Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 83: Xem duyên phận a



Tô Thê Thê cúi đầu không nói, nghiêm túc may đồ trên tay, nàng đang nghiên cứu đồ ren, định ghép cái này vào đồ nội y và váy. Tô Thê Thê ở Hải Kính đảo và người nước ngoài sống cùng một thời gian, phát hiện các nàng mặc y phục không có đính đồ ren, đi hỏi các nàng, thì cũng không ai biết là gì, có thể còn chưa lưu hành, hoặc là chưa có ai phát minh ra, thứ này không dùng làm trang trí thực sự đáng tiếc.

Tô Thê Thê cố gắng suy nghĩ, dùng kỹ xảo diệt hoa văn trên vải để nghiên cứu tạo ra một loải lưới, tạo ra một loại ren có hoa văn đơn giản, còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, cũng đã làm được lâu rồi.

Hiện tại Tô Thê Thê mặc trang phục thiếu nữ thời trung cở, nàng uốn tóc quăn ba lọn, đầu đội mũ lông chim, bộ đồ mặc bó chặt ngực, váy xòe to, giống như từ hình vẽ đi ra.

Tô Thê Thê thích kỹ thuật bó ngực của người nước ngoài, chỗ đó của nàng bó lại liền căng lên không ít, khiến nàng thấy cũng vui vẻ.

"Thê Thê, ngươi nhanh như vậy đã quên mất Lục Phương Đình rồi hả? nữ nhân ngoại quốc ở đây, ta thấy không tốt với chúng ta..." Chung Ly Diêu thấy bộ dạng Tô Thê Thê nghiêm túc không nói gì. Nàng mang Tô Thê Thê ra ngoài là muốn để cho hai người được yên tĩnh một chút, đồng thời kích thích thử Lục Phương Đình xem coi có thể nhớ được gì không? thuận tiện để Lục Phương Đình giúp nàng làm một vài chuyện, chứ không định chia rẽ các nàng.

Lúc đầu trên đường đi, Tô Thê Thê luôn cẩn thận từng bước, trên xe ngựa, lúc nào cũng nhìn lại, như là đi không quay về vậy, liếc mắt nhìn cũng thấy được là đang luyến tiếc, hận không thể chạy về, nhưng hiện tại đã tốt hơn, vừa thấy mấy cô nương nước ngoài, thì đã di tình biệt luyến rồi, cái này cũng nhanh quá đi.

"Sư phụ, người xem, có đẹp không? đây chỉ là bộ đồ bình thường, nhưng khi trang trí thêm cái này sẽ không như vậy nữa, nhất là nội y, vô cùng gợi cảm..." Tô Thê Thê như không nghe thấy lời Chung Ly Diêu nói, còn hưng phấn phấn cầm đồ nàng vừa tạo ra đưa cho Chung Ly Diêu xem.

"Có gì mà đẹp chứ? bình thường thôi....." Chung Ly Diêu liếc mắt nói, cẩn thận quan sát Tô Thê Thê thấy không có gì đau lòng, thầm nghĩ không xong rồi.

"Ta làm cái này còn đơn giản, ngươi chờ một chút, ta lại làm cái phức tạp hơn, đẹp hơn, may lên y phục, nhất định sẽ đẹp." Tô Thê Thê nói.

"Ngươi đừng có ngắt lời, thực sự không cần Lục Phương Đình nữa hả? ngươi nói quân chủ lập hiến cái gì với ta, rồi chế độ quốc hội gì đó, muốn nàng làm là có ý gì?" Chung Ly Diêu lắc đầu, không biết Tô Thê Thê nghĩ gì, cảm giác không hiểu nổi đồ đệ.

"Sư phụ, ta chỉ muốn nàng làm hoàng đế có thể thoải mái một chút, cũng muốn xem nàng có tâm tư buông xuống hoàng quyền không? quốc gia lớn như vậy cũng không phải một người có thể quản hết." Tô Thê Thê dừng một chút nhìn Chung Ly Diêu nói.

