Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!

Chương 79: Anh muốn hỏi sao tôi lại ở đây chứ gì?



Victor Nguyễn sợ Linh Đan lại đạp chăn xuống khi có người ở đây nên anh mở cửa xong liền quay lại ngồi bên cạnh Linh Đan. Cảnh này lọt vào mắt nam nhân viên lại vô cùng kinh ngạc: Vị tống giám đốc của họ được mệnh danh là tảng băng ngàn năm lại có lúc dịu dàng ngồi ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp ngủ.

Còn Victor Nguyễn lúc này nói anh như tên chộm gà cũng không sai. Vì anh vừa lo sợ Linh Đan đạp chăn ra nam nhân viên kia nhìn sẽ thấy tình trạng của cô, anh lại vừa lo sợ Linh Đan tỉnh giấc sẽ thấy anh ngồi bên cạnh như rình chộm cô ngủ.

Lúc nam nhân viên xong việc của mình đi ngang qua phòng khách thấy Linh Đan nhúc nhích cơ thể, Victor Nguyễn vội ôm chặt lấy cô để cô không thể cử động. Hành động này khiến nam nhân viên đỏ mặt, anh chỉ nói một câu: “Chúc tổng giám đốc ngon miệng”, rồi nhanh chóng đẩy xe mang theo chén bát dơ hồi tối ra ngoài.

Khỏi phải nói sau khi nam nhân viên này ra khỏi phòng chủ đề về vị đại ma vương nào đó được mọi người bàn tán xôn xao tới mức nào.

Còn Victor Nguyễn sau khi nam nhân viên dời đi, anh lập tức về phòng ăn sáng với tâm trạng khẩn trương. Anh chỉ sợ mình chậm chạp một chút sẽ bị Linh Đan tỉnh dậy bắt gặp.

Khi anh vừa ngồi vào bàn ăn, ngoài phòng khách vang lên tiếng “bịch" sau đó là tiếng thét của Linh Đan.

Linh Đan đang ngủ ngon cảm giác như bị vật gì đó đè lên ngực khiến cô khó thở, cô vùng vẫy một hồi mới thoát ra được thì bị rớt xuống sàn nhà. Do bị va chạm vào cạnh bàn khiến cô đau tới mức thét lên một tiếng.

Cơn đau làm cô hoàn toàn tỉnh giấc, thấy bên cạnh có tấm chăn Linh Đan nghĩ Victor Nguyễn đã đắp cho cô. Nhìn lên bàn thấy chai rượu vang đã uống hết vẫn còn đó cô nhanh chóng đứng dậy cầm tang chứng vật chứng đi tiêu hủy. Nhưng lúc cô đang lén lút cầm chai rượu trống không trên tay đi vào phòng ăn thì bị một giọng nói trầm ấm làm cho giật nảy mình: “Nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng”.

Nhìn qua bàn ăn thấy Victor Nguyễn đang ăn sáng Linh Đan lập tức đỏ bừng mặt, tang chứng vật chứng chưa kịp tiêu hủy đã bị anh nhìn thấy. Nhưng cô không còn cách nào khác là phải đối mặt, cô đi lại gần anh ôm chai rượu trước ngực nói lí nhí: “Rượu ngon quá nên tôi uống hết mất rồi”.

Victor Nguyễn nhìn Linh Đan như bị mất hồn: vẻ biếng nhác của cô vừa ngủ dậy, gương mặt hoàn mĩ ửng lên một tầng đỏ lại được ánh sáng sớm của mặt trời chiếu rọi khiến cô trông như một tiên nữ giáng trần. Một hồi lâu sau anh mới vươn tay lấy đi chai rượu cô đang ôm trên ngực: “Đi rửa mặt nhanh còn ăn sáng”, Anh nhìn vào đồng hồ trên tay nói tiếp: “Nếu đi làm muộn vẫn áp dụng hình thức kỷ luật của tập đoàn đó”.

Nghe hai chữ “kỷ luật” từ miệng Victor Nguyễn, Linh Đan chạy nhanh như cơn gió vào phòng của anh để vệ sinh cá nhân.

