Đại Ác Ma Mất Trí Nhớ

Chương 7



7.

Tôi giật mình, đầu nhỏ đảo nhanh.

Năm 12… Giang Sâm chưa chia tay với Thẩm Y Y. Chiêu này của Lâm Hàm gọi là gì, đâm sau lưng bạn thân?

Tình chị em plastic lật xe!

Dưa to thế…

Trong phòng vẫn còn đang tiếp tục.

Miệng Giang Sâm như súng máy, bắn ra một phát.

“Lâm Hàm, mấy năm nay tôi nhịn cô lâu vậy là vì nể mặt Triệu Kỳ, tôi không muốn để cô không có đường xuống thang. Nhưng cô cứ một hai tìm cách khiến tôi căm ghét thì đó chính là tự tìm đường c.h.ế.t. Là ai gửi xong tin nhắn mập mờ, hôm sau đến cửa, khóc lóc thảm thiết trước mặt tôi xin lỗi? Lúc đó tôi còn chụp một tấm ảnh cô khóc lóc xin tha thứ, không ấy nhân cơ hội này để cô nhớ lại thời tuổi trẻ?”

Mặt Lâm Hàm trắng bệch như giấy.

Thẩm Y Y run rẩy, “Lâm Hàm, cậu…”

“Câm miệng, ở đây có chỗ cho cô nói sao!” mức chế nhạo của Giang Sâm đến buff, “Đầu cô làm bằng nhựa PVB à, tàn đến mức này. Tôi bảo cô cút, cô nghe không hiểu tiếng người, cứ một hai phải tìm đến bác sĩ thú y đến một chọi một giúp đỡ người nghèo đúng không? Trà xanh ngàn năm giả làm đóa sen trắng ngây thơ vô tội, quay về tu luỵên diễn xuất vụng về của cô đi!”

G.i.ế.t tới điên rồi, g.i.ế.t tới điên rồi…

Giang Sâm hoàn toàn g.i.ế.t tới điên rồi!

Nhìn anh mắng đến mức Lâm Hàm và Thẩm Y Y hoài nghi nhân sinh. Tôi không kìm được vỗ tay: “Tuyệt!”

Ba tầm mắt phóng về phía tôi. Ui chà, bị lộ rồi…

Tôi bình tĩnh đẩy cửa vào, đi tới cạnh Giang Sâm, “Làm rất tốt.”

“Không nhìn xem anh là ai.” Giang Sâm kiêu ngạo hừ một tiếng, “Chỉ với thủ đoạn này của bọn họ, ai mắc mưu là đồ ngốc!”

Tôi nhìn mà tự dưng ngây người. Tim nhỏ đập thình thịch.

Hiện giờ Giang Sâm không còn vẻ trầm ổn bình thản, càng trở nên tùy ý, huênh hoang, không hề e ngại gì. Cực kỳ giống dáng vẻ ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ với tôi khi ấy. Rất cảm xúc, tôi thích!

Tôi xem trò hề rất vui, Giang Sâm mắng rất thoải mái. Nhưng cũng có người đau lòng.

Ví dụ như ngoài cửa ‘vô tình’ nghe hết mọi việc - Triệu Kỳ. Anh ấy cầm khăn lông, người cứng đờ như pho tượng. Vẻ mặt từ hoang mang chuyển sang phẫn nộ, tốc độ nhanh đến mức làm người ta đau lòng.

A…

Bỗng nhớ ra. Triệu Kỳ và Lâm Hàm là mối tình dài. Thời gian so ra còn dài hơn cả Giang Sâm, ước chừng 8 năm…

Huynh đệ ơi, anh quả thực là “lục quang” chiếu khắp muôn nơi!

(Lục quang: ánh sáng xanh, kiểu chơi chữ với ‘hào quang’, mà màu xanh là vì ảnh bị cắm sừng, bên Trung hay nói đội nón xanh, màu xanh là những người mà người yêu/vợ-chồng ngoại tình)