"Mấy thứ đó ngươi nói, để làm được độ khó rất lớn, không phải một hai ngày là có thể xong, ngươi định cả đời không gặp nàng sao?" Chung Ly Diêu hỏi.

"Xem duyên phận a." mắt Tô Thê Thê u ám nói.

Vừa rời Lục Phương Đình, Tô Thê Thê mỗi ngày đều đau khổ, rời nàng là bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến một mình nàng ở trong hoàng rộng lớn cô đơn, một mình mất ký ức, lại mang dáng vẻ lệ khí lạnh lùng, Tô Thê Thê cũng rất đau lòng.

Cũng thấy lo những phi tần mới đến là vì vẻ ngoài và vì ngôi vị hoàng đế kia, còn lại không quan tâm cái gì cho Lục Phương Đình, lo lắng hơn là đám thái giám và cung nữ có chiếu cố tốt cho Lục Phương Đình không?

Rối rắm một đường, đến đảo Hải Kính rồi, thấy trời xanh biển rộng liền thông suốt hơn.

Cứ tưởng rời khỏi Lục Phương Đình, nàng sẽ chết, chỉ như cái xác không hồn, nhưng lại phát hiện thật ra không có Lục Phương Đình, không cần phải sinh tình cảm với Lục Phương Đình, nàng vẫn là nàng, sống thật vui vẻ.

Nàng yên lành, không vì Lục Phương Đình mà đau khổ, Lục Phương Đình cũng không vì nàng rời đi mà có chuyện gì.

Những ngày đó, từ lúc nàng bị hưu, hoàn toàn bỏ qua vẻ đẹp của mình, đại nghiệp bán mỹ phẩm, toàn tâm quấn quýt bên Lục Phương Đình, bây giờ đi rồi, thì tim như bị moi mất, mình không còn là mình.

Giống như là đã trải qua một lần thất tình khắc cốt ghi tâm, Tô Thê Thê cảm giác mình thanh tỉnh rất nhiều.

Đối với Lục Phương Đình, nàng vẫn còn thích, nhưng mà nếu Lục Phương Đình còn u mê với hoàng quyền, không thể khôi phục ký ức, vẫn là người đa nghi ngoan lệ, nàng không còn cách nào gần nàng nữa.

"Được rồi, trong lòng ngươi hiểu rõ là được. Tiểu câm điếc đâu?" Chung Ly Diêu nghe Tô Thê Thê nói xong cũng không nói gì thêm.

"Thanh Chỉ giúp ta mang giấy đi rồi, ta muốn làm vài cái khuôn mẫu...." Tô Thê Thê cúi đầu làm nói, Thanh Chỉ cũng đang giúp nàng, đối với đồ Tô Thê Thê làm cũng rất hứng thú, Thanh Chỉ cũng có khả năng thêu, hai người làm y phục vừa tinh xảo lại đẹp.

Từ lúc Thanh Chỉ rời khỏi đội đưa dâu, một mặt đối với tương lai sợ hãi, mặt khác cũng muốn đi tìm đồ ngốc, tìm một đường cũng không tìm thấy, ban đầu tâm tình nàng cũng không vui, nhưng đến Hải Kính đảo rồi, Tô Thê Thê kéo đi làm việc, tư duy nàng đơn thuần cũng vui vẻ theo.

Chung Ly Diêu còn muốn nói thém, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chung Ly Diêu đi mở cửa, vừa mở đã thấy một cô gái tóc vàng cao gầy, đang chớp đôi mắt xanh lục mỉm cười nhìn Chung Ly Diêu.

"Chung Ly... gặp ngươi thực sự rất vui." nàng dùng Hán ngữ rất tệ, dang hai tay muốn ôm Chung Ly Diêu, Chung Ly Diêu liền trừng to mắt, sắc mặt biến đổi, lui về sau vài bước, đưa tay ngăn trước mặt.

"Xin tự trọng." Chung Ly Diêu che mặt nói.

