Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!

Chương 24: Hạ Thuốc



Bởi vì Lâu Sở Nhi rời đi trước nên khi Lạc Phương Dật quay về thì không thấy cô đâu. Hắn hỏi người trong thương đoàn thì bọn họ bảo cô đã quay về sau khi gặp Thư Ngân Cầm.

Lạc Phương Dật xoa cằm suy nghĩ, trên môi kéo lên một nụ cười. Bản thân hắn hiểu rõ Thư Ngân Cầm đột nhiên về nước lại xuất hiện bên cạnh hắn là vì cái gì. Hắn không có ý định để cô ta tiếp tục ở lại lâu nhưng xem tình hình hiện tại thì Thư Ngân Cầm lại có ích cũng nên.

Lạc Phương Dật định quay về phòng làm việc thì trùng hợp gặp Thư Ngân Cầm trên hành lang đang ôm tài liệu. Cô ta nhìn thấy hắn liền hồ hởi tiến lại gần, hỏi han thân thiết: “Dật, vừa hay em đang muốn tìm anh.”

Lạc Phương Dật nhướn mày, đưa tay kéo lỏng cà vạt vướng víu trên cổ, thờ ơ đáp: “Có chuyện gì sao?”

Thư Ngân trên môi thì bày ra nụ cười vui vẻ, đuôi mắt có một chút cong lên.

“Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, em muốn cùng anh ăn một bữa. Không biết anh có tiện không, tối nay chúng ta ăn cùng nhau thì thế nào?”

Lạc Phương Dật nhíu mày, vốn dĩ đã định thẳng thừng thốt ra là không rồi nhưng đột nhiên lại nghĩ lại. Trong đầu dường như đã có tính toán, Lạc Phương Dật không kiềm được hứng thú mà đưa tay che đi nụ cười đắc ý trên miệng mình. Hắn rất nhanh đã quay lại trạng thái bình thường, nở một nụ cười lịch thiệp rồi đáp: “Cũng không bận gì.”

Thư Ngân Cầm nghe thấy giống như đã đạt được một nửa mục đích liền cười rạng rỡ: “Vậy tối nay tám giờ tại tầng thượng nhà hàng Vạn Hoa, em sẽ đợi anh.”

Lạc Phương Dật gật đầu, sau đó thản nhiên đi về phòng làm việc. Về đến phòng làm việc, hắn ngồi vào ghế, ngẫm nghĩ điều gì rồi đột nhiên bật cười khúc khích. Lạc Phương Dật đi đến trước cửa sổ lớn, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt đắc thắng. Hắn trưng ra một vẻ mặt đã nắm chắc phần thắng trong tay: “Lâu Sở Nhi, lần này phiền phức lớn rồi. Để tôi xem em giải quyết thế nào.”

Buổi tối trước tám giờ, Thư Ngân Cầm đã mặc một bộ váy đen bó sát lộ bên vai trắng nõn, xoã tóc trang điểm xinh đẹp. Dù có là quyến rũ đi chăng nữa thì cũng không phải loại thấp kém phô bày thân thể quá mức. Thư Ngân Cầm đến nhà hàng sắp xếp trước, đúng tám giờ Lạc Phương Dật mới tới. Hắn đã thay một bộ âu phục mới trang trọng.

Thư Ngân Cầm ngồi bên bàn trông thấy hắn bước vào liền hớn hở đứng dậy vẫy tay.

“Phương Dật, ở bên này.”

Lạc Phương Dật điềm tĩnh đi qua, kéo ghế ngồi, không quên nói một câu khách sáo: “Xin lỗi, để cô chờ lâu rồi.”

Thư Ngân Cầm lắc đầu: “Không lâu, em cũng vừa tới. Nhưng sao anh lại xưng hô khách sáo với em vậy, nghe xa lạ quá.”

Lạc Phương Dật lấy trong túi áo ra chiếc khăn tay, lau lau dao dĩa bày trên bàn rồi ném khăn qua một bên. Không phải mắc bệnh sạch sẽ, đây chỉ là thói quen của hắn bởi vì trước đây có nhiều kẻ muốn đầu độc hắn nhưng sợ bị hiểm nghi nên bôi thuốc lên trên dụng cụ ăn uống. Từ đó hắn mới có thói quen dùng khăn tay lau qua dụng cụ ăn và ly trước.

