Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!

Chương 37: Hồi Ức Bị Chôn Vùi



Trong buổi lễ kế nhiệm, Bạch Hướng Sinh đã chủ động rút lui trước hội nguyên lão, nhường lại vị trí cho Lạc Phương Dật. Bởi vì Lạc Phương Dật hoàn toàn là người có khả năng, nếu như không phải trước đó do hắn chủ động từ bỏ tranh cử thì Hội nguyên lão cũng muốn để cho hắn làm.

Vụ án của Lạc Viên Khởi cứ xem là một vụ án mạng ngoài ý muốn, Lạc Phương Dật cùng hội nguyên lão cũng quyết định không tiếp tục truy cứu nữa. Thật ra một vài người đều hiểu hung thủ thật sự là ai, nhưng nếu phải kéo sự thật ra ánh sáng thì sẽ đối mặt với những tàn nhẫn. Lâu Sở Nhi được rửa sạch tội danh. Vốn dĩ lúc đó Ninh Ngọc Vi chỉ nói Lâu Sở Nhi sợ tội bỏ trốn, nên hầu như không ai biết việc Lâu Sở Nhi còn sống hay không.

Sóng gió, đã được khép lại như thế.

Rời khỏi phòng họp, Lạc Phương Dật nhìn thấy Bạch hướng Sinh chờ mình sẵn bên ngoài. Bạch Hướng Sinh đã tuyên bố rút khỏi Hắc đạo, từ nay chuyện trong hội không còn liên quan.

Lạc Phương Dật bước đến, nhìn Bạch Hương Sinh với con mắt chiêm ngưỡng.

“Tôi thật sự không thể hiểu nổi anh.”

Bạch Hướng Sinh hất mặt nói: “Tôi chỉ giúp mọi thứ quay về vị trí ban đầu mà chúng nên có.”

Từ bên ngoài có tiếng bước chân tiến vào, giọng nói trầm ổn bình tĩnh vang lên: “Ngài đã cứu tôi, đừng khiêm tốn.”

Novin bước vào, đứng bên cạnh Lạc Phương Dật, quay về vị trí mà bản thân vốn dĩ đã có. Rất lâu về trước, Novin đã được Lạc Phương Dật cứu mạng, đem về nuôi dưỡng ở Lạc Bội La Na. Novin cũng vì vậy thề trung thành với Lạc Phương Dật, vốn dĩ là tay phải đắc lực bên cạnh nhưng lần đó vì nhận lệnh giám sát Lâu Sở Nhi nên mới chịu hạ cấp làm một quản gia.

Lại nói về việc vì sao Novin vẫn còn sống. Trước đây Lạc Phương Dật từng tặng Lâu Sở Nhi một khẩu súng lục và một lọ thuốc độc. Thật ra lọ thuốc này không độc, chỉ là loại thuốc giả chết. Trong thời gian ba tiếng đồng hồ sau khi trúng thuốc, chỉ cần được uống thuốc giải sẽ tỉnh lại như thường. Ngày hôm đó Lâu Sở Nhi diễn một màn cho Ninh Ngọc Vi đứng sau cửa xem. Tẩm thuốc độc vào viên đạn rồi bắn bị thương Novin, sau đó nói rằng độc trên đạn là kịch độc nên Ninh Ngọc Vi cũng chẳng nghi ngờ mà kiểm tra lại.

Sau khi Lâu Sở Nhi rời đi, người của Ninh Ngọc Vi cũng rời đi. Novin đã được Bạch Hướng Sinh đưa ra khỏi Lạc Bội La Na và cho uống thuốc giải. Thời gian sau phải dưỡng thương ở ngoại ô để tránh bị người khác phát hiện. Từ đầu đến cuối chỉ là giả chết cho Ninh Ngọc Vi không làm hại đến Novin.

Sự việc này cũng là kế hoạch nằm trong tính toán của Bạch Hướng Sinh và Lâu Sở Nhi. Bởi vì nếu không loại bỏ Novin trước mặt Ninh Ngọc Vi, Novin có khả năng sẽ làm loạn kế hoạch về sau, cũng có khả năng Ninh Ngọc Vi sẽ cho người giết chết Novin.

Vì tránh cho cục diện đi quá xa, Bạch Hướng Sinh đã bày một màn khổ nhục kế.

Lạc Phương Dật cười, thái độ đối với Bạch Hướng Sinh đã thoải mái hơn trước rất nhiều.

“Anh lao tâm khổ tứ như vậy, rốt cuộc là vì sao? Đến lúc này rồi có thể nói cho tôi biết được chứ?”