"Chung Ly. ta rất vui, hôm nay ngươi rất đẹp, da đẹp, giống như mặt trời." nàng không để ý, mà vòng tay ra sau gáy ôm Chung Ly Diêu, kề mặt hôn nàng một cái.

"Thê Thê!" sắc mặt Chung Ly Diêu không tốt, trong tay cầm phất trần đánh vào người cô nương kia.

"Ofina, chào ngươi a, ta có chút chuyện không thể tiếp ngươi, ngươi và sư phụ ta từ từ nói chuyện nha." Tô Thê Thê nghe thấy Chung Ly Diêu kêu nàng, không khỏi hé miệng cười rộ lên, cầm đồ của mình đi ra ngoài.

"Seven Young ( 赛文儿), gặp lại sau" Ofina ôm Chung Ly Diêu vẫy tay với Tô Thê Thê, cười ngọt ngào. Seven Young là cái tên tiếng anh Tô Thê Thê đặt đại cho mình, bảy âm đọc, nàng cảm thấy gọi cũng dễ nghe.

* 赛文儿: dịch ra Hán Việt là: Tái Văn Nhi. ( Sài wén er)

Dịch ra tiếng Anh bằng gg là: Seven children ( ~~")

Dịch từ tiếng Anh qua tiếng Việt theo kiểu thô thiển như editor là: 7 đứa trẻ

Sau khi đi hỏi tham khảo một chút, ed quyết định lấy cái tên Seven Young cho ổn ổn một chút.

"Tô Thê Thê!" Chung Ly Diêu cắn răng kêu một tiếng, chỉ thấy Tô Thê Thê híp mắt nhìn nàng cười, đi ra ngoài không quên đóng cửa cho các nàng.

"Chung Ly, hôm qua ta đến, không tìm thấy ngươi. Tối ta nhớ ngươi cả đêm, ta nằm mơ thấy ngươi a, ngươi có biết không?" nữ tử tên là Ofina nhiệt tình nói.

"Không biết!" Chung Ly Diêu phất tay áo đi ra ngoài, Ofine liền theo sau Chung Ly Diêu, không ngừng nói khiến Chung Ly Diêu cảm thấy vô cùng phóng đãng.

Tô Thê Thê mới ra không lâu, thì thấy Chung Ly Diêu đi ra, Ofina theo sau, đang nói gì đó, Ofina cười vui vẻ, Chung Ly Diêu thì chưng cái mặt thối lên.

Tô Thê Thê lại che miệng cười trộm, các nàng ở Hải Kính đảo không biết bao nhiêu ngày, Chung Ly Diêu lại gặp được một đóa hoa đào lớn rồi.

Ofina là con gái của một phú thương, năm nay 19 tuổi, cao 1m7, tướng mạo xinh đẹp, điển hình mỹ nữ ngoại quốc, mái tóc vàng nhìn u mê, mắt xanh lục, thật mê người.

Lúc Tô Thê Thê các nàng đến, Ofina đang ở Tĩnh Hư Quan trên Hải Kính đảo xem bệnh, nữ quan ở Hải Kính đảo biết y thuật, tạm thời có việc nên rời đi, Chung Ly Diêu đành chữa trị cho Ofina.

Nhưng không ngờ Ofina lại nhất kiến chung tình với Chung Ly Diêu, mấy ngày nay luôn nhiệt tình theo đuổi Chung Ly Diêu.

Thẩm mỹ của Chung Ly Diêu vốn không thấy người nước ngoài đẹp, huống chi, Ofina quá nhiệt tình không thể cản trở được, mỗi lần gặp đều ôm hôn một cái, khiến Chung Ly Diêu phải bó tay mặt chán đời 囧, nên mỗi lần nhìn thấy Ofina đều muốn lên mặt dạy dỗ nàng.

Mà Chung Ly Diêu vốn cũng diễm lệ, mặc dù mặt mũi nghiêm túc, nhưng nói đến cũng là xinh đẹp, Ofina như là si hắn, thấy Chung Ly Diêu thì mãnh liệt phóng điện.

