Đại Chúa Tể

Chương 233: Đánh lén ban đêm



Trong bóng đêm tăm tối, bốn kẻ ám sát như u linh đứng trên đại thụ, toàn thân bận đồ đen, thậm chí cả khuôn mặt cũng trùm trong vải đen, chỉ còn đôi mắt tràn ngập sát khí.

Dao động linh lực quanh thân cả bốn người đều hùng hậu, trình độ đạt đến Dung Thiên cảnh hậu kỳ!

Một đội hình như thế làm Mục Trần trừng mắt cảnh giác. Dung Thiên cảnh hậu kỳ! Đặt trong hàng ngũ những đội hình tiểu đội thám hiểm tinh nhuệ cũng là nhân vật đứng đầu. Vậy mà bây giờ có mặt đến bốn người...

Mấy người Mục Trần thẳng đường mình mà đi, chưa trêu chọc kẻ nào cả, càng không đụng đến một thế lực cường đại nào khác, sao lại có phiền phức tìm tới cửa?

- Các ngươi là ai?

Mục Trần gằn giọng hỏi. Nếu đối phương chỉ có mộ gã Dung Thiên cảnh hậu kỳ, hắn có thể không tốn mấy khí lực dễ dàng giành chiến thắng. Thế nhưng bây giờ có đến bốn người, vả lại xem dáng vẻ này hiển nhiên là thân kinh bách chiến, sát khí trong ánh mắt rõ ràng vì giết người như ngóe mà chồng chất khó giấu giếm. So với những đàn anh đàn chị Dung Thiên cảnh hậu kỳ trong học viện lại hoàn toàn khác!

Nhưng nghe tiếng quát của Mục Trần, cả bốn bóng đen cũng chẳng để vào tai, sát khí lại càng lúc càng nồng.

Mục Trần thấy họ như vậy trong lòng cũng lạnh dần. Bọn người kia rõ ràng huấn luyện nghiêm cẩn, không phải là những đội thám hiểm bình thường.

- Sát!

Một sát lệnh lạnh lẽo vang lên, bốn người nhất tề xông tới, trường mâu đen ngòm nhọn hoắt hiện ra trong tay, linh lực ào ào tuôn ra, mâu ảnh như mưa bao trùm hướng tới hai người.

Mục Trần biến sắc nhìn công kích hoành tráng của cả bốn người, hào quang hắc ám tuôn ra, ngưng tụ lại thành cửu cấp Phù Đồ tháp hiện ra, tăng trưởng một cách chóng mặt.

"Keng keng keng...!"

Một lượng lớn mâu ảnh đâm vào cửu cấp Phù Đồ tháp chỉ khiến nó hơi rung rinh, thậm chí không có một vết ngấn.

Bốn kẻ kia cũng chẳng phải ngu ngốc, thấy Mục Trần có phòng ngự từ xa mạnh mẽ, hai người liền phóng mâu bay vòng cung ra sau lưng Mục Trần, nhắm đến Tô Linh Nhi.

Tô Linh Nhi vội vàng chụp lấy Hỏa Trường Tiên quấn ngang hông của mình, tay chỉ khẽ rung, hỏa tiên như mãng xà quật vào hai thanh mâu đang bay tới.

"Chát chát!"

Linh lực cuồng bạo bị đánh bật trở lại, gốc đại thụ trực tiếp gãy nát, hai bóng đen khác thừa hư mà nhập, tiến sát Tô Linh Nhi, mũi mâu sắc nhọn đâm vào những yếu huyệt trên người nàng.

Đối mặt thế công liên thủ của hai gã Dung Thiên cảnh hậu kỳ, Tô Linh Nhi chỉ trong khoảnh khắc liền rơi xuống hạ phong, hơn nữa công kích tàn nhẫn khó ngờ, tình thế cực kỳ nguy hiểm khiến nàng biến sắc trắng bệch.

"Viu!"

Hai luồng mâu quang bắn ra, xuyên qua lưới hỏa tiên nhanh như chớp giật đánh lên hai vai, kình phong sắc bén vô cùng.

Tô Linh Nhi hoảng hốt lui lại, mặt mày tái nhợt dán người vào thân cây.

"Bằm!"

