Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 37: Đau muốn chết



Đoàn người đứng ở ngoài cửa Duyệt Lai khách sạn, bị tấm biển với bốn chữ vàng lấp lánh ‘Duyệt Lai khách sạn’ chiếu tới quáng cả mắt, thật đúng là không biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết thế nào, giống như chỉ hận không thể dán thêm lên đó mấy chữ ‘khách sạn nhiều tiền, mau mau tới cướp’.

“Các vị khách quan, mời vào trong!” Tiểu nhị nhiệt tình vắt khăn vải lên vai, vui vẻ chạy ra tiếp đón, nhếch môi lộ ra tám cái răng, đúng là nụ cười tiêu chuẩn của Duyệt Lai khách sạn. Quả nhiên nơi nào có giang hồ, nơi đó có Duyệt Lai khách sạn… Thịnh Bảo Hoa vốn đang giật mình không thôi, lúc tiến vào trong, cằm trực tiếp ‘rắc’ một tiếng, lập tức rơi xuống đất. “A a a… A Mệnh…” Chỉ vào cái người ngồi trong quầy đang cúi đầu gảy bàn tính vàng, Thịnh Bảo Hoa kinh ngạc kêu lớn. Sau đó, cái người mặc một thân trường sam bằng tơ lụa màu vàng chói mắt kia thản nhiên dừng bàn tính trong tay, ngẩng đầu, híp mắt cười, “Ai nha, Thịnh cô nương, các vị, đã lâu không gặp ~” Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm lộ ra hàn khí đã chỉ tới chóp mũi y, tuy rằng kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng sự uy hiếp kia cũng không hề suy giảm. “Ngươi theo dõi chúng ta.” Quý Ngọc Anh cầm kiếm, mặt không chút thay đổi nhìn Tài Như Mệnh. “Oan uổng quá, tại hạ là người làm ăn luôn giữ khuôn phép, chỉ là vừa hay ở chỗ này cũng có sản nghiệp, cho nên mới vừa vặn đến kiểm tra một phen mà thôi.” Tài Như Mệnh vẻ mặt đau khổ, giơ hai tay lên giải thích, “Quý công tử vẫn nên buông kiếm đi, nơi này là khách điếm, đừng dọa khách của tại hạ sợ chạy mất chứ.” Quý Ngọc Anh không phản ứng, kiếm khí lại sắc bén thêm vài phần, người này trước mũi kiếm của hắn lại có thể không đổi sắc mặt, chỉ có hai khả năng, là người hoàn toàn không có võ công, hoặc là, tuyệt thế cao thủ. “Thịnh cô nương…” Tài Như Mệnh tỏ vẻ đáng thương nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa. Thịnh Bảo Hoa chớp hai mắt, sau đó đi đến bên cạnh bọn họ, “Xem nào, ta giúp ông khuyên nhủ Quý đại hiệp, ông miễn tiền cơm cùng tiền thuê phòng cho chúng ta, thế nào?” Tài Như Mệnh nghẹn một chút, vẻ mặt bi phẫn nhắm mắt lại, yên lặng quay đầu đi, “Thịnh cô nương đừng xen vào chuyện sống chết của tại hạ thì hơn.” “… Ngươi thật đúng là chưa từng thẹn với tên của ngươi.” Quý Ngọc Anh im lặng, thu kiếm lại. Của nặng hơn người. Đi đường mệt nhọc, bụng đói sớm đã kêu vang, đoàn người tìm vị trí ngồi xuống, gọi đồ mà ăn. Buổi tối lúc chia phòng ngủ, lại xảy ra một chút náo loạn nhỏ, Thịnh Bảo Hoa vốn định để Tần La Y cùng Viên Mộ một phòng, sau đó nàng cùng Quý Ngọc Anh mỗi người một phòng, như vậy là cần ba căn phòng, kết quả mặc dù đã gạo nấu thành cơm nhưng Viên Mộ đột nhiên nổi tính bướng