Tô Thê Thê cũng không sợ Chung Ly Diêu chịu thiệt, nếu Chung Ly Diêu muốn, 10 cái Ofina đều sẽ bị Chung Ly Diêu đánh ngã, hơn nữa còn dùng 10 cách khác nhau.

Tô Thê Thê không biết quá khứ tình cảm của Chung Ly Diêu, chỉ biết Chung Ly Diêu đã 30 rồi, vẫn còn độc thân, các nàng ở Tĩnh Hư Quan cũng không cấm nữ tử thành thân, nếu có thể thích ai đó cũng không tệ.

Nhìn Ofina trước mắt cũng không tệ lắm, giá trị nhan cũng rất tốt, giàu tinh thần mạo hiểm, không yếu ớt, đáy lòng lương thiện.

Tô Thê Thê thấy Chung Ly Diêu đi rồi thì mang đồ về, thấy Thanh Chỉ nàng đang cầm giấy còn có bút lông ngỗng và mực nước Tô Thê Thê muốn bỏ lên bàn, thấy Tô Thê Thê liền nhìn nàng cùng nhau cười.

"Thanh Chỉ, ngươi thích cái này không? đây chính là ren mà ta nói với ngươi, cái này cũng đơn giản, chúng ta vẽ hình phức tạp một chút, rồi cùng nhau nghiên cứu tiếp...." Tô Thê Thê cho Thanh Chỉ xem thành phẩm của mình.

"Ừ, ừ đẹp, Thê Thê tỷ thật lợi hại." Thanh Chỉ gật đầu, mắt to lên. Thẩm mỹ bị Tô Thê Thê đồng hóa, không tệ.

"Được, chúng ta cùng nhau nghiên cứu a." Tô Thê Thê ngồi xuống bắt đầu vẽ.

Chỗ này khí hậu tốt, cuộc sống thực sự rất thoải mái.

Tô Thê Thê đắm chìm với đồ may thủ công của mình, thời gian trôi qua rất nhanh.

Không phát hiện đã qua tháng trôi qua, hôm nay trời trong nắng ấm, Tô Thê Thê và Thanh Chỉ cùng ra ngoài xem cửa hàng, muốn mở một cửa tiệm, không thể cứ ở trong Tĩnh Hư Quan làm mấy thứ kia được, chờ có nhiều rồi thì nhận nữ công, nhất định phải có chỗ của mình.

Hai người ra ngoài cũng mặc đồ kín một chút, dùng khăn che mặt, chắp tay đi đường.

Con đường này rất phồn hoa, người qua lại đa sắc tộc, chỗ này là một trong số những nơi phồn hoa nhất. Trước đó Tô Thê Thê và Thanh Chỉ mới đi dạo qua, nên đối với chỗ này cũng quen thuộc.

Hai người vừa đi đường vừa xem những gian hàng trên đường, bên tai nghe tiếng vó ngựa, hai người cũng không để ý, bên này còn nhiều người đi ngang qua. Nhưng khi tiếng vó ngựa đến gần, có người phóng xuống ngựa cơn gió ập vào mặt, người kia phóng xuống liền chạy về phía các nàng.

"Này, ngươi định làm gì đó?" Tô Thê Thê cảm thấy không ổn vội che trước mặt Thanh Chỉ, Thanh Chỉ không nghe được, vẫn còn đang cúi đầu xem, nói thế nào nàng cũng lớn hơn Thanh Chỉ, cũng có trách nhiệm bảo vệ Thanh Chỉ.

"Thanh Chỉ!" người đến không để ý Tô Thê Thê, mà nhanh chóng vòng qua Tô Thê Thê, vọt đến ôm Thanh Chỉ.

Thanh Chỉ bị ôm liền hoảng sợ, khi thấy được người ôm nàng, nước mắt chảy xuống, liền ôm lại người kia.

Tô Thê Thê muốn nói, nhưng lại thấy người đi cùng người này đang xuống ngựa, mắt đang nhìn về phía nàng đi tới.