Đại Chúa Tể

Chương 236: Long Ma Cung



- Long Ma cung?

Mục Trần tò mò lặp lại cái danh từ Tô Huyên vừa nói, nhíu mày. Hắn hoàn toàn xa lạ với cái tên đó, mà dường như cả bọn thẳng đường đến đây, thậm chí còn không nghe nói đến chứ đừng nói là đụng chạm gì tới Long Ma cung?

- Thật là Long Ma cung?

Quách Hung và Lê Thanh hơi biến sắc:

- Khó trách lại mang đến đội hình như vậy, mỗi người đều có thủ đoạn tàn nhẫn, thì ra là chúng.

Tô Huyên khẽ gật:

- Nhóm người khi nãy chặn đánh chúng ta, có hai gã Hóa Thiên cảnh sơ kỳ và ba gã chuẩn Hóa Thiên cảnh, đội hình cường hãn như thế, trong vòng phụ cận ngàn dặm quanh Bạch Long Khâu không có thế lực nào đủ sức phái ra được.

Nàng nhìn thấy Mục Trần nhíu mày, mỉm cười nói:

- Ngươi mới đến Bắc Thương linh viện, không biết Long Ma cung này vài trăm năm trước từng xưng bá khắp Bắc Thương đại lục, là thế lực cường đại bậc nhất.

- So với Bắc Thương linh viện còn mạnh hơn?

Mục Trần sửng sốt.

- Cũng không hẳn. Bắc Thương linh viện chúng ta tọa lạc ở Bắc Thương đại lục, nhưng chưa bao giờ có tâm xưng bá, vả lại cục diện đại lục cũng không nhúng tay quá nhiều. Cũng vì thế mà Long Ma cung thừa cơ dựng cờ xưng hùng, trở thành bá chủ.

Quách Hung cười nói:

- Bất quá này bọn Long Ma cung sau khi thành bá chủ lại không thỏa mãn, Bắc Thương linh viện ở trung ương đại lục lại là cái gai trong mắt, muốn nhổ đi để chân chính độc chiếm đại lục, lập nơi đó thành đại bản doanh để có thể tấn công những đại lục kề bên.

Mục Trần chép miệng líu lưỡi. Dã tâm của Long Ma cung này quá lớn, đã xưng bá Bắc Thương đại lục lại còn dám dòm ngó đến Bắc Thương linh viện.

- Vì thế năm xưa khi Long Ma cung bắt đầu tấn công Bắc Thương linh viện, trận chiến kinh thiên động địa ấy có vô số cường giả ngã xuống, toàn Bắc Thương đại lục đều bị bao phủ trong khói lửa chiến tranh.

Mục Trần thần sắc chấn động, Long Ma cung năm xưa có thể xưng bá Bắc Thương đại lục, thế lực tất nhiên cực kỳ khủng bố, vậy mà Bắc Thương linh viện vẫn không mảy may suy suyễn tọa trấn vững vàng, nội tình cũng sâu dày không lường được.

Hai đại kình địch đại chiến, cuộc chiến cỡ này tuyệt đối là hủy thiên diệt địa.

- Cuộc chiến kia kéo dài đến mấy năm, cuối cùng Bắc Thương linh viện giành thắng lợi hạ màn, Long Ma cung tan tác bỏ trốn, uy thế giảm mạnh. Những thế lực bị Long Ma cung thâu tóm cũng tỏ thái độ, vị thế bá chủ hoàn toàn tan thành mây khói.

Tô Huyên nhìn vào thi thể lạnh lẽo trên đất:

- Bất quá rết trăm chân tuy thua nhưng vẫn chưa bị tận diệt, chúng vẫn ẩn thân ở Bắc Thương đại lục, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi thời cơ.

- Nhiều năm gần đây, những đệ tử Bắc Thương linh viện ra ngoài trèn luyện thường xuyên bị công kích, mà dường như phân nửa là do bọn Long Ma cung ra tay, phân nửa còn lại cũng có mùi của bọn chúng.

- Mỗi năm, không ít đệ tử đã bỏ thây dưới tay bọn sát thủ của Long Ma cung.

Sắc mặt lãnh khốc hiện rõ, Tô Huyên dù có dịu dàng cũng khó tránh được căm giận, phải nói là hận Long Ma cung đến tận xương tủy.

- Bắc Thương linh viện không thi hành biện pháp gì sao?