bỉnh, nhất định không chịu. Vì thế cuối cùng Tần La Y cùng Thịnh Bảo Hoa một phòng, Viên Mộ cùng Quý Ngọc Anh vốn đánh nhau xong mới thành bạn bè mỗi người một phòng, lại nói tiếp, Quý Ngọc Anh cũng coi như là ông mai của bọn họ, nếu không phải vì một kiếm kia của Quý Ngọc Anh, Tần La Y cùng Viên Mộ cũng sẽ không quen nhau, không phải sao? Hơn nữa dọc đường, giữa hai người họ cũng không xảy ra xung đột gì. “Tần tỷ tỷ, tỷ cùng tỷ phu sao vậy?” Thịnh Bảo Hoa nằm lỳ trên giường, nghiêng đầu nhìn Tần La Y nằm bên cạnh, có chút buồn bực hỏi. “Chúng ta vẫn tốt mà.” Tần La Y khó hiểu liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, lập tức lại hơi đỏ mặt, “Muội là hỏi… vì sao huynh ấy không chịu cùng ta ở một phòng à?” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, vẻ mặt khó hiểu. “Tên ngu ngốc đấy, nói là sợ phá hỏng danh tiết của ta.” Tần La Y mím môi, có chút ngượng ngùng nói, tuy rằng mắng người kia là đồ đần, vẻ mặt vẫn vô cùng ngọt ngào. Thịnh Bảo Hoa liếc mắt, cũng đã sớm gạo nấu thành cơm, còn có danh tiết gì nữa chứ. “Chờ giải quyết xong chuyện của muội, huynh ấy nói sẽ cùng ta về Tần phủ chịu đòn nhận tội, sau đó sẽ cầu hôn ta với cha ta.” Tần La Y cười một chút, “Kỳ thật ta không quá để ý việc này, nhưng huynh ấy nói, huynh ấy không muốn ta phải chịu ấm ức, huynh ấy nha, đúng là to xác lại bướng bỉnh, làm sao huynh ấy lại không rõ, đi theo huynh ấy, cho dù thế nào ta cũng không cảm thấy ấm ức.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, lao vào lòng Tần La Y. “Bảo Bảo, rốt cuộc muội tính thế nào?” Tần La Y vỗ vỗ lưng nàng, cúi đầu nhìn nàng. “Vừa nãy ở dưới lầu, muội nghe nói, ngày mai Mộ Dung phủ sẽ mở tiệc mời các vị nhân sĩ võ lâm tới bái kiến tân Mộ Dung gia chủ, Tần tỷ tỷ, chúng ta cũng là nhân vật giang hồ chứ?” Thịnh Bảo Hoa cười hì hì nói. “Muội đó!” Tần La Y lắc lắc đầu, sau đó cười, “Theo ý muội đi.” Thịnh Bảo Hoa cười cười, đứng dậy thổi tắt nến, “Ngủ đi.” “Ừm.” Có người ngủ say sưa, cũng có người cả đêm mất ngủ. Mộ Dung Vân Thiên một thân toàn mùi rượu ngồi trong phòng, trong tay cầm một miếng vải đỏ. Hắn chưa từng uống nhiều rượu như vậy, say rượu với hắn mà nói, quá mức nguy hiểm, bởi vì điều đó có nghĩa là hắn có thể chết dưới kiếm kẻ khác bất cứ lúc nào. Nhưng buổi tối hôm nay, hắn uống rượu. Không biết đã uống hết bao nhiêu vò, giống như cả người đều ngâm vào bình rượu. Chỉ là, cho dù như vậy, cũng không thể xóa mờ bóng dáng thiếu nữ áo đỏ trong đầu. Nắm chặt mảnh vải màu đỏ trong tay, Mộ Dung Vân Thiên nhắm hai mắt lại, đến tột cùng là hắn làm sao vậy, đã thuận lợi giết Mộ Dung Nguyệt Dao, thuận lợi chiếm vị trí Mộ Dung gia chủ, thuận lợi… báo thù ẫu thân. Chỉ là…vì sao trong lòng vẫn trống rỗng, khó chịu như vậy? Hắn trăm phương ngàn kế suy tính nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cuộc