Đại Ác Ma Mất Trí Nhớ

Chương 11



11.

Mặt tôi tức khắc tái xanh. So sánh khập khiễng nhưng mà còn xanh hơn cả cỏ ở những bồn hoa gần đó.

Thẩm Y Y làm “màn cầu hôn” này rất phô trương thanh thế, còn đeo cả microphone, tiếng loa thu hút du khách xung quanh. Một màn trình diễn thể hiện chân tình đã lừa được nhiều người không biết rõ chân tướng sự việc.

“Trời, cô ấy thật gan dạ, chủ động theo đuổi hạnh phúc, con gái dũng cảm thế này không nhiều!”

“Lúc trước chắc hẳn họ rất yêu nhau, đừng bỏ lỡ nhau!”

“Ở bên nhau ở bên nhau ở bên nhau… ở bên nhau!”

Không biết ai khởi xưởng, xung quanh đều vang lên tiếng thúc giục. Những ánh mắt xem trò này khiến tôi cảm thấy mình như con thú bị nhốt trong chuồng để mọi người tham quan. Cỏ xanh có thể mọc trên đầu bất kỳ lúc nào.

Rốt cuộc…

Tất cả đều do Giang Sâm!

Càng nghĩ càng giận, tôi quay người nhéo tay Giang Sâm, “Chuyện xấu anh gây ra, thu dọn sạch cho em!”

Giải quyết không xong thì đám cưới tháng sau, anh làm một mình đi!

Giang Sâm nhe răng trợn mắt chịu đau. Quay lại trút lửa giận lên người Thẩm Y Y.

“Thẩm Y Y, cô không có não đúng không? Nhất quyết phải để tôi chỉ mũi mắng cô thì cô mới biết là mắng cô? Ba năm trước chúng ta chia tay, cô biết gì gọi là chia tay không? Là cho dù cô chết thì ông đây ngay cả bông cúc cũng không thèm mua cho cô!”

“A Sâm, em chỉ quá yêu anh!” Thẩm Y Y nức nở nhìn vào tôi, “Sao anh lại hiểu lầm em như vậy, có phải có người lợi dụng anh mất trí nhớ mà cố tình lừa gạt anh…”

“Xìiii!”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Giang Sâm đã giận quá hóa cười, “Ai cho cô can đảm mà dám ở trước mặt tôi diss vợ tôi? Con người cô xấu đến cay mắt chưa nói, đã xấu còn giả vờ giả vịt, túi đựng rác cũng chưa làm ra vẻ như cô!”

Anh còn đem “bí mật không thể nói của Thẩm Y Y và ông già 80 tuổi” kia thêm mắm dặm muối nói lại lần nữa, “Cô đừng tưởng người khác là đồ ngu. Liên tục tìm cách tiếp cận tôi, nói, cô có mục đích gì!”

Nói rất đúng!

Trong lòng tôi liều mạng vỗ tay cho Giang Sâm. Cũng rất tò mò, Thẩm Y Y như âm hồn không tan vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Tôi nhìn Thẩm Y Y còn đang quỳ một gối. Mặt cô ta lộ vẻ kinh hãi, vẻ chột dạ khi bí mật bị vạch trần. Nước mắt bị ngắt ngang đột ngột còn đọng trên khóe mắt cộng với vẻ kinh ngạc của cô ta nhìn rất khôi hài.

Và rồi… cô ta lại bỏ chạy. Bỏ lại rất đông người vây xem, N gương mặt ngơ ngác.

Giang Sâm hừ một tiếng, kéo tay tôi rời khỏi khu vực thị phi đó. Mặt anh vẻ khoe khoang lộ ra một tin: Ông đây ra tay thì biết ngay có hay không!

Tôi chịu không nổi vẻ mặt đó nên nhéo anh mấy cái.

Chỉ có khả năng nhiêu đây thôi, xem cái bộ dạng anh kìa!



Có một vài việc, còn quá sớm để vui mừng.

Không được mấy ngày sau, trợ lý Lưu truyền tới tin xấu: Dự án mà tôi và Giang Sâm chuẩn bị hơn nửa năm thất bại.

… Thẩm Y Y hại.