Đại Ca Vượt Ngục

Chương 18: Đột nhiên xuất hiện manh mối



Có bạn gái như Tằng Đồng Đồng quả thực là xui xẻo tám đời!

Tôi cũng không biết trước đây tôi thích cô ta ở điểm nào, rất có thể là tôi đã bị khuôn mặt kia mê hoặc, cho dù cô ta có làm ra hành vi ngu xuẩn thì tôi cũng sẽ tự động cho răng đó là hành động đáng yêu.

Ngụy Lương cũng như vậy, dù tức đến run người nhưng vẫn ân cần nói: “Em đừng có làm loạn nữa được không?”

Tăng Đồng Đồng đỡ anh ta đứng dậy, nói: “Em không có làm loạn! Em đã hỏi thăm rồi, Lý Hổ từng giết người nhưng cũng không có gì thần bí, chẳng qua chỉ là vô ý đâm chết người ta, nếu không thì hắn cũng chẳng được ra tù nhanh như vậy! Hắn quá kiêu ngạo, lúc nào cũng ức hiếp em ở quán karaoke. Anh mau trở về xử lý hắn, để hắn biết chủ nhân thật sự của quán Candy là ai! Chính là anh! Ngụy Lương! Ngụy! Lương! Anh sinh ra là để đứng cao hơn tất cả mọi người...”

Lời còn chưa dứt, Tằng Đồng Đồng đã cảm thấy có gì đó không ổn, chợt quay người lại thì phát hiện tôi đang đứng sau lưng mình, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Em đang mơ sao? Sao em lại nhìn thấy Lý Hổ ở đây?"

Ngụy Lương vịn vào thanh chắn bên cạnh giường, khó khăn lắm mới "lộn" lên giường được, cứ giãy giụa như vậy một lúc làm cho vết thương trên bụng lại rách ra, máu chảy ra từ băng gạc.

Ngụy Lương nằm xuống, nhẹ nhàng hít thở rồi nói: "Anh Quân bảo anh ấy tới thăm anh. Bọn anh đã làm hòa rồi, không có chuyện gì đâu".

Có thể thấy Tằng Đồng Đồng rất không phục, nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì trước mặt tôi.

"Bọn anh đều làm việc dưới trướng anh Quân, sau này làm việc tốt là được rồi, mọi người đều là bạn bè cả", Ngụy Lương lại bổ sung một câu.

Tằng Đồng Đồng vẫn không nói nên lời, dùng răng cắn nhẹ môi, vẻ mặt phức tạp.

Dù sao mấy hôm trước cô ta còn đứng cạnh chiếc xe BMW khoe khoang với một gã rửa xe tâm thường như tôi, nhưng bây giờ tôi đã ngang hàng với bạn trai của cô ta, người từng khiến cô ta vô cùng tự hào!

"Tôi đi trước, anh dưỡng thương cho tốt đi!", tôi cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói một câu rồi quay người đi ra ngoài.

“Lý HổI”, Ngụy Lương đột nhiên kêu lớn một tiếng. Tôi quay đầu lại.

"Mong anh quan tâm đến Đồng Đồng một chút, đừng nhắm vào cô ấy nữa", Ngụy Lương chân thành nói.

“Chỉ cần cô ta không làm gì sai thì tôi cũng không cần nhắm vào cô ta”, tôi gật đầu rồi quay người rời đi.

Tôi không có niềm tin vào hai người này cho nên chỉ có thể áp dụng chiến lược “địch bất động ta bất động”.

Sau khi rời bệnh viện trời cũng đã gần trưa, tôi nghĩ ngợi một chút liền gọi điện cho Khương Nghiên để mời cô ấy đi ăn cơm. Dạo này tôi quá bận rộn với chuyện của Hồng Vệ Quân và quán Candy cho nên cũng không có nhiều thời gian liên lạc với cô ấy.

Khương Nghiên vui vẻ đồng ý, hẹn gặp tôi ở quán ăn Dương Hạt Tử ở tâng dưới công ty cô ấy.