Mục Trần nhíu mày hỏi.

- Ngươi cũng biết sau khi rời khỏi Bắc Thương linh viện, mọi chuyện không dễ dàng, đó cũng là một loại rèn luyện. Chỉ những người vượt qua được cái rèn luyện sát phạt này mới có thể trở thành cường giả chân chính.

Tô Huyên chậm rãi giải thích:

- Bắc Thương đại lục rất nguy hiểm, học viện biết từ lâu. Nhưng cũng vì thế họ mới không ngừng cho phép đệ tử ra đây rèn luyện. Thế giới này muốn được cường đại, có thể không trả giá gì sao?

- Mặt khác, trong Nhiệm Vụ điện có một bảng đặc biệt, gọi là Huyền Thưởng bảng. Những cái tên trên đó hung danh vang dội, không ít đệ tử ra ngoài rèn tập đều chết trong tay họ. Đó cũng là những cái tên bị Bắc Thương linh viện truy nã treo thưởng, nếu ai có thể đem đầu họ về, nhất định sẽ nhận được phần thưởng cực lớn.

- Huyền Thưởng bảng?

Mục Trần trong lòng nao nao, cái bảng này hắn chưa bao giờ nghe nói, hẳn nhiên chỉ những đệ tử có thực lực cấp độ nào đó mới đủ tư cách nhìn tới những cái tên hung ác viết trên Huyền Thưởng bảng kia.

- Những hung thần ác sát trên Huyền Thưởng bảng này đều là nhân vật độc địa, thậm chí ở chính trong Bắc Thương đại lục cũng không phải là người vô danh. Những nhiệm vụ truy sát đó phần thưởng tuy lớn, nhưng là nhiệm vụ khó nhằn nhất.

Quách Hung bên cạnh liếm môi:

- Ta nhớ rõ một năm trước, có một đại sự oanh động cả Bắc Thương linh viện. Đó là ngày Trầm Thương Sinh xuất quan, vào trong Nhiệm Vụ điện nhận một nhiệm vụ huyền thưởng, mục tiêu chính là đệ tam siêu cấp hung đồ, tuyệt thế thiên tài của Long Ma cung, Huyết Long Ma - Dư Uyên.

- Huyết Long Ma, Dư Uyên...

Mục Trần lẩm bẩm lặp lại.

- Dư Uyên kia cực kỳ lợi hại, lúc trước Bắc Thương linh viện có một đội ngũ hơn 20 người ra ngoài, trong đó có hai người Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, những người còn lại yếu nhất cũng là Dung Thiên cảnh hậu kỳ. Một đội hình tầm cỡ như thế, nhưng khi gặp phải Dư Uyên, cuối cùng chỉ còn lại một vị học tỷ được mọi người liều mạng bảo hộ an toàn trở về.

- Sau đó, nhiều cường giả lợi hại trên Thiên bảng cũng nhận nhiệm vụ đi truy sát hắn, nhưng tất thảy đều thất bại, trong đó có hai người bị Dư Uyên phản sát, khiến cho hung uy của Dư Uyên càng tăng thêm. Thời gian sau cũng ít có đệ tử nào dám dòm ngó tới nhiệm vụ treo thưởng lấy đầu hắn.

Thần sắc Quách Hung đột ngột chuyển biến tôn sùng:

- Sau đó đến lượt Trầm Thương Sinh ra tay.

- Ngày đó Trầm Thương Sinh vẫn chưa là đệ nhất Thiên bảng, thậm chí còn chưa lọt vào được thập cường, nhưng khi hắn xuất quan thì đột ngột bùng nổ, một thân thương lực leo thẳng lên đệ nhất.

- Còn cảnh tượng sau đó mới đáng rung động, hắn đến Nhiệm Vụ điện nhận lấy lệnh tróc nã Dư Uyên, mười ngày sau một tay vác thương trở về, tay kia cầm theo cái đầu nhỏ máu của Dư Uyên đạp không tiến vào Nhiệm Vụ điện lĩnh thưởng.

Quách Hung trở nên kích động phấn khích, nhớ tới cảnh tượng sảng khoái kia mà hắn cũng rung động.

Giây phút đó mọi người đều ngơ ngẩn nhìn lên, cường giả vác trường thương nhưng pho tượng chiến thần bất bại lãnh ngạo tráng lệ. Chỉ có thể nói là... ĐỈNH!

