Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 38: Đế vương thiết huyết (8)



Ngụy Nguyên Hành đã chú ý tới điểm này thật lâu.

Tiểu tuyết hồ trong ấn tượng của hắn, cho dù là ở tám năm trước tại Bắc Sơn, khi nàng tuổi còn nhỏ, mỗi ngày vội vã lên đường, yêu lực bị hao hết, cũng sẽ không mệt mỏi như thế. Chỉ cần đêm đến ngủ một giấc thật ngon là ban ngày lại có thể nhìn thấy một tiểu tuyết hồ tràn đầy năng lượng chạy nhảy tung tăng.

Nhưng hiện tại, nàng lại đang vùi trong ngực hắn, chẳng phân biệt ngày hay đêm, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là nàng sẽ chìm vào giấc ngủ. Hơn nữa còn ngủ say đến mức có gọi thế nào cũng không tỉnh, chỉ có thể chờ đến khi bản thân nàng mơ mơ màng màng mà tự tỉnh lại.

Ngoài ra, nàng cũng càng thêm không yêu hóa thành hình người, đếm kỹ lại hơn nửa tháng trôi qua, nàng chỉ mới biến hình một lần duy nhất, còn chỉ là ngắn ngủn trong chốc lát liền lại thay đổi trở về, so với thời điểm nàng mới có ba cái đuôi còn xa xa không bằng.

Dị thường trên người nàng có quá nhiều, cho dù nàng đã cực lực che lấp, nhưng xem trong mắt nam nhân có lòng dạ kín đáo, lại tràn đầy sơ hở.

Nàng không nghĩ nói, hắn cũng không muốn bức nàng, nhưng bản thân nàng quá mức hư nhược, khiến hắn vừa đau lòng lại lo lắng, rốt cuộc nhẫn không xuống được.

Khương ngự y chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân được gọi đến vì lý do này.

Ông ta khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nam nhân cao lớn uy nghiêm đang ngồi nghiêng trên giường gỗ, động tác hết sức dịu dàng ôm lấy tiểu tuyết hồ đang ngủ say trong lòng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve da lông của nàng, chăm chú nhìn nàng...

Khương ngự y chợt cứng đờ.

Ánh mắt đó căn bản không phải là ánh mắt của chủ nhân nhìn sủng vật, cũng không phải ánh nhìn vào một Cửu Vĩ Yêu Linh thần bí khó lường.

Đó là ánh mắt của một nam nhân, khi nhìn vào nữ nhân mà hắn yêu.

Ngụy Nguyên Hành đột nhiên nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nhẹ không nặng, nhưng lại làm Khương ngự y nháy mắt một đầu mồ hôi lạnh.

Ông ta quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, hít sâu một hơi, cung kính nói: "Bẩm vương gia, Tuyết Hồ Yêu Linh là thánh vật trong truyền thuyết, sự hiểu biết về Yêu Linh đến nay cũng chỉ là từ trong dã sử cùng lời đồn nơi dân gian, thần không dám vọng ngôn. Nhưng mà có một chuyện, vi thần cho rằng có lẽ cùng khác thường của Yêu Linh có chút quan hệ.”

Ông ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Ung Vương, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của hắn: "Ngươi nói."

"Hồi bẩm Vương gia, nửa tháng trước ngài thân bị trọng thương, đêm khuya Yêu Linh đột nhiên xuất hiện. Khi đó đám người vi thần nhìn thấy Yêu Linh đã có sáu cái đuôi dài. Vậy mà chỉ sau một đêm, khi gặp lại lần nữa, lúc đó Yêu Linh chỉ còn lại có... năm cái."

Khương ngự y không dám chờ Ngụy Nguyên Hành đáp lại, liền hạ trán chạm đất: "Vương gia, tại dã sử đích xác có lời đồn, nói một thân huyết nhục của Tuyết Hồ Yêu Linh là thiên hạ chí bảo, đem đuôi dài hoá thành linh khí thậm chí còn có thể trọng nhục thân từ bạch cốt, khởi tử hoàn sinh. Khi đó Vương gia đã ở giữa lằn ranh của sinh tử tồn vong, chắc là Yêu Linh đã lấy đuôi dài cứu lấy tánh mạng Vương gia, khiến yêu lực hao tổn quá mức, mới yêu cầu ngủ say khôi phục lực lượng.”

