Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!

Chương 22: Tiểu Tam Tìm Đến



Sau đêm đó, mối quan hệ giữa Lâu Sở Nhi và Lạc Phương Dật đã cải thiện rất nhiều. Cũng không đến mức thân thiết như người yêu thật sự nhưng đã hoà hợp như một cộng sự thực thụ.

Ninh Ngọc Vi cũng không chịu để cơn sóng này dập xuống, không đưa được Thư Ngân Cầm vào bằng cách cưới thêm thì để Thư Ngân Cầm trực tiếp qua làm việc bên cạnh Lạc Phương Dật luôn.

Và hiện tại thì Lâu Sở Nhi đang ngồi uống trà “tâm sự” cùng với thành viên mới chưa rõ đứng về phe nào - Thư Ngân Cầm.

Mọi thứ diễn ra vào hai tiếng đồng hồ trước, khi mà Lâu Sở Nhi vừa ra ngoài về thì Novin đã nói rằng Lạc Phương Dật muốn cô qua đó một chuyến. Ngoại trừ ngôi nhà lúc trước Lâu Sở Nhi đến, Lạc Phương Dật còn điều hành một thương đoàn, đây là nơi cô chưa từng đến, cũng là nơi Lạc Phương Dật làm việc.

Thương đoàn này được mở trên danh nghĩa của Lạc Phương Dật chứ không phải Lạc Bội La Na. Công việc chủ yếu của thương đoàn là thu nhận tin tức, giải quyết các giao dịch ngầm và nhận uỷ thác. Đây cũng là nguyên do đầu tiên Lạc Phương Dật nắm được chủ yếu sức mạnh ở Lạc Bội La Na dù chưa phải là người thừa kế chính thức.

Lâu Sở Nhi thay đồ rồi ngồi xe qua đó. Qua đến nơi thì người phụ trách bên đó lại nói rằng Lạc Phương Dật đã ra ngoài có việc, nói cô ngồi trong phòng đợi. Lại vừa hay thế nào mà chỗ này cũng chính là chỗ Thư Ngân Cầm làm việc, cô ấy vừa nhìn thấy cô liền hồ hởi mời qua phòng mình uống trà.

Chính là như vậy nên bây giờ Lâu Sở Nhi đang có dịp ngồi đây mà nhàn hạ tâm sự.

Thư Ngân Cầm nâng tách trà, nhã nhặn uống một ngụm rồi mỉm cười.

“Tính ra thì đây là lần đầu tiên tôi và cô cùng nói chuyện như thế này. Lâu tiểu thư, thứ lỗi vì sự thất lễ không mời mà tới của tôi.”

Lâu Sở Nhi biết Thư Ngân Cầm đang ám chỉ điều gì. Có lẽ cô ta chính là muốn nói đến việc xen chân vào giữa quan hệ vợ chồng của cô và Lạc Phương Dật.

“Ninh Ngọc Vi bảo cô tìm tôi nói chuyện sao?”

Thư Ngân Cầm có hơi khựng lại, biểu cảm trên mặt hơi cứng lại sau đó rất nhanh liền giãn ra, nở một nụ cười: “Đúng thì sao mà không đúng thì có sao chứ. Lâu tiểu thư, nói thật lòng thì tôi đối với cô rất có hứng thú.”

Từ đầu Lâu Sở Nhi đã cảm thấy Thư Ngân Cầm có điểm gì đó rất kỳ lạ. Cô ta luôn là một tiểu thư danh giá nhưng lại yên lặng nghe sự sắp đặt của Ninh Ngọc Vi. Nếu nói cô ta là vì có tình cảm riêng với Lạc Phương Dật nên mới thuận theo sắp xếp thì có lẽ hơi gượng ép. Bởi vì cô ta chưa từng thể hiện ra mình yêu thích hay có tình cảm đặc biệt với Lạc Phương Dật.

Cái từ thanh mai trúc mã kia cũng là Ninh Ngọc Vi nói, dựa trên sự hiểu biết về tính cách của Lạc Phương Dật thì Lâu Sở Nhi đoán hắn sẽ chẳng có mối quan hệ như vậy. Huống hồ hắn của lúc nhỏ ngày ngày chịu sự dạy dỗ để trở thành người thừa kế hoàn hảo, lại bị mẹ ruột hắt hủi, một đứa trẻ từ nhỏ đã có lòng đề phòng tất cả thì không dễ mở lòng với ai.

Vậy thì mục đích của Thư Ngân Cầm là gì?

