi đến phòng nhỏ của con trai.

Quả nhiên là Thịnh Thế Hùng đang nằm trên cái giường nhỏ của cậu bé.

Chung cư mà công ty sắp xếp cho vốn dĩ là một căn nhà.

Lý Triều Kha nghĩ cậu bé là bé trai, độc lập càng sớm thì càng tốt, cho nên cô đã mua cho cậu bé một cái giường trẻ con, thỉnh thoảng cậu bé sẽ làm nũng lợi hại, hoặc là bị bệnh tâm trạng không tốt, Lý Triều Kha mới có thể cho phép cậu bé ngủ cùng với mình, nếu không thì cả hai đều ngủ riêng.

Kích thước giường cho trẻ em rất nhỏ, Thịnh Thế Hùng lại là một người lớn có vóc người cao, anh ngủ ở bên cạnh của cậu bé, hơn nửa người đều lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn giống như là một con thú lớn xâm chiếm tổ chim nhỏ.

“Thịnh Thế Hùng, anh về biệt thự lớn của anh đi.” Lý Triều Kha lên tiếng đuổi người.

Lông mày của Thịnh Thế Hùng nhăn lại: “Tôi chạy từ xa đến đây, kiềm chế trong căn nhà nhỏ này một buổi tối rồi, em đuổi tôi đi như vậy à?”

Lý Triều Kha tức giận đến thần kinh cũng đau: “Tôi có kêu anh đến căn nhà nhỏ của tôi chịu đựng một đêm hay không hả?”

“Mẹ ơi, là con mong ba đến đây đó ạ.” cậu bé lập tức tiếp lời.

Cậu bé ngồi dậy, rất chân thành mà nhìn vào mắt của Lý Triều Kha, trong giọng nói mang vẻ chờ mong: “Mẹ ơi, mẹ nhìn cái giường của con nhỏ như vậy căn bản không thể để cho người cao lớn như ba ngủ được, cho nên cũng không..."

“Không thể.”

Lý Triều Kha trả lời như chém đinh chặt sắt.

Khóe miệng của cậu bé mím lại, ấm ức muốn khóc: “Mẹ ơi, ngày hôm nay để ba ngủ lại một đêm ở nhà của chúng ta đi mà.”

Lý Triều Kha thấy con trai sắp khóc đến nơi, trong lòng co rút đau đớn, đang nhức đầu không biết phải làm sao thì liền nghe thấy Thịnh Thế Hùng nói: “Con trai không buồn, ngày hôm nay ba chắc chắn sẽ ngủ lại ở đây.”

Lý Triều Kha: “...”

Phách lối như vậy, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

Lý Triều Kha trực tiếp cầm lấy cây chổi ở một cái góc trong phòng, nhắm ngay vào Thịnh Thế Hùng: “Anh có đi hay không?”

“Không đi.”

Sắc mặt của Thịnh Thế Hùng lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng còn mang theo một nụ cười mỉm.

Xưa nay anh đã lăn lộn trong giới kinh doanh thì sợ gì người ta uy hiếp, thế là trực tiếp ôm lấy cậu bé đi vào trong phòng ngủ.

Lý Triều Kha ôm cây chổi ở trong tay, thùng rỗng kêu to.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Cô không thể không xấu hổ buông cây chổi ở trong tay xuống, cảm thấy bản thân cũng rất là ngu ngốc, tại sao ở trước mặt của anh thì cô lại giống như một người vợ đanh đá.

Lý Triều Kha bước vào phòng ngủ phát hiện Thịnh Thế Hùng đã ôm cậu bé nằm trên giường ngủ của mình, cậu bé dựa vào trong ngực của anh, một bàn tay to lớn của anh đang vỗ vỗ nhẹ vào sau lưng của cậu bé, một cái tay khác đang không ngừng vuốt ve đầu của cậu bé.

Cảnh tượng này trông vô cùng hài hòa.

Lý Triều Kha đứng ở cửa, vậy mà lại không nỡ di chuyển bước chân phá vỡ cảnh tượng này.

cậu bé nằm sấp trong ngực của Thịnh Thế Hùng, mở mắt ra lộ ra một nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc với Lý Triều Kha, bàn tay nhỏ không quên vẫy vẫy gọi Lý Triều Kha.

Giọng nói của Thịnh Thế Hùng trầm thấp dịu dàng, nửa là mệnh lệnh nửa là câu xin: “Con trai buồn ngủ lắm rồi, em không đến thì thằng bé ngủ không ngon.”

Lý Triều Kha kéo bước chân nặng nề đi đến bên giường. cậu bé lập tức đưa tay ra ôm lấy cổ của cô, ngáp một cái làm lòng người mềm nhũn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm nay bởi vì chuyện bất ngờ với sự xuất hiện của Thịnh Thế Hùng, đúng là đã vượt qua thời gian ngủ bình thường của cậu bé.

Lý Triều Kha im lặng nằm đó một hồi lâu, xác định cậu bé đã ngủ say, lúc này cô mới liếc mắt ra hiệu cho Thịnh Thế Hùng, ra hiệu anh ra ngoài với mình.

Cho dù như thế nào cô cũng không thể để Thịnh Thế Hùng qua đêm ở nhà của cô.

Nhưng mà khi Lý Triều Kha nhẹ nhàng kéo cửa đi ra ngoài, người đàn ông theo sát phía sau, cảm thấy được nguy hiểm đang đến gần ở sau lưng, Lý Triều Kha bỗng nhiên quay đầu lại, cô lại va vào trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông...