Đại Lão Chỉ Muốn Làm Bé Hamster

Chương 30: Không sao, ta mang



" Ta không phải, ta không có, cô đừng nói bậy *." Quân Cửu lắc đầu như trống bỏi.

" Chính là kẻ này! Giáo chủ đã xác nhận tất cả Thần phụ của Thần điện đều không tới thành trì nhỏ kia!" Quân Cửu càng phản bác nam kiếm sĩ càng cho rằng cậu chột dạ, lập tức rút kiếm.

Một phần là do thành kiến cá nhân, một phần cũng là theo giáo điển, không cho phép bất kỳ kẻ nào mạo danh nhân viên của Thần điện.

" Chờ một chút... Mang về Thần điện để Giáo chủ tự mình sử lý. " Một phần là vì dung mạo của Quân Cửu, một phần là do màu tóc và màu mắt đặc thù của cậu, Isabel vẫn quyết định mang về Thần điện trước.

Suy cho cùng Thần điện luôn thu nhận những đứa trẻ được thần thiên vị.

" Nếu ta không về cùng thì sao?" Quân Cửu người này tùy hứng cực, sống lại một đời càng không thích bị người ta dắt mũi.

" Ngươi dám kháng lệnh của Thần điện?" Lần này nam kiếm sĩ không chỉ rút kiếm, còn chỉ kiếm vào mặt Quân Cửu, những người khác trong đoàn cũng đồng loạt động kiếm.

Thần điện trong đế quốc Meadow chính là một tồn tại cao hơn quốc vương, quốc vương gặp giáo hoàng còn phải kính nể ba phần.

Thần điện chính là lực lượng mạnh nhất đế quốc, bọn bọ không những có thánh kiếm sĩ khét tiếng, còn có hợp pháp toàn bộ ma pháp sư của đế quốc nhân loại này.

Có thể hiểu quyền lực của bọn họ đáng sợ như thế nào.

Trong đế quốc, bọn họ có toàn quyền bắt giữ một thường dân mà không cần bất cứ mệnh lệnh hay báo cáo nào, ai mà chẳng rõ điều đó? Vì vậy khi Quân Cửu từ chối, tất cả kiếm sĩ đều cho rằng cậu khiêu khích quyền lực của Thần điện.

Anatole hơi cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ.

" Muốn đánh nhau sao? Tôi vốn đang rất hứng thú với kiếm sĩ của thế... Của các người. " Quân Cửu hơi nâng tay.

15' sau.

Quân Cửu vỗ vỗ tay nhìn một đám kỵ sĩ áo trắng quỳ phủ phục xuống đất, Isabel thì chống kiếm trắng thở hổn hển, ánh mắt sợ hãi nhìn Quân Cửu.

Anatole thì đứng một bên giúp cậu lau tay, hoàn toàn chẳng phù hợp với bầu không khí căng thẳng này.

...

Đã đánh nhau với thế lực mạnh nhất của vương quốc, Quân Cửu cũng chẳng muốn đi xem "trân châu của Meadow" nữa, quyết định cùng Anatole chuồn càng sớm càng tốt.

Thật ra cậu cũng hơi lười đến thăm một chủng tộc chỉ nổi tiếng về rèn đúc, nhưng mà một chút chứng cưỡng bách khiến cậu muốn đi thăm tất cả chủng tộc của thế giới này - cho dù chúng chỉ được tạo nên từ dữ liệu. Đương nhiên quan trọng là vài ngày nữa tộc địa tinh chuẩn bị một hội đấu giá, Quân Cửu rất muốn đi mở rộng tầm mắt.

Mà Anatole không biết bị sao rồi - Quân Cửu cho rằng hắn ta vẫn bị ảnh hưởng đầu óc - bởi hắn từng biến thành bé trái cây quên mất ký ức còn gì.

Hắn bây giờ không chỉ dính người mà còn hơi... Lộ liễu?

Quân Cửu không nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, cậu nuốt nuốt nước miếng, giả vờ không biết.

Nói thế nào nhỉ? Người chưa từng yêu đương có chút khẩn trương mà.

Nhưng Quân Cửu biết khúc mắc lớn nhất trong lòng mình chính là Anatole chỉ là một NCP...

Ngươi bảo một tang thi vương yêu một NCP? Ngươi chẳng có khiếu hài hước chút nào.

...

Lộ trình dài đằng đẵng thì không nhắc tới, dọc đường liên tục bị ngăn cản tấn công cũng không muốn kể, việc đã ăn hết thức ăn dự trữ dường như càng không muốn nói, cuối cùng một nhân loại một tinh linh vẫn tiến đến địa tinh tộc.

Địa tinh - Hay còn gọi là người lùn, bọn họ có một làn da màu xanh, chiều cao khiêm tốn, tính cách nhạy bén và thích rượu.

Những kiến trúc nhà ở của họ đều được xây dựng dưới lòng đất. Bởi vì thường xuyên tiếp đón khách từ ngoài đến nên cổng vào tộc được làm khá rộng, ít nhất đều cao 2m.

Bởi vì tối nay có hội đấu giá nên trong lòng đất thấy rất nhiều chủng tộc đi lại.

Địa tinh, tinh linh, nhân loại, thú nhân. Mỗi tộc một vẻ, nhìn khiến người ta hoa cả mắt.

Sau khi giao vé vào cửa, Quân Cửu và Anatole được đưa đến một căn phòng dưới lòng đất.

Căn phòng giữ nguyên màu sắc nguyên bản, nhưng lại không có mùi bùn đất khó ngửi nào, ngoại trừ giường, bàn ghế thì chỉ có một cửa chính và một cửa sổ. Cửa sổ được dán một loại tài liệu đặc thù, giống kính một chiều, người bên trong có thể nhìn ra nhưng người ngoài không thể nhìn vào.

Địa tinh lùn lùn giới thiệu cho Quân Cửu một công nghệ cao trong căn phòng này - chuông báo giá - để cho những ai hướng nội không muốn mở miệng, đương nhiên cũng có thể là cho những kẻ muốn che giấu danh tính.

Và một cửa bí mật dẫn khách nhân trực tiếp từ hội đấu giá lên mặt đất, mục đích chủ yếu là tránh những vụ " hoài bích có tội".

" Chúc ngài có một buổi đấu giá vui vẻ. "

Sau cùng, địa tinh dẫn đường đặt tay lên ngực khom lưng chào hai người trong phòng.

Nghe nói địa tinh thân nhất với nhân loại, nhìn xem, ngay cả nghi lễ của nhân loại cũng học được rồi.

" Chờ một chút, chỗ các ngươi có phục vụ thức ăn không?" Quân Cửu giữ địa tinh lại, có chút chờ mong hỏi.

" Thưa ngài, đấu giá hội Nặc Lam không phục vụ những thứ tương tự... "

" Không sao, ta mang. "

Ngay sau lời của địa tinh da xanh, một âm thanh dễ nghe khác vang lên.

" Anatole! Cậu quá hiểu tớ!" Quân Cửu nghe vậy quay người, hạnh phúc la lên.

* Câu cửa miệng của Tranh gia trong < Nam thần: Bùng cháy đi! > Tui là fan của Tranh gia.