Sau khi gặp nhau, chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi trò chuyện được một lúc, tôi được biết cô ấy làm việc †rong một công ty quảng cáo gần đó và kiếm được từ 4 đến 5 ngàn nhân dân tệ một tháng, tiền lương tuy không cao lắm nhưng cũng khá tốt ở huyện này rồi.

Hồng Vệ Quân đã giúp tôi tạo thanh thế, rất nhiều người đều biết tôi đang làm quản lý tạm thời của quán karaoke Candy, ngay cả Ngô Phàm thất nghiệp, sống cù bơ cù bất cũng biết điều đó, nhưng Khương Nghiên thì không biết, vẫn nghĩ tôi còn đang làm việc ở tiệm rửa xe cho nên còn lo lắng cho tôi không có nhiều tiền, cuối cùng chỉ gọi một suất ăn bình dân.



Tôi cười nói: “Bây giờ cậu cứ ăn thoải mái, không cần phải lo lắng tôi có đủ tiền hay không”.

Không để ý đến sự phản đối của Khương Nghiên, tôi đổi phần ăn sang phần lớn hơn và gọi nước trái cây đắt tiền cho cô ấy, cô ấy rất ngại, liền mời tôi đi xem phim vào buổi tối, còn bao cả bỏng ngô và đồ uống.

Hai chúng tôi vừa ăn vừa tán gẫu rất vui vẻ.

Tôi hỏi cô ấy mấy năm nay làm gì, cô ấy kể trước đây có học đại học, nhưng vì điều kiện gia đình không tốt cho nên không tiếp tục học cao hơn mà đi làm luôn, cuộc sống của cô ấy thì vẫn luôn bình thường, không có gì đặc sắc.

Tôi mỉm cười hỏi cô ấy hồi đại học có từng yêu đương không? Cô ấy nói không có, lúc đó cũng không có ai quan tâm nhiều đến cô ấy. Mãi cho đến khi cô ấy bắt đầu đi làm, học cách trang điểm và ăn mặc thì mới ngày càng có nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa tìm được ai phù hợp khiến cô ấy rung động.

Nói đến đây, cô ấy lại nhìn tôi băng ánh mắt đầy ẩn ý.

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, điện thoại di động của Khương Nghiên đột nhiên reo lên, cô ấy liếc nhìn và có vẻ hơi ngượng ngùng đứng lên.

Tôi hỏi: “Là Tằng Đồng Đồng sao?” Cô ấy gật đầu.

Tôi rất bực mình, liền bảo cô ấy đừng liên lạc với Tằng Đồng Đồng nữa.

Tôi thực sự cảm thấy Tằng Đồng Đồng rất phiền, mỗi khi nhắc đến cô ta là tôi không khỏi tức giận. Khương Nghiên cũng bị tôi dọa sợ, liền hứa sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta, thậm chí còn cúp máy trước mặt tôi và tắt điện thoại.

Hai người chúng tôi đang tiếp tục ăn thì có một bóng người đột nhiên bước vào nhìn xung quanh rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh Khương Nghiên.

"Nghiên Nghiên, tôi biết cậu ở đây mà. Đây là quán Dương Hạt Tử yêu thích của chúng ta! Sao cậu không bắt điện thoại của tôi? Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không biết chuyện của Ngụy Lương..., người đến đúng là Tăng Đồng Đồng, cô ta nắm tay Khương Nghiên, hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào giống như sắp khóc ngay tại chỗ.

Khương Nghiên nhìn tôi lúng túng.

Không biết mắt Tăng Đồng Đồng có vấn đề gì hay không, đến lúc này cô ta mới nhìn thấy tôi, liền ngạc nhiên hỏi: “Lý Hổ, sao anh lại ở đây?”, nhìn đồ ăn trên bàn, cô ta đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó rồi lại nói: “Đừng nói là anh theo đuổi tôi không được liền quay lại theo đuổi Khương Nghiên đó nhé?”

Tôi cũng lười nhiều lời với cô ta nên chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Cút!”

Tăng Đồng Đồng đột nhiên đứng phắt dậy, đang định cãi nhau lớn với tôi thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, năm sáu người đàn ông trung niên bước ra ngoài, cầm đầu là một người đàn ông bụng phệ đầu hói, trong miệng ngậm cây tăm, nghênh ngang bước chân chữ bát.