“Tôi đang trả ơn. Tôi không muốn nhìn người mình mang ơn đi vào con đường vạn kiếp bất phục. Tôi không muốn để bà ấy phải đau khổ, đây có lẽ là cách duy nhất để tôi trả món nợ ân tình bao nhiêu năm cho bà ấy.”

Bạch Hướng Sinh có ngày hôm nay không thể không nhờ đến Ninh Ngọc Vi. Dù cho Ninh Ngọc Vi có xem Bạch Hướng Sinh là một công cụ thì cũng không thể phủ nhận rằng bà chính là người đã mang Bạch Hướng Sinh ra khỏi cái khu ổ chuột chật hẹp tối tăm đó, cho anh ta học hành, cho anh ta ăn mặc no đủ. Bạch Hướng Sinh không thể làm trái với giá trị con người, biết Ninh ngọc Vi đi sai đường còn giúp. Vậy nên anh ta lựa chọn âm thầm giúp đỡ, muốn đưa bà ấy quay về.

Dựng nên một kế hoạch lớn. Để cho Ninh Ngọc Vi trút đi uất hận bao nhiêu năm, cũng đồng thời cho bà ta hiểu ra khúc mắc bấy lâu nay. Giúp Ninh Ngọc Vi nhận ra bản thân đã đi sai đường, giúp Ninh Ngọc Vi nhận ra sự quan trọng của tình thân. Và chỉ khi bà ấy nhận ra dù trả được mối thù hận bao nhiêu lâu thì người bên cạnh và cả chính bản thân cũng không hề hạnh phúc, lúc ấy bà mới nhận ra sai lầm của mình.

Bạch Hướng Sinh đã tận lực báo đáp hết rồi.

“Nhưng cậu sớm đã nhìn thấu rồi đúng không? Phát hiện từ lúc nào vậy?”

Lạc Phương Dật nhún vai: “Chỉ là vô tình thôi. Sau khi Thư Ngân Cầm trở về, tôi đã biết không bao lâu mẹ tôi sẽ tạo nên một cơn sóng gió. Nhưng mà anh luôn là nhân tố khiến tôi không thể hiểu được.”

Trong suốt quá trình này, Lạc Phương Dật đã nhận ra sự giúp đỡ âm thầm của Bạch Hướng Sinh. Hắn phát hiện ra việc Bạch Hướng Sinh thật sự không hề có ý đối địch mà ngược lại còn là đồng minh. Sau khi đoán ra được, Lạc Phương Dật cũng đã phối hợp lại trong âm thầm. Tặng súng cho Lâu Sở Nhi là đề phòng trường hợp bất trắc về sau. Cả việc Lâu Sở Nhi đột nhiên trở mặt, Lạc Phương Dật cũng đã lập tức hiểu ra đó là một vở diễn.

Vậy nên hắn không chút phản kháng, ngược lại phối hợp. Hắn cũng ý thức được, chỉ trừ khi để cho Ninh Ngọc Vi trút bỏ hết oán hận trong lòng, bằng không không thể xoay chuyển được bà ấy. Việc từ bỏ vị trí kế vị cũng là để tăng thêm phần kịch tính cho vở diễn, để Ninh Ngọc Vi thấy được chỉ vì bà ấy mà con trai bà đã đánh mất biết bao nhiêu thứ.

Tuy từ đầu đến cuối đều không có ai nói với ai câu nào, nhưng Lạc Phương Dật hay Bạch hướng Sinh đều có một sự ngầm hiểu nhất định.

Đi đến ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.

“Nếu cậu đã đoán được, chắc có lẽ cũng đoán được cái chết của bố mình. Tại sao lại không ngăn cản?”

Lạc Phương Dật lắc đầu. Quả thật hắn đã đoán được Ninh Ngọc Vi sẽ hạ thủ với Lạc Viên Khởi. Hắn trầm giọng: “Không chỉ tôi biết, ông ấy cũng biết. Nhưng ông ấy nói rằng ông ấy hy vọng tôi sẽ để mọi thứ diễn ra đúng như mong muốn của mẹ tôi. Bởi vì đó là cái giá mà ông ấy phải trả, là món nợ mà ông ấy đã nợ bà cả đời. Và vì đó là câu chuyện của họ, nên tôi không có quyền xen vào.”

Lạc Phương Dật gượm một lát rồi lại quay sang hỏi tiếp: “Còn anh thì sao? Lâu Sở Nhi rốt cuộc là gì của anh?”

Bạch Hướng Sinh hạ mắt nhìn, khoé môi cong lên một nụ cười khổ.

“Là một hồi ức đẹp đẽ nhất đời tôi.”