Cô cũng dùng tốc độ ánh sáng để ăn sáng mà quên mất có một người sống sờ sờ trước mắt.

Victor Nguyễn thấy tướng ăn rất xấu của Linh Đan, anh lấy một ly nước đặt trước mặt cô: “Cô ăn từ từ thôi, không ai dành ăn với cô hết”.

Linh Đan lúc này mới ý thức được vẫn có sự tồn tại của vị đại ma vương trước mặt cô nhưng vì sự nghiệp cày cuốc trả nợ, cô không thể bị trừ tiền chuyên cần. Cô cầm ly nước lên uống một ngụm rồi nhìn Victor Nguyễn nói nịnh nọt: “Cảm ơn Đại Boss ạ”.

Nghe tiếng gõ cửa phòng Victor Nguyễn đứng dậy đi mở cửa.

Người tới là tài xế Vinh. Hai tay anh cầm lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, mồ hôi tuôn ra khắp mặt mũi, chiếc áo vét anh mặc bên ngoài cũng bị mồ hôi thấm ướt một mảnh sau lưng.

Khi biết Victor Nguyễn buổi tối không về biệt thự, sáng sớm tài xế Vinh gọi cho anh để trở anh đi làm. Nhưng khi nghe anh nói anh ghé trung tâm thương mại mua đồ cho phụ nữ thì anh ngạc nhiên tới mức không tin vào tai mình.

Tám giờ trung tâm thương mại tại tầng dưới khách sạn Victory mới mở cửa nhưng Vinh không ngại lấy danh người mua là tổng giám đốc tập đoàn Victory để nói với các chủ cửa hàng. Sự thật chứng minh, lúc tới các cửa hàng anh chỉ việc xách các túi đồ được gói sẵn rồi đi lên thẳng phòng của Victor Nguyễn.

Tài xế Vinh nóng lòng muốn biết người phụ nữ kia là ai mà khiến một Victor Nguyễn chưa từng gần gũi phụ nữ lại quan tâm mua đồ cho cô ta. Bởi vậy anh dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ.

Từ trong phòng ăn, Linh Đan nói vọng ra phòng khách, giọng cô có chút nhõng nhẽo. “Đại Boss. Đồ đồng phục của tôi Đại Boss đem qua bên trụ sở chính rồi, tôi mặc gì bây giờ? Nếu không có đồng phục lại bị trừ lương”.

Không nghe Victor Nguyễn trả lời, Linh Đan uống vội ly nước rồi chạy ra phòng khách.

Victor Nguyễn ngồi bình thản ở ghế sô pha, còn tài xế Vinh nhìn Linh Đan với ánh mắt đầy ngạc nhiên. “Linh Đan, là cô?”

Linh Đan cười tự nhiên: “Anh Vinh. Mới mấy ngày không gặp mà anh không nhận ra tôi nữa hay sao?”

Không phải anh không nhận ra cô mà anh ngạc nhiên vì chính cô là cô gái được Victor Nguyễn quan tâm mua đồ dùng cá nhân cho. Vinh khó sử gãi đầu: “Tôi không có. Sao cô?”

Anh chưa nói hết câu bị Linh Đan cắt lời: “Anh muốn hỏi sao tôi lại ở đây chứ gì? Hôm qua có việc tôi về muộn không tiện về nhà nên ngủ nhờ phòng Đại Boss một đêm. Tôi và Đại Boss không có xảy ra chuyện gì, nếu hai phó tổng giám đốc có ghen anh nói giúp tôi một tiếng nhé”.

Nghe Linh Đan nói tài xế Vinh vô thức nhìn qua Victor Nguyễn, nhìn nét mặt của anh lúc này tài xế Vinh bõng run lên.

Gương mặt Victor Nguyễn lúc này như bao phủ một lớp băng. Nghe Linh Đan nói anh tức giận đến đen mặt. Một mình cô nghĩ sai lệch về giới tính của anh đã đành, giờ lại truyền bá tư tưởng này sang cả tài xế của anh. Anh lạnh giọng nói: “Còn mười phút để cô thay đồ”.