Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 2: Người là dao sắc, ta không phải cá thịt



Khố Địch... đại nương*? Lưu Ly ngây người một lát mới kịp phản ứng rằng đối phương đang gọi mình ------------ người thời Đường gọi phụ nữ thường là gọi họ, sau đó là thứ bậc và thêm vào từ "nương", thế nên nàng có thể chắc chắn rằng thân thể này chính là "Khố Địch đại nương", đây đúng là một lời thoại mở đầu khiến người ta nước mắt đầm đìa mà.

(*Nguyên văn: 库狄大娘 ý ở đây chỉ con gái lớn nhà Khố Địch, là một cách gọi lịch sự. Sau này khi có người gọi Lưu Ly thì mình sẽ dịch như vậy, còn bình thường chỉ gọi là cô cả thôi)

Người lên tiếng ấy khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, vận bộ áo dài màu nâu, đầu đội mũ nỉ màu đen thịnh hành nhất thời bấy giờ, dưới vành nón lộ ra một gương mặt tuấn mỹ với đường nét góc cạnh, mặt mũi thanh tú như được vẽ ra từ ngòi bút, lúc này ánh mắt đang tràn ngập ngạc nhiên vui mừng.

Lưu Ly trừng mắt nhìn, nhất thời không nói nên lời, một mặt là do bị vẻ đẹp của đối phương làm cho mất hồn, một mặt là do quả thật nàng không biết phải nói cái gì.

Ánh mắt ngạc nhiên của thiếu niên nhanh chóng tan đi, "Em không nhận ra tôi sao?"

Cho dù nô bộc ở trong nhà cũng hay xưng hô như thế này, nhưng bị thiếu niên đẹp như thế này gọi là đại nương thì... Lưu Ly lại lần nữa gạt lệ, chỉ có thể gật gật đầu.

Thiếu niên gắng gượng cười cười, "Tôi là Tam Lang nhà họ Mục, trước đây dì Tư vẫn hay dẫn em đến nhà tôi chơi đấy."

Trong đầu Lưu Ly xẹt qua một ấn tượng lờ mờ, thốt lên: "Anh họ họ Mục?"

Mắt của Mục Tam Lang sáng lên, "Em nhớ ra rồi?"

Lưu Ly cười ngại ngùng: "Nhớ không rõ lắm, anh họ chớ trách." Nhớ thì nàng không nhớ được rồi đó, chỉ là lừa gạt cho qua chuyện mà thôi. Nàng nghe mấy người hầu trong nhà nói, mẹ ruột nàng là An thị xuất thân từ nhà buôn bán lớn, người trong tộc hành nghề buôn bán là chính, có một cô em họ gả cho họ Mục mở tiệm vải ở Sùng Hóa Phường*, vì ở cách nhau không xa, nên thường xuyên đến thăm. Thế nhưng Khố Địch Diên Trung thích nhất là dáng vẻ đoan tranh chính trực của danh môn vọng tộc, dù là việc ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa vào đồ cưới của An thị, nhưng lại coi thường những người họ hàng thương nhân này, Tào thị lại càng không muốn trong nhà còn chút bóng dáng nào của An thị, thế nên sau khi An thị mất thì họ hàng thân thích cũng cắt đứt liên lạc. Vị thiếu niên này họ Mục, lại gọi mẹ nàng là Dì Tư, đoán chừng chính là nhà họ Mục đó rồi.

(Phường: danh từ dùng để chỉ những con phố ngõ nhỏ, mình sẽ dịch là Phường khi nó đứng với danh từ riêng, còn khi đứng một mình thì là ngõ hoặc con phố)

Mục Tam Lang giật mình, lại đánh giá Lưu Ly từ trên xuống dưới một hồi, thần sắc có chút kinh dị, dường như hơi nghi hoặc, hơi vui mừng, cũng có hơi hơi buồn bã. Lưu Ly đoán có lẽ anh ta đã nghe thấy lời đồn nàng vì mẫu thân chết mà sinh bệnh ngốc, vừa mở miệng nói, "Anh họ có điều không rõ..." thì nghe phía sau lưng có tiếng hừ lạnh, sau đó liền nghe thấy giọng nói bị ép đến thấp rất thấp, "Chẳng phải chị gái không nhớ gì hết cả sao? Sao hôm nay lại mở miệng gọi anh họ như vậy?"