“Thư tiểu thư không cần khách sáo. Không chuyện sẽ không tìm đến, cô đã muốn gặp riêng tôi thì hẳn là cũng có việc muốn nói. Đừng vòng vo nữa, cứ vào thẳng vấn đề chính đi.”

Thư Ngân Cầm đặt tách trà xuống bàn, cô ta mỉm cười, tựa lưng vào ghế, hai tay đan lại với nhau. Lúc này Lâu Sở Nhi mới hiểu ra được, Thư Ngân Cầm cũng đeo lên một lớp mặt nạ để phối hợp diễn xuất cùng người khác. Nụ cười ranh mãnh và cái nhìn chứa đầy dã tâm này có lẽ không nhiều người có thể nhìn thấy.

“Vậy tôi xin nói thẳng luôn. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ không đứng ở phía đối đầu. Tôi hy vọng trong cuộc chiến này cô có thể rút lui, như vậy đối với cô hay với ai đều có lợi.”

Lâu Sở Nhi nhướn mày. Xem ra là tuân lệnh của ai đó đến đàm phán lần cuối đây mà. Thư Ngân Cầm là người của Ninh Ngọc Vi, cũng không biết cô ta biết bao nhiêu về thân phận thật sự của bản thân. Nhưng càng vào lúc thế này thì càng không nên hoảng loạn.

“Lời cô nói tôi thật sự không hiểu. Nếu cô cũng hy vọng tôi sẽ rời xa Dật thì tôi có thể nói với cô rằng cô nên từ bỏ suy nghĩ đó. Tôi không hiểu mấy người rốt cuộc có nhầm lẫn gì, dù sao tôi cũng không quan tâm. Nếu cô có lòng tốt thì tôi cũng không ngại mà khuyên một câu. Thư tiểu thư, làm việc thì phải xem năng lực.”

Thư Ngân Cầm bật cười khúc khích, cô ta nhìn Lâu Sở Nhi bằng cái nhìn như mãnh thú đang nhìn con mồi chuẩn bị săn được. Có lẽ cô ta thật sự tự tin vào năng lực của bản thân. Nhưng thật ngại quá! Đối với một kẻ mưu mô về sách lược như Thư Ngân Cầm thì còn lâu mới địch lại với Lâu Sở Nhi cô. Thực chiến quan trọng hơn lý thuyết gấp trăm ngàn lần. Cô ta sẽ không thể nào biết được thực chiến thực tế ghê gớm hơn cô ta tưởng tượng. Kinh nghiệm làm việc trong đoàn lính đánh thuê và thời gian dài lang thang làm kẻ lừa gạt trên phố của Lâu Sở Nhi không phải chỉ để trưng đâu.

Về khoản học thức thì Lâu Sở Nhi có lẽ không bằng, nhưng về khoản luồn lách tìm đường sống trong kẽ hở thì Lâu Sở Nhi lại tự tin rất nhiều.

Thư Ngân Cầm lỗ mãng chạy đến đe dọa trong khi cô ta còn chưa nắm rõ thân phận của Lâu Sở Nhi, đây chính là sai lầm chí mạng. Một khi đối phương vẫn còn chưa rõ tình hình thì Lâu Sở Nhi không việc gì phải sợ.

“Lâu tiểu thư có vẻ rất tự tin. Nhưng cô gánh lên một gánh nặng không đúng không cảm thấy quá sức sao? Tôi từ nhỏ đã được nuôi dạy trở thành một người có thể đủ tư cách đứng bên cạnh gia chủ của một gia tộc lớn. Điều này không phải là điều mà chỉ dựa vào nỗ lực là có thể đạt được. Lâu Sở Nhi, cô có lẽ không có được năng lực này.”

Lâu Sở Nhi bật cười khanh khách, cô day day thái dương, liếc nhìn Thư Ngân Cầm: “Không cần dọa tôi. Nói ra thứ cô thật sự muốn đi. Cô không có tình cảm với Dật nên chắc chắn không phải vì ghen tuông thấp kém.”

Thư Ngân Cầm cười, bàn tay mân mê tách trà.

“Cô nói đúng, tôi không phải loại sẽ ghen tuông thấp hèn. Thứ tôi muốn chính là vị trí mà cô đang ngồi. Tôi đã bỏ bao công sức để trở thành một người đủ tư cách, vậy nên tôi nhất định phải có được thứ tôi muốn. Tôi không cần tình yêu, tình cảm chỉ là thứ phù du không đáng tin. Cái tôi cần là quyền lực tuyệt đối.”