"Là ông chủ của tôi, Lưu Phúc An...', vừa nhìn thấy gã, Khương Nghiên đã khẩn trương đứng dậy.

Hóa ra là ông chủ của Khương Nghiên, tôi và Tằng Đồng Đồng đều im lặng, cãi nhau cũng phải biết lựa đúng lúc mà cãi.

Nhưng cái tên "Lưu Phúc An" đột nhiên đi vào trong đầu tôi, nó giống với tên của Lưu Phúc Sinh, chỉ khác một chữ. Nhìn lại người đàn ông đầu trọc, tôi thấy trên cánh tay trái của gã có đeo một dải băng đen!

Con cháu thì để tang, ngang hàng thì đeo băng!

Chẳng lẽ lại trùng hợp gặp được anh em của Lưu Phúc Sinh ở đây sao?

Tôi thấp giọng hỏi: “Khương Nghiên, ông chủ của cô có anh em gì không?”

Khương Nghiên ngẩn người một lúc rồi mới đáp: "Hình như có một người anh trai đã chết cách đây không lâu, nhưng ông chủ của chúng tôi không nhắc đến người đó nhiều..."

Quả nhiên, gã là em trai của Lưu Phúc Sinh!

Hay lắm, Vương Vĩ vừa nhắc đến cái tên này với tôi thì tôi đã liên tục gặp những người có liên quan đến gã, xem ra là ý trời, mọi manh mối đều hướng về phía tôi!

"Là Khương Nghiên sao..., Lưu Phúc An cũng nhìn sang, gã có chút say, hai má ửng đỏ, chậm rãi nói: "Việc lôi kéo quan hệ kinh doanh tôi giao cho cô xử lý thế nào rồi?"

Khương Nghiên có vẻ hơi không vui, nói: "Ông chủ, tôi là nhà thiết kế, không chịu trách nhiệm việc lôi kéo quan hệ kinh doanh..."

Lưu Phúc An nghe vậy thì sắc mặt liền tối sầm: “Việc kinh doanh của công ty hiện tại không tốt, mọi người đều phải cố gắng đi lôi kéo quan hệ kinh doanh, sao cô có thể ngoại lệ được? Nếu trong vòng ba ngày cô không xử lý được ciệc đó thì cứ thu dọn đồ đạc rời đi, tôi không nuôi mấy kẻ nhàn rỗi".

Nghe vậy, đôi mắt của Khương Nghiên lập tức đỏ lên, nước mắt chực chờ rơi xuống.

Khương Nghiên còn chưa kịp nói gì thì Tằng Đồng Đồng đã làm ầm lên trước, cô ta hướng về phía Lưu Phúc An mà quát: "Anh nghĩ mình là ai mà dám bảo Nghiên Nghiên rời đi?"

Lưu Phúc An: “Tôi là ông chủ của cô ấy!”

Tằng Đồng Đồng: "..."

Tằng Đồng Đồng không còn gì để nói, liền túm lấy Khương Nghiên nói: "Chúng ta không cần nghe người này quát nạt! Không làm nữa, tôi giới thiệu cho cậu công việc mới!"

Vừa nghe đến chuyện giới thiệu công việc, Khương Nghiên hiển nhiên nhớ tới việc cô ta từng lôi kéo mình đi làm gái tiếp rượu, liền lập tức hất cô ta ra, có chút bực mình nói: "Để tôi yên đi!"

Lưu Phúc An ở bên cạnh châm chọc khiêu khích nói: "Còn tưởng hay ho thế nào... Ha ha, Khương Nghiên người ta cũng chẳng quan tâm đến côi! Có thời gian thì không băng cô giúp người ta đi lôi kéo quan hệ kinh doanh, lấy đơn hàng về để giữ công việc này còn tốt hơn!"

Tằng Đồng Đồng vô cùng bực mình, nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác. Thứ nhất, cô ta không có cách nào để đối phó với Lưu Phúc An. Thứ hai, mặc dù cô ta là quản lý của quán karaoke Candy nhưng cô ta thực sự không có công việc phù hợp để giới thiệu cho Khương Nghiên.