Không biết từ lúc nào San Hô đã nắm tay Thanh Lâm tiến lại gần, ánh mắt không mấy thiện chí quét nhìn Lưu Ly, vênh mặt đi tới bên cạnh nàng.

Hình như Mục Tam Lang nhận ra San Hô, nhìn nàng ta gật đầu cười, ánh mắt dừng lại trên áo khoác mới tinh của nàng ta, lại nhìn bộ y phục cũ mèm của Lưu Ly, mày kiếm từ từ chau lại.

Ánh mắt San Hô lóe sáng, nụ cười trên môi cũng vô cùng xán lạn: "Thật là trùng hợp, anh Tam Lang sao cũng ở đây?" Nàng ta bị gió thổi hết nửa ngày, khuôn mặt hình trái tim đã bị gió lạnh thổi đến đỏ hây hây, lúc cười lên có mấy phần ngây thơ dịu dàng mà ngày thường không có.

Ánh mắt đăm chiêu của Mục Tam Lang vẫn xoay quanh Lưu Ly, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, ngữ khí có chút thờ ơ," Đương nhiên là cùng với cha mẹ anh chị em ra ngoài du xuân đạp thanh rồi."

Chân mày San Hô nhếch lên, giữa hai đầu chân mày lóe lên tia giận dữ, nghĩ một hồi vẫn miễn cưỡng nói: "Lâu rồi không đến cửa hàng, anh Tam Lang có nhập thêm hàng gì mới không?"

Mục Tam Lang nhìn ống tay áo của Lưu Ly nên thuận miệng nói luôn, "Cũng vừa có mấy loại mới, mấy ngày nữa tôi xin phép mẹ gửi sang tặng em họ nhé."

Mặt San Hô lập tức giãn ra, cười, "Thế sao mà được chứ"

Lưu Ly giật mình, lặng lẽ di dời ánh mắt. Mục Tam Lang kinh ngạc nhìn San Hô. San Hô lúc này mới hiểu ra em họ mà anh ta nói không phải mình, mặt liền đỏ ửng, còn chưa kịp nghĩ ra nên nói cái gì tiếp theo, Thanh Lâm bên cạnh nàng ta đã gọi, "Chị ơi, chị nắm tay em đau quá!"

Sắc mặt San Hô càng khó coi hơn, hung hăng trừng Thanh Lâm, "Cũng tại em ham chơi, một chút năng lực cũng không có, giờ là lúc nào rồi, còn không mau quay về!" Nói rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn Lưu Ly, xoay người rời đi, rồi lại dừng chân, quay đầu cười nói với Mục Tam Lang: "Em khuyên anh Tam Lang đừng lãng phí vải tốt nữa, chị gái của em ngày mai phải đến giáo phường rồi, sau này vào cung hầu hạ quý nhân, không thèm dùng tới vải của nhà anh nữa đâu!"

Mục Tam Lang nhất thời ngẩn người, không dám tin nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly âm thầm thở dài một hơi, vị mỹ nam ngây thơ này chắc chắc không biết: anh ta đã tự rước phiền phức rồi, may mà thứ mà nàng sợ lại chính là không có phiền phức... Nàng gật gật đầu với Mục Tam Lang, "Anh họ, em về trước." Nói rồi nhanh chóng đi theo San Hô, đi được một khoảng khá xa mới quay đầu nhìn, chỉ thấy Mục Tam Lang vẫn đứng đó ngẩn người.

Đi không bao lâu đã đến lều trướng nhà Khố Địch. Vừa vén rèm, Lưu Ly đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Khố Địch Diên Trung đang buồn bực uống rượu, sắc mặt Tào thị cũng không tốt, nhìn thấy San Hô bước vào liền chau mày nói: "Sao đi lâu như vậy?"

San Hô liếc Lưu Ly một cái, cười lạnh đáp: "Con cũng không muốn đi làm phiền chị gái, chỉ sợ có mấy vị anh rể gọi chị gái theo về nhà thôi!"

Tào thị nhíu mày nói: "Ăn nói gì thế hả!" Ánh mắt của Khố Địch Diên Trung cũng quét sang.

Lưu Ly cười cười, không nhanh không chậm mở miệng nói, "Em gái hiểu lầm rồi, lúc nãy con gái ở bên ngoài gặp anh họ họ Mục, không thể thất lễ, nên đành chào hỏi một chút."