Vừa dứt lời, Khương ngự y chợt cảm nhận được một cỗ hàn khí lạnh thấu xương.

"Ngươi nói... "

Ông ta nghe thấy thanh âm Ung Vương mờ mịt mang theo chút nghẹn ngào: "Là bởi vì ta?"

Khương ngự y cúi đầu xuống thấp hơn, hai bàn tay đặt trên mặt đất đổ đầy mồ hôi, không dám trả lời.

Xung quanh là một mảnh im lặng chết chóc, Ngụy Nguyên Hành cảm thấy máu trong người đều đông cứng lại..

Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn tiểu tuyết hồ đang say giấc trong lòng, sau đó lại dời tầm mắt về phía đuôi của nàng.

Năm cái đuôi xinh đẹp an tĩnh cuộn tròn, bộ lông trắng như tuyết, nhìn không ra nửa điểm dấu vết bị thương.

Hóa ra ở chỗ này, từng có sáu cái đuôi.

Vì cứu hắn, nàng tự tay cắt đứt đuôi của chính mình.

Điều đó đau đớn đến nhường nào chứ!

Nàng kiều khí như vậy, hôn mạnh một chút liền cau mày, mân mê móng vuốt lâu một chút đã không chịu nổi mà đẩy người ra, chạy nhảy thời gian dài một chút liền cảm thấy thịt lót ma đau, làm nũng lăn lộn một hai phải hắn ôm mới được.

Nàng ấy sợ đau như vậy, rốt cuộc là phải mất bao nhiêu dũng khí mới có thể tự tay chặt đứt cái đuôi mà vất vả lắm mới có thể mọc ra, chịu đựng đau đớn như lột da róc xương!

Ngụy Nguyên Hành giơ tay lên muốn chạm vào nàng, lại phát hiện tay của mình đang nhè nhẹ run rẩy.

Tựa như một hồi chê cười, dưới mũi kiếm Ung Vương chồng chất máu thịt vong hồn, lấy đi vô số mạng người, thế mà cũng có lúc run tay.

Hắn nghiến chặt răng, nhắm hai mắt lại nói với giọng khàn đặc và lạnh lẽo: "Ngươi lui xuống đi."

Khương ngự y nhẹ nhàng thở ra: "Vâng."

Ông ta cung kính lui ra, lúc rời đi không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Khương ngự y thấy Ung vương của Đại Chu quyền thế ngập trời đang cúi người, vô cùng yêu thương mà đau lòng khẽ hôn lên đôi tai nhỏ đang rũ xuống của Cửu Vĩ Yêu Linh, thật cẩn thận, như thể đang ôm một báu vật vô giá, chỉ cần chạm mạnh một chút sẽ tan vỡ.

Tuyết Hồ Yêu Linh ra đời từ núi tuyết cùng Đế vương nhân gian...

Khương ngự y không dám nghĩ tiếp nữa, vô thanh vô tức lui ra.

Khi Ân Thần tỉnh lại, sắc trời đã tối đen.

Mấy ngày nay, tùy thời tùy chỗ nàng đều có thể chìm vào giấc ngủ. Chính nàng cũng đã quen rồi, lười biếng đạp loạn xạ... Hả?

Ân Thần nhìn vào bàn tay nhỏ dài xinh đẹp, bất giác lắc lắc tay.

Chà, nàng lại biến thành hình người rồi.

Ân Thần híp mắt xoay mình, sau đó liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của nam nhân. Hắn đang lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, không biết đã nhìn như thế bao lâu, đáy mắt hơi hiện lên chút tơ máu.

Cách mà Ngụy Nguyên Hành nhìn nàng rất kỳ quái, lạ lùng đến mức làm cho da đầu Ân Thần trở nên tê dại.

Nàng sững sờ một lúc, ý niệm đầu tiên là hoài nghi bản thân có phải lại đắc tội hắn chỗ nào không mà chính mình không ý thức được.

Không biết cũng không sao, chỉ cần ngoan ngoãn làm nũng một chút là được rồi.

Nàng đã thăm dò rõ kịch bản trong ba vị diện rồi, mấy tiểu yêu tinh này y hệt như bé cưng ngạo kiều vậy, dù ra sao thì tốt nhất là nhận sai trước rồi ra sức thuận mao là được~

Ân