Mâu ảnh sắp đắc thủ, thình lình tòa cửu cấp Phù Đồ tháp từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy Tô Linh Nhi.

"Beng!"

Trường mâu với linh lực dao động kinh người đâm vào cửu cấp Phù Đồ tháp, nhưng chỉ để lại một âm thanh trong trẻo.

Hắc tháp nhanh chóng thu nhỏ lại, một bóng người hiện ra, hắn nhanh tay giữ chặt eo thon của Tô Linh Nhi, lắc mình phóng vào bóng rừng đêm tối tăm.

- Đuổi theo!

Bốn người kia giật mình, quát lên truy đuổi.

Mục Trần ôm lấy Tô Linh Nhi, bóng ảnh liên miên trốn chạy trong rừng, nhẹ nhàng nhìn cô gái mặt mày tái mét đang ôm trong người, hỏi thăm:

- Không sao chứ?

Tô Linh Nhi lắc đầu, nói:

- Cám ơn ngươi! Bây giờ chúng ta làm sao đây??

Đối phương có bốn gã Dung Thiên cảnh hậu kỳ, còn hai người bọn họ, Tô Linh Nhi tuy cũng là Dung Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng lại ít kinh nghiệm sát phạt, chiến đấu non nớt, e rằng một người cũng không đánh nổi. Còn Mục Trần thủ đoạn không ít, nhưng khó mà quanh minh chính đại đơn đả độc đấu, đối phương cũng không cho hắn thời gian chuẩn bị cái gì.

Tình hình hai người cực kỳ bất ổn.

- Chúng ta có thể kéo dài thời gian chờ mấy người tỷ tỷ quay lại không?

Tô Linh Nhi thì thào hỏi, nếu có Tô Huyên trở lại, bốn người kia chẳng còn đáng lo.

- Đối phương đều là những tay lão luyện, mục tiêu rõ ràng, lúc trước cố ý dụ mấy người kia đi mất chính là muốn ra tay với chúng ta. Ta nghĩ mục tiêu của chúng là muốn bắt chúng ta, rồi uy hiếp tỷ tỷ của ngươi.

Mục Trần vừa nói, thân hình cũng không chậm lại, như một con báo nhanh nhẹn xuyên qua rừng rậm.

- Ta dẫn ngươi theo có lẽ nhanh chóng sẽ bị họ bắt kịp,

Tô Linh Nhi nghe vậy nhất thời lo lắng:

- Vậy giờ phải làm sao?

- Ta phải thả ngươi trước.

Mục Trần liếc nhìn ra sau, lập tức thấy được bốn bóng người đuổi tới.

- Á?

Tô Linh Nhi sửng sốt, gương mặt đã trắng nay càng thêm tái, đôi mắt chợt rưng rưng đỏ hoe, nắm chặt lấy áo của Mục Trần:

- Mục Trần, ngươi khốn nạn! Ngươi thả ta ra, ta không cần ngươi cứu!

Mục Trần nhìn thấy nàng sắc mặt như vậy, dở khóc dở cười nói:

- Ngươi nghĩ gì đó, ta cắp ngươi theo thì dễ bị đuổi theo, nên phải giấu ngươi ở đâu đó, rồi dẫn bọn họ đi hướng khác, còn ngươi phải mau chóng đi tìm mấy người kia.

Tô Linh Nhi đỏ mặt, nhưng lại la lên:

- Không được! Một mình ngươi dẫn họ đi sẽ rất nguy hiểm!

Sự lợi hại của bốn kẻ truy sát kia thế nào nàng cũng đã thấy rõ. Sát khí nóng rực, ra tay độc ác, tuyệt đối không phải những cường giả trong linh viện có thể sánh được.

- Ta biết cân nhắc.

Mục Trần lắc đầu, giọng nói kiên định đáng tin. Hắn lướt trên mặt đất, đột nhiên đưa tay chụp một túm cỏ cao, nhanh chóng bóp nát bấy những cọng cỏ đó thành nước, rồi rải lên người Tô Linh Nhi.

- Chất dịch này có thể che giấu mùi cơ thể của ngươi, lát nữa ta tách ra, ngươi phải ần nấp, hạ thấp dao động linh lực, họ chắn chắn không phát hiện được.