Bình thường nàng rất ít khi nói chuyện, đột nhiên nói ra mấy lời này, mấy người trong lều đều kinh ngạc, San Hô hơi sợ, cười lạnh: "Em nào dám hiểu lầm, chị gái quả nhiên có bản lĩnh, chỉ là chào hỏi mấy câu, vậy mà đã đổi được mấy phần sính lễ rồi!"

Trên mặt Lưu Ly toàn là nét kinh ngạc: "Lời em nói thật là lạ, không phải chính em hỏi họ Mục có vải mới không, anh họ mới thuận miệng nói tặng sang mấy khúc vải hay sao? Cái này cũng gọi là sính lễ à? Sao chị lại nhớ là, cậu dì nhà họ Tào cũng rất hay tặng em gái vải vóc xiêm áo, thì ra đều gọi là sính lễ cả à? Vậy không biết em gái định nhận lễ của nhà nào?

Lời vừa dứt, sắc mặt người trong trướng đều từ kinh ngạc chuyển sang kinh sợ. Lưu Ly lạnh nhạt rũ mi mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ lại năm đó nàng dù sao cũng là "xương cá trong miệng*" khá nổi tiếng của Đại học Mỹ thuật ---------- bình thường không nói thì thôi, hễ nói ra là dìm chết người ta, chỉ là do bất đồng ngôn ngữ cộng thêm cảnh ngộ yếu thế, nên không thể không giả làm một cái bánh bao vô dụng, chẳng lẽ đám người này vẫn thật sự cho rằng mình là "chó cũng không thèm" trong truyền thuyết?**

(*Nguyên văn 饭里砂: tức là sạn cát trong cơm, ý chỉ những người nói năng khiến người ta nghẹn họng)

(** nguyên văn "狗不理包子" là một tiệm bánh bao nổi tiếng ở Thiên Tân, ý chỉ bánh bao của họ rất ngon, chỉ có chó mới không thèm, hoặc có người lý giải đây là cái tên gây sốc, bánh bao của họ tới chó cũng không thèm, nhưng mùi vị thực ra rất ngon)

Trong mấy năm qua, San Hô đã quen bắt chẹt Lưu Ly, nhưng chưa từng bị khiêu khích thẳng mặt như thế này, nhưng câu nào câu nấy lại rất hợp lý, nàng ta không thể phản bác được chữ nào! Nàng ta lập tức sải một bước dài, chìa tay đẩy Lưu Ly, "Tiện nhân, nói bậy gì thế hả?"

"Bịch" một tiếng, thì ra là Khố Địch Diên Trung ném ly rượu xuống đất, giận dữ nói: "Câm miệng! Con nói bậy nói bạ gì thế hả, nhìn xem có điểm nào giống với cô nương nhà lành không?"

San Hô bị hù một trận, mặt đỏ ửng nhìn phụ thân, đôi mắt tràn ngập uất ức.

Tào thị thoáng biến sắc mặt, đứng lên, "Bỏ đi, nói ít vài câu đi, chúng ta là người một nhà mà!" hít sâu một hơi, mới quay đầu thấp giọng nói với Khố Địch Diên Trung:"San Hô còn nhỏ, quay về thiếp sẽ dạy dỗ nó, giờ đang ở bên ngoài, làm ầm lên cũng không hay."

Khố Địch Diên Trung hừ một cái, đứng dậy đi ra khỏi lều trướng. San Hô vội vàng kéo tay Tào thị, khóc lóc gọi "Mẹ ơi"

Tào thị nhíu mày nhìn nàng ta một cái, "Con cũng quá đáng lắm, về nhà rồi nói!" Rồi lại quay đầu dặn dò bà vú A Diệp thu dọn đồ đạc, ánh mắt như có như không nhìn về phía Lưu Ly, thần sắc có chút khác thường.

Lưu Ly sống dưới ánh mắt của bà ta đã ba năm, đương nhiên biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì, lòng hơi nôn nóng, vẫn ngẩng đầu cười cười với bà ta. Sắc mặt của Tào thị càng trầm xuống.

Đợi đến khi đồ đạc thu dọn xong xuôi, lúc cả nhà năm người cùng ngồi trên xe bò, Tào thị và San Hô đều trầm mặc. Lưu Ly lại đột ngột ngẩng đầu nhỏ giọng nói: " Cha, lúc trước anh họ Mục thường đến nhà ta lắm sao?"

Mấy người trên xe kinh ngạc nhìn nàng, Khố Địch Diên Trung hơi giật mình rồi mới nói: " Cũng không thường xuyên, chỉ là mẹ con thường hay dẫn con sang nhà họ Mục chơi."

