Đại Đường Kỳ Án

Chương 88: Lên núi?



Ba ngày, tiếp xúc với Dương Thủ Văn ba ngày.

Trong ấn tượng của Tống Thị, Dương Thủ Văn là người tao nhã, giống như quân tử vậy. Tuy thi thoảng có tỏ ra đùa giỡn, tuy đôi khi cũng sẽ đằng đằng sát khí, nhưng trước mặt người khác rất ít khi hắn tức giận.

Nhưng hôm nay…

Dương Thanh Nô không dám khóc nữa, vì cái miệng độc địa của Dương Thủ Văn đã khiến cô sợ hãi.

Dương Thủ Văn kéo Ấu Nương đi ra khỏi phòng, đứng ở hiên cửa, sau khi hít một hơi thật sâu, đột nhiên hắn hô lên:

– Dương Mạt Lỵ.

– Có Dương Mạt Lỵ có Dương Mạt Lỵ.

Cầm cái bánh nướng trong tay, Dương Mạt Lỵ chạy lảo đảo, sau khi đứng dưới hiên nhìn Dương Thủ Văn với vẻ ngạc nhiên.

Dương Thủ Văn vỗ trán một cái: Thôi đi!

– Hai ngày này ngươi ở nhà, bảo vệ A Nương và Thanh Nô.

Có chuyện gì, bảo người đến Tiếu Di Lặc tự trên núi tìm ta… Ấu Nương, đi thu dọn một chút rồi

cùng ta lên núi.

Lên núi?

Quyết định của Dương Thủ Văn quá đột ngột làm Tống Thị giật mình.

Tuy nhiên, Dương Thủ Văn đã không muốn giải thích, chỉ dặn dò Ấu Nương một tiếng rồi đi thẳng vào phòng của mình, khép cửa lại.

Hắn tắm rửa thay quần áo, sau đó lấy bản vẽ, bức tranh phía trước bọc lại thật kỹ.

Đeo đao bên hông, rồi sau đó quơ lấy Hổ Thôn, thuận tay lấy túi da đặt trên bàn lên, dắt bên hông.

– Hủy Tử, con đang làm gì vậy?

Tống Thị đi vào trong phòng, vẻ mặt giận dữ.

– Ta biết con và Ấu Nương tình cảm thân thiết, nhưng dù sao Thanh Nô cũng là muội muội của con.

Hai đứa trẻ cãi nhau, con đâu cần… Hãy nghe lời nương, đừng tức giận có được không? Nếu không ta sẽ về thành, nói cho cha con biết.

Dương Thủ Văn dừng lại một chút, tháo trường đao và nón mũ xuống.

– Nương, con ở chổ này, Thanh Nô có thể yên ốn sao?

Hắn nói xong, liền bước ra khỏi phòng.

Trước cửa, Ấu Nương đã thu dọn xong, đang đứng nép ở một bên.

– Con là ca ca của cô ấy, có thể chịu đựng cô ấy quấy phá, dù tác oai tác quái với con, con cũng sẽ không tức giận.

Nhưng đối với Ấu Nương thì không được. Năm nay con đã 17 tuổi, một tháng trước, trừ A Ông ra, có ai đế ý đến con không? Ấu Nương từ nhỏ đã lớn lên cùng con, cho dù con ngu ngốc bị người ta sỉ nhục, nhưng muội ấy cũng chưa từng ghét bỏ con. Trong lòng muội ấy, con là Hủy Tử ca ca của muội ây, còn trong mắt con muội ấy còn thân thiết hơn cả muội muội ruột.

Lúc nào Thanh Nô thực sự coi con là huynh trưởng thì hãy nói đến những chuyện khác… Chuyện ngày hôm nay, đừng bàn đến ai đúng ai sai, chuyện đã qua rồi. Hai ngày nữa là Trung Thu, con muốn lên núi nói với trụ trì chuấn bị cho sớm.

Đúng rồi, rượu đã bảo thím đựng trong hũ sứ rồi.

Ngày mai cho người mang 3 hũ vào thành cho cha, còn 5 hũ mang lên núi. Sáu hũ còn lại cứ chôn trước rồi tính sau.

Dương Thủ Văn nói xong liền kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Ấu Nương.

– Bồ Đề!

Hắn gọi một tiếng, Bồ Đề và 4 con chó con lập tức chạy tới, vây quanh Dương Thủ Văn và Ấu Nương.

– Cứ vậy đi, con lên núi đây!

Dường như Dương Thủ Văn rất mệt mỏi, không muốn tranh luận gì thêm liền kéo Ấu Nương ra ngoài.

Trong miệng Dương Mạt Lỵ còn ngậm nửa cái bánh, nhìn Dương Thủ Văn rồi lại nhìn Tống Thị và Dương Thị đứng ngây ở cửa, một lúc sau ngồi xuống, cúi đầu cố gắng nhai cho hết cái bánh.

***

Trời đã tối, trên núi yên tĩnh lạ thường.

Bồ Đề và bốn con chó con dẫn đường đi trước, Dương Thủ Văn cầm theo thương, đế Ấu Nương đeo tay nải của hắn, giắt ít ngân lượng sau lưng. Còn Ấu Nương lúc này như một con thỏ con bị kinh động, một tay nắm chặt lấy vạt áo của Dương Thủ Văn, chân không dám dừng lại theo sát Dương Thủ Văn, nhắm mắt lên núi.

Đường núi gập ghềnh, đi rất mất sức.

Đi khoảng hơn nửa canh giờ, Dương Thủ Văn dừng bước.

- Ấu Nương, mệt không?

Bàn tay nhỏ bé của Ấu Nương vẫn nắm chặt

lấy vạt áo của Dương Thủ Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mồ hôi đầm đìa trên trán.

Nhưng nàng vẫn lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Ấu Nương không mệt!