Mục Trần lập tức nói ngay.

Tô Linh Nhi nhìn thấy thủ pháp của hắn rất nhuần nhuyễn am tường cũng sững sờ, ngẩng lên nhờ bóng trăng thấy được gương mặt lung linh của hắn đang đằng đằng sát khí, không còn cái vẻ ôn hòa thường ngày. Cái vẻ của hắn cứ như một thanh bảo kiếm cực sắc nằm trong vỏ lâu ngày, bây giờ đang ló ra lưỡi bén nhọn của nó.

- Mục Trần, đây là một thanh kiếm trung phẩm ta đổi trong Linh Trị điện, ngươi dùng nó đi.

Tô Linh Nhi lấy ra một thanh trường kiếm, nước thép xanh tối, kiếm khí sắc bén từ vỏ kiếm toát ra.

Mục Trần gật đầu, hắn không có vũ khí gì, mặc dù không quen dùng kiếm, nhưng cũng có thể tăng thêm một chút chiến lực.

- Cẩn thận!

Mục Trần tăng tốc, bắn xéo đổi hướng, hắc ám từ trong người tuôn ra, nháy mắt bao trùm Tô Linh Nhi, rồi thình lình đẩy nàng văng sang một bên.

Tô Linh Nhi thân hình giữa không trung xoay người lặng yên dán sát thân vào một gốc đại thụ, ẩn nấp trong những tán lá rậm rạp, hạ thấp linh lực vận chuyển trong người.

Đôi mắt tập trung nhìn xuống mặt đất bên dưới, bốn bóng đen như ác ma nhanh chóng tiến tới, chợt khựng lại một chút, mắt quét đảo xung quanh, rồi lại nhắm hướng Mục Trần bỏ chạy mà đuổi theo.

- Nhanh lên! Bên kia khó mà cầm cự lâu, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết hai kẻ này!

Tô Linh Nhi còn có thể mơ hồ nghe thấy những âm thanh hối hả nặng nề của một kẻ trong đó.

Tô Linh Nhi không lập tức rời khỏi chỗ nấp, vẫn ẩn thân trong tán lá rậm rạp. Nàng hiểu rõ Mục Trần mạo hiểm để cho nàng an toàn, bản thân không được lỗ mãng khiến kế hoạch thất bại.

- Mục Trần, ngươi phải cẩn thận a!

Tô Linh Nhi siết chặt tay, đôi mắt liếc nhìn về hướng xa xa, vẻ lo lắng càng lúc càng đậm.

"Phịch!"

Đợi một lúc lâu, mọi thứ yên tĩnh nàng mới nhảy xuống, rồi hướng doanh trại nhanh chóng trở về.

- Mục Trần, ngươi cần phải kiên trì một chút, ta lập tức dẫn tỷ tỷ tới cứu ngươi!

Trong rừng tối u ám, Mục Trần như hắc báo yên lặng xuyên qua cây cối, tay giữ chặt thanh kiếm bên hông, khẽ liếc phía sau, tiếng gió càng lúc càng gần, bốn bóng đen truy tung đã ẩn hiện phía sau.

- Theo tới rồi sao?

Mục Trần lẩm bẩm. Chợt hắn le lưỡi liếm môi, đôi mắt đen như có một chút hóa đỏ ngầu, nhìn qua như sắp trở thành một con sói hung ác.

- Đã lâu không giết người, xem các ngươi đuổi theo không bỏ, vậy thì xem thử chúng ta ai mới chân chính là thợ săn đây....

Mục Trần phấn khích cười gằn một cách quái dị, cảm xúc liệp sát, sự khát máu đã bị hắn đè nén rất lâu rồi. Bắc Thương linh viện, hắn luôn giữ hình ảnh một đệ tử hiền hòa. Thế nhưng Bạch Long Khâu này, hắn chẳng có gì phải e ngại!

Ánh trăng theo tan lá rọi xuống khoảng rừng đen, gương mặt Mục Trần toát ra vẻ lạnh lẽo rợn người, vẻ hờ hững toát lên trong mắt.

Huyết Họa giả của Linh Lộ kia, cũng đến lúc nhe răng giương vuốt rồi....