Lưu Ly chợt gật đầu, lại hỏi: "Sao con gái lại nhớ hình như người dì bên nhà họ Mục từng tới nhà ta tặng vải?"

Mặt Khố Địch Diên Trung để lột ý cười, " Một năm cũng có năm ba lần! Mẹ con rất thích ăn diện cho con thật đẹp."

Lưu Ly hơi xuất thần, dường như đang thấp giọng lẩm bẩm một mình: "Nếu là như vậy, con gái nhớ lầm rồi."

Khố Địch Diên Trung than thở: "Con không nhớ lầm, cậu Hai của con cũng thường hay tặng mất mẫu khuôn in* và hàng thêu thùa tới."

(* Nguyên văn 夹缬: vật làm bằng gỗ khắc hoa văn, dùng đó làm mẫu in lên giấy hay vải)

San Hô ho khan vài tiếng, lạnh nhạt nói: "Thế có là gì! Cậu của con không chỉ tặng vải vóc, còn là loại lụa tốt nhất, hàng của tiệm vải sao có thể so sánh?"

Lưu Ly kinh ngạc nhìn San Hô, "Cậu nhà họ Tào cũng có tặng khuôn in và hàng thêu thùa sao? Còn tặng cả gấm vóc tơ lụa nữa, sao chưa từng thấy em gái mặc vậy?"

San Hô nhất thời nghẹn lời, mặt lại đỏ ửng lên, chỉ phỉ phui nhìn Lưu Ly, rốt cuộc cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nhạt nói, "Chị thì thấy cái gì chứ?" Ánh mắt lạnh lẽo của Tào thị cũng chiếu lên người Lưu Ly, tràn đầy cảnh cáo.

Lưu Ly lại làm như không biết, cũng không thèm để ý đến lời của San Hô, chỉ tiếp tục hỏi Khố Địch Diên Trung, "Con gái nghe nói mẫu thân rất khéo tay, lúc thân thể còn khỏe mạnh, xiêm áo bốn mùa của phụ thân người đều do bà ấy làm?"

Khố Địch Diên Trung gật đầu, không biết nghĩ nhớ đến những gì, ánh mắt xa xăm, thấp giọng, "Tay nghề của mẹ con, vốn là rất nổi tiếng."

Tào thị và San Hô nhìn nhau, sắc mặt càng khó coi hơn. Lưu Ly vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng hình như xe vấp phải hòn đá, xóc nảy mấy lần, Tào thị đột nhiên "ôi" lên một tiếng, dùng tay ôm đầu, đau đớn xoa xoa.

San Hô đảo mắt, vội vàng ôm lấy Thanh Lâm đặt trên đùi, hô: "Chắc là mẹ bị trúng gió rồi? Hôm nay gió lớn, chỉ sợ bị nhiễm lạnh, mau nhắm mắt nghỉ ngơi mới được!"

Lưu Ly thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Tào thị, lại nhìn khoang xe không mấy rộng lớn này, cúi đầu sợ hãi nói: "Vậy con gái xuống xe."

Khố Địch Diên Trung nhíu nhíu mày, do dự một lát rồi mới gõ vào thùng xe, người đánh xe liền cho xe tấp vào bên đường dừng lại. Đợi đến khi xe tiếp tục lăn bánh, thì Lưu Ly và bà hầu A Diệp đã đi theo phía sau xe.

A Diệp vui sướng nhìn Lưu Ly, kéo dài giọng cười nói: "Cô cả tinh thần thực tốt quá, còn chê trong xe không khí bức bối nên xuống xe cho thoải mái sao? Chỉ là ngoài này gió có hơi lớn!"

Lưu Ly không thèm nhìn đến bà ta, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh, cảm thấy đường sá ngoại ô thành Trường An xây dựng cũng thật ngay ngắn, hai bên đường đều là cây cổ thụ to, trơ trọi đến mức không có lấy một chiếc lá. Đến khi đến gần cổng thành, bởi vì xe ngựa xe bò đều phải xếp hàng ra vào từ cửa hông, nên đường sá trở nên tấp nập. Khó khăn lắm mới qua được cổng thành sâu hơn mười thước ở Khởi Hạ Môn, trước mắt là đường lớn thẳng tắp dài mấy chục thước: xe ngựa của mấy nhà danh gia vọng tộc đi ở chính giữa đường, bụi cát bay tung tóe, còn xe lừa xe bò của nhà thường dân lại phải men theo hai bên lề từ từ đi vào. Còn về những người mà đến xe còn không được ngồi như Lưu Ly, đi rất lâu rồi, khắp mặt mũi tay chân là cả lớp đất cát, rất có phong thái của binh lính đất nung thời nhà Tần.