đạt được ước muốn. Chỉ là vì sao… Hắn tuyệt không cảm thấy vui vẻ? Hắn và Mộ Dung Nguyệt Dao là anh em cùng cha khác mẹ, khác biệt là, mẫu thân của Mộ Dung Nguyệt Dao là đương gia chủ mẫu, là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng, mà mẹ của hắn… chỉ là một thị nữ nho nhỏ trong phủ, bởi vì sinh hắn, mới được làm thiếp. Thật sự là châm chọc, Mộ Dung phu nhân cao quý như vậy, sinh ra hai đứa con thì đứa nào cũng bệnh tật, một trong hai đứa còn chết yểu. Từ sau khi nhị công tử chết, Mộ Dung phu nhân liền nhốt Mộ Dung Nguyệt Dao trong phủ không cho ra ngoài, sợ y cũng chết sớm. Trước đây, Mộ Dung Vân Thiên vốn có thể tự do rời phủ nên vô cùng thương xót cho vị ca ca thân thể ốm yếu kia. Mà vì một chút thương hại đó, khiến hắn phạm phải một sai lầm rất lớn. Mười năm trước xảy ra cuộc chiến oanh liệt tiêu diệt Tẩy Nguyệt Lâu, Mộ Dung Nguyệt Dao muốn trốn đi xem, hắn liền một mình dẫn theo y rời phủ. Đúng là khi đó đã cứu Thịnh Bảo Hoa. Chỉ là sau khi về phủ, chờ đợi hắn, lại là một cái tát của mẫu thân. Mẫu thân luôn dịu dàng, sợ phiền phức lại mạnh mẽ giáng cho hắn một cái tát, sau đó ôm hắn, khóc nức nở. “Con trai đáng thương, lẽ ra mẫu thân không nên sinh con ra… không nên sinh con ra… Mẫu thân không thể bảo vệ được con…” Bà ôm hắn, vẻ mặt dần trở nên oán độc, “Con nhất định phải lên làm Mộ Dung gia chủ, nhất định phải làm được, khiến cho con tiện nhân tự coi mình cao quý hơn người khác kia phải nếm thử mùi vị bị kẻ khác dẫm nát dưới chân!” Sau đó, mẫu thân nói với hắn những gì nữa, hắn đã không còn nhớ được, hắn chỉ nhớ rõ nỗi hoảng sợ của mình khi nhìn thấy mẫu thân thất khiếu chảy máu… máu màu xanh.

(thất khiếu: hai hốc mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng) Là Lục Nhan. Sau đó, là thi thể lạnh lẽo của mẫu thân. Mẫu thân nói, muốn hắn lên làm Mộ Dung gia chủ. Dáng vẻ dịu dàng hay oán hận của mẫu thân dần dần trở nên mơ hồ, bóng dáng thiếu nữ áo đỏ kia lại dần rõ ràng trước mắt. Lần đầu gặp nàng ở Duyệt Lai khách sạn, chỉ cảm thấy thú vị. Lúc ở Bạch Hồ sơn trang lại gặp nàng, vẫn cảm thấy nàng thú vị, sau đó hơi thấy có chút phiền phức. Tiếp tục sau đó, dường như có một chút thích. Cũng chỉ là ưa thích mà thôi. Nhưng… sau khi chính tay hắn đẩy thi thể của nàng xuống hồ, dáng vẻ của nàng trong đầu hắn lại càng ngày càng rõ ràng, rực rỡ hơn. Mỗi một lời nàng nói, mỗi một vẻ mặt, mỗi một động tác của nàng, đều như hiện lại trước mắt hắn một lần lại một lần. Sau đó, hắn mới hiểu được, Thịnh Bảo Hoa đã gieo trong lòng hắn một hạt giống, sau khi nàng chết đi, hạt giống kia liền mọc rễ, nảy mầm trong tim hắn, từng chút, từng chút trở thành một cây đại thụ che trời. … Lớn tới mức trái tim hắn như muốn vỡ ra, đau muốn chết. Đau muốn chết. Mà người trồng cây kia, đã chết rồi. Nàng đã chết.