Mục Trần nhìn đôi mắt rực lửa của Quách Hung, rồi lại nhìn sang mọi người. Thậm chí cả cô nương lạnh lùng Lê Thanh cũng có vẻ thất thần. Vị học trưởng Trầm Thương Sinh kia dường như có địa vị cực cao ở Bắc Thương linh viện này.

Điều này khiến cho hắn cảm thấy tò mò, nhân vật truyền kỳ kia không biết bây giờ lợi hại cỡ nào, so với Lý Huyền Thông thì mạnh hơn bao nhiêu?

- Trầm Thương Sinh, tên đó rất lợi hại.

Tô Huyên cũng là nhẹ giọng cảm thán. Bắc Thương linh viện là nơi thiên tài tập hợp. Hạc Yêu, Từ Hoang cũng rất xuất sắc, lại còn đông đảo những kẻ âm thầm tiềm phục, đợi một ngày bùng nổ trở thành nhân vật nổi tiếng, nhưng bất luận thế nào cũng chưa hề lay chuyển được vị chiến thần lãnh ngạo chót vót trên đỉnh Thiên bảng kia.

- Trên Huyền Thưởng bảng, phần lớn đều là người Long Ma cung, chỉ có bọn chúng mới sát hại đệ tử Bắc Thương linh viện mà không từ thủ đoạn nào.

Tô Huyên quay sang Mục Trần, nói:

- Giờ hẳn là ngươi đã hiểu được huyết cừu giữa chúng ta và Long Ma cung rồi chứ?

Mục Trần khẽ gật đầu. Long Ma cung đúng là không thể coi thường. Bắc Thương linh viện sở dĩ vẫn để tình hình này diễn ra, ngoại trừ việc tạo môi trường rèn luyện cho đệ tử, có lẽ thực ra cũng vì không thể nhổ tận gốc Long Ma cung được.

- Lúc này đây, chúng ta cũng đã bị Long Ma cung chú ý tới. Theo ta được biết, Bạch Long Chí Tôn đã chết kia từng là đại nhân vật trong Long Ma cung, có điều về sau đã phản bội. Lần này linh tàng Chí Tôn xuất thế, rất có Long Ma cung cũng sẽ phái cường giả đến, đến lúc đó... chúng ta phải cẩn thận thêm một chút.

Bốn người đồng loạt gật đầu, cảm giác nhiệm vụ này đã trở nên khá nguy hiểm, không dễ mà hoàn thành.

- Chúng ta đi thôi, nhân đêm tối mà đi. Long Ma cung vừa bị hạ nhục, tốt nhất mau chóng thoát khỏi truy tung của họ.

Tô Huyên nói.

Mọi người liền tán thành, nhanh chóng đề cao cảnh giác tiến sâu vào Bạch Long Khâu.

Cùng lúc đó, trên một sườn núi xa xa, sắc mặt Bạch Động hầm hầm khó coi.

- Phế vật, phế vật! Bốn tên phế vật! Dung Thiên cảnh hậu kỳ vậy mà cũng không giải quyết được một đứa con gái Dung Thiên cảnh hậu kỳ và một thằng nhóc sơ kỳ!

Bạch Động quát tháo ầm ầm nhìn vào bốn khối ngọc phiến vỡ nát. Đó chính là dấu hiệu cả bốn người kia đều đã chết.

Bên cạnh Bạch Động, lão nhân áo xám sắc mặt cũng kinh nghi bất định:

- Không thể nào, hai người bọn họ làm sao mà giết được bốn Long Ma vệ?

Đối với chiến lực của Long Ma vệ lão biết rất rõ. Bốn người kia liên thủ lại, dù chính bản thân lão cũng phải tốn thời gian mới giải quyết được, vậy mà bây giờ lại chết không nguyên nhân trong tay hai thiếu niên mặt búng ra sữa?

Bạch Động thì tức giận nghiền nát ngọc phiến, ánh mắt âm trầm nhìn vào rừng sâu.

- Truyền tin cho cha ta, xem ra chúng ta cũng không cần lo bị bại lộ, chỉ cần đoạt được đồ vật kia, tất cả đều sẽ rút khỏi đây. Bất quá trước khi rút đi, phải đem mấy thứ chướng ngại ngứa mắt kia phá bỏ bớt đi thôi!