Đi được khoảng sáu bảy dặm, nhà Khố Địch đi ngang qua Vĩnh Lạc Phường, chuyển hướng sang con phố nhỏ, đường hẹp lại, xe ngựa ít dần, bụi đất cũng ít hơn nhiều. Lại đi thêm ba bốn dặm nữa, Lưu Ly nhìn thấy bên tay phải mình là một cửa tiệm có đề ba chữ "Diên Khang Phường", nàng chợt rùng mình, mấy tháng nay nàng đã nghe ngóng về tình hình đường sá phố phường vùng lân cận trong thành Trường An, đương nhiên biết nơi này cách nhà mình chỉ đúng một ngõ nhỏ.

Cứ đi như thế, hai thái dương của Lưu Ly đã đổ mồ hôi, nhìn thấy trước mặt là ngả tư hướng Đông Nam của Diên Khang Phường, nàng móc ra một chiếc khăn lau mồ hôi, một cơn gió Tây Bắc thổi đến làm chiếc khăn bị cuốn bay ra xa.

Lưu Ly "ôi" một tiếng, vội kéo tay A Diệp, "Khăn bị rơi rồi, bà đi nhặt giúp tôi đi." A Diệp sao lại nghe nàng sai khiến, chỉ lạnh lùng nói: "Cô cả, nô tỳ chỉ biết đi theo xe thôi."

Lưu Ly dậm dậm chân, "Bà nói xe đừng chạy nhanh quá." Nói rồi tự mình quay lại đuổi theo chiếc khăn.

A Diệp nào để ý đến nàng, giả vờ như không nghe thấy tiếp tục đi, đến khi đã đi qua Hoài Viễn Phường, xe bò trên đường chỉ còn lại vải chiếc, mới phát hiện Lưu Ly không có đi theo, bà ta mới hơi hơi thấp thỏm, không ngừng quay đầu lại nhìn, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Lúc này bà ta mới hốt hoảng, vội vã đến trước xe nói: "Phu nhân lão gia, không thấy cô cả đâu nữa!"

Người đánh xe vội kéo dây cương, xe bò dừng lại, Tào thị vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền trở mình ngồi dậy, lập tức nhảy xuống xe, quay đầu nhìn về phía sau quả nhiên không thấy bóng dáng Lưu Ly đâu, liền giận dữ, "Sao không thấy con bé đâu nữa?"

A Diệp lắp bắp thưa: "Lúc ở Diên Khang Phường, khăn tay của cô cả bị gió cuốn đi, lại tự mình muốn đi nhặt về, nô tỳ không thể ngăn cô cả được..."

Tào thị tát bà ta một cái, "Tiện tỳ! Sao không nói sớm? Mau đi tìm cô cả về đây, không thì ta bán ngươi đi làm lao dịch!"

A Diệp mặt trắng bệch, che mặt lui về sau hai bước, xoay người chạy về đường cũ vừa đi qua.

San Hô cũng xuống xe, nhíu mày nói: "Mẹ để ý đến chị ta làm gì, chị ta lớn vậy rồi, nhà mình cũng không tìm thấy sao?"

Tào thị trừng mắt nhìn nàng ta, lòng thầm tính toán: Lưu Ly không nhớ những chuyện trước đây, mấy năm nay cũng không ra khỏi cửa, không quen biết ai, không cần lo lắng nó chạy trốn; chỉ là nó không biết đường, lại rất nhát gan, đoán chừng không dám hỏi đường người lạ, sợ là lạc mất nó rồi, nếu không mau chóng tìm về chẳng phải sẽ lỡ mất việc lớn?

Chính trong lúc đó, ở trong chợ Tây cách Sùng Hóa Phường một ngõ nhỏ về phía Bắc, Lưu Ly đang cười dịu dàng vừa hỏi đường vừa tìm đường, cuối cùng nhìn thấy bốn chữ "Khuôn thêu Như Ý" dựng trước một cửa hiệu cách đó không xa. Nàng thở dài một hơi, lưng bình thường vẫn hơi khom đã trở nên thẳng tắp.