“Vốn dĩ cũng chỉ là quen biết qua lại, huống hồ bây giờ tôi có vợ rồi, sợ cô ấy hiểu lầm thì không hay.”

Nụ cười trên môi Thư Ngân Cầm trở nên gượng gạo, cô ta đưa tay mở chai rượu vang, rót vào ly cho Lạc Phương Dật.

“Hình như anh rất yêu cô ấy.”

Lạc Phương Dật tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, đưa tay lắc lắc ly rượu, nói bằng ngữ điệu giống như là hiển nhiên: “Không thế thì sao? Không yêu vợ mình thì yêu vợ nhà hàng xóm à?”

Cuộc nói chuyện vì câu nói này của hắn mà trở nên có chút kỳ lạ. Vốn dĩ Lạc Phương Dật cũng không muốn khách sáo gì cho cam. Novin từng nhắc nhở hắn việc phải giữ chừng mực trong lời nói, vậy mới là một quý ông. Nhưng hắn thì không rảnh bận tâm nhiều như vậy. Bản tính Lạc Phương Dật vốn đã không thích gò bó kiêng dè lễ nghi, mở miệng cũng không ngại đối phương cấp bậc gì, nói lời thật lòng thì chính là tôn trọng lớn dành cho đối phương rồi.

Cũng may phục vụ mang đồ ăn ra nên liền cứu vãn được tình thế khó xử này cho Thư Ngân Cầm. Cả buổi ăn uống Thư Ngân Cầm đều mượn dịp hàn huyên chuyện cũ với Lạc Phương Dật. Vốn chỉ là mấy chuyện cỏn con không đáng nói mà qua miệng cô ta liền giống như là thâm tình mấy chục năm. Lạc Phương Dật thật sự không kiềm được muốn vỗ tay khen cho tài nghệ phi thường này của Thư Ngân Cầm.

Đối diện với Thư Ngân Cầm nhiệt tình gợi chuyện, Lạc Phương Dật chỉ ậm ờ cho có. Bản thân Thư Ngân Cầm cũng nhận ra được nhưng không thể gượng ép thêm.

Cuối bữa ăn, Thư Ngân Cầm nở nụ cười ẩn ý hỏi Lạc Phương Dật: "Dật, anh có biết em học chuyên ngành gì không?”

Lạc Phương Dật uống một ngụm rượu vang, lau miệng rồi đáp: “Không phải học chính trị gì đó giống bố cô sao?”

Thư Ngân Cầm cười khúc khích, xua tay lắc đầu.

“Em học chuyên ngành Dược phẩm. Tuy năng lực không phải quá mức cao siêu nhưng có lẽ cũng không thua kém gì các nhân vật lớn trong nước.”

Lạc Phương Dật chỉ thờ ơ đáp: “Vậy sao, chúc mừng nhé!”

Thư Ngân Cầm cười, kéo ghế đứng dậy đi qua bên chỗ Lạc Phương Dật. Cô ta đặt một tay lên vai hắn, lại cười đắc ý: “Vậy nên em có thể tạo ra loại thuốc không mùi không vị, đến anh cũng không thể nào biết được.”

Vừa nói dứt lời, Lạc Phương Dật đã gục xuống. Thư Ngân Cầm đỡ lấy Lạc Phương Dật, để hắn tựa lưng vào ghế. Vẻ mặt đắc ý như nắm chắc phần thắng trong tay mà vuốt ve gương mặt của hắn.

“Em biết cơ thể anh kháng độc. Nhưng mà thuốc của em cho anh lại chẳng phải độc nên thể chất này của anh cũng đành bó tay.”

Thư Ngân Cầm búng tay, nhân viên liền xuất hiện đỡ Lạc Phương Dật đi. Một người phụ nữ đi từ trong ra, gật gù tán thưởng: “Làm tốt lắm, tôi sẽ về báo cáo lại cho phu nhân. Thư tiểu thư, cô đúng là không phụ sự kỳ vọng của phu nhân.”

Thư Ngân Cầm nghiêng đầu, mân mê lọn tóc trong tay.

“Quay về nói với phu nhân của bà, cứ chờ mà xem kịch hay đi.”