Đại Đường Kỳ Án

Chương 12: Cách gì kiếm tiền vậy?



Con trai tìm cha xin tiền, hoàn toàn chính đáng.

Dù cho tuổi hai đời cộng lại của Dương Thủ Văn là năm mươi tuổi, nhưng vẫn dứt khoát kiên quyết vươn bàn tay tội ác về phía Dương Thừa Liệt.

Không có biện pháp, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán!

Hắn muốn nâng cao chất lượng cuộc sống, cải thiện phẩm chất cuộc sống, làm sao không cần tiền được?

Phát minh sáng tạo... Vật kia cũng phải cần tiền để hỗ trợ. Nếu Edison không có ngân hàng cho vay và tài phiệt giúp đỡ, bằng một chút tiền của bản thân cũng không thể phát minh ra bóng đèn. Tóm lại, vì tiền, làm bộ đáng thương cũng được.

Dương Thừa Liệt kinh ngạc nhìn Dương Thủ Văn, một lát sau đột nhiên mỉm cười.

Biết tìm cha xin tiền tiêu vặt rồi sao?

Từ khi Dương Thủ Văn minh mẫn lại thì bộ dáng hắn cứ đần độn như trước, vô dục vô cầu, lạnh nhạt không quan tâm đến cái gì. Thế cho nên Dương Thừa Liệt cũng hoài nghi, Dương Thủ Văn có thật sự là bình phục hay không? Nếu bình phục rồi thì tại sao lại như thế?

Hiện tại thì tốt rồi!

Dương Thừa Liệt rốt cục tin tưởng, Dương Thủ Văn đã bình phục.

Nếu không bình phục, làm sao có thể biết ích lợi của Khổng Phương huynh chứ?

(Khổng Phương huynh: chỉ đồng tiền thời xưa, làm bằng đồng, có một lỗ thủng hình vuông ở chính giữa)

Từ túi da bên người lấy ra hai chuỗi thông bảo Khai Nguyên. Đừng hiểu lầm, hai chuỗi thông bảo Khai Nguyên không có nghĩa là hai quan tiền, trên thực tế chỉ

bằng hai trăm văn mà thôi. Nhưng cũng đừng cảm thấy ít, phải biết rằng bạch trực làm một tháng trong nha môn cũng chỉ có thu nhập là hai trăm văn.

(Bạch trực: nha dịch vượt định mức của quan phủ đời Đường)

Chỉ có điều đối với Dương Thủ Văn mà nói, hai trăm văn dường như là hơi ít... xi&

- Đại huynh, vì sao mặt mày nhăn nhó thế?

Tiến Dương Thừa Liệt đi rồi, Dương Thủ Văn liền ngồi ở cửa hiên trầm tư suy nghĩ một vấn đề: Làm thế nào để kiếm tiền!

Dương Thừa Liệt nói, không cho hắn dính vào vụ án. Dương Thủ Văn cũng không muốn bởi vì một việc không có liên quan gì đến hắn mà đi chống đối với Dương Thừa Liệt. Chẳng qua chỉ là một người chết mà thôi, tại thời đại này, người chết chẳng lẽ lạ lắm sao?

Về phần thân phận của người chết, còn có lai lịch của hung thủ, Dương Thủ Văn thật có chút tò mò.

Nhưng tất cả mọi việc nhất định phải dựa trên điều kiện tiền đề là quan hệ cha con giữa hắn và Dương Thừa Liệt không bất hòa.

Nhà, đối với Dương Thủ Văn mà nói là vô cùng quan trọng. Khi hắn đần độn, gia gia Dương Đại Phương đã không ngừng giáo dục hắn tầm quan trọng của gia đình. Khi đó Dương Thủ Văn, có lẽ không rõ. Nhưng trải qua thời gian dài, sau khi hẳn minh mẫn, dù cho có lối suy nghĩ trưởng thành, nhưng quan niệm tích lũy trong mười bảy năm vẫn mang đến ảnh hưởng sâu sắc cho hắn. W𝔢b‎ đọc‎ 𝗻ha𝗻h‎ 𝘵ại‎ ﹢‎ 𝑻𝖱𝗨M𝑻𝖱𝗨‎ YỆ𝙉﹒V𝗻‎ ﹢

Cho nên, hắn sẽ không cứng đối cứng chống đối với Dương Thừa Liệt.

Dương thị dẫn theo Ấu Nương ra ngoài, trong nhà có vẻ rất yên tĩnh.

Ngay lúc Dương Thủ Văn đang suy tư, Dương Thụy đi ra phòng ngủ, nhìn thấy Dương Thủ Văn, y đầu tiên là sợ hãi, rồi sau đó thật cẩn thận đi tới.

Ngày hôm qua bị Dương Thủ Văn đánh một trận tơi bời, thực khiến cho. Dương Thụy sợ hãi.

Y đã hiểu được, Dương Thủ Văn minh mẫn hiện giờ đã không phải là người trước kia mà mình dùng chút thông minh có thể đối phó được.

Từ nhỏ Dương Thủ Văn tập võ cùng gia gia, sức lực vô cùng lớn.

Nếu quả thật chọc giận Dương Thủ Văn, hắn tuyệt đối sẽ trở mặt đánh mình tơi bời, không lưu tình chút nào... Cho dù đến lúc đó Dương Thừa Liệt ra mặt vì y thì Dương Thủ Văn sẽ biết sợ sao? Chịu đau một trận, sau đó lại dạy dỗ Dương Thụy một trận.

Lại nói tiếp, bản tính của Dương Thụy không xấu.

Chỉ có điều y biết rõ mình là con vợ kế, ngày sau khó tránh khỏi sẽ có phiền toái.

Y càng hy vọng, giúp mẫu thân có thể lên làm vợ cả. Nhưng nếu như những việc y làm bị mẫu thân biết thì mẫu thân sẽ rất tức giận.

Dương Thụy cảm thấy, y phải quan hệ tốt với Dương Thủ Văn. Dương Thủ Văn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên:

- Nhị Lang, ngươi có tiền không?

- Làm gì?

Dương Thụy lập tức cảnh giác, theo bản năng lùi lại một bước, một bàn tay còn không tự chủ được che lại bao nhỏ bên hông.

- Ta không có tiền.

A, tên nhóc này rất cảnh giác nha.

'Tròng mắt Dương Thủ Văn hơi híp lại, mặt giãn ra cười nói: - Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới cách đi kiếm tiền.

- Cách gì kiếm tiền vậy?

Vẻ mặt Dương Thụy như bị táo bón, đồng thời trong mắt lại toát ra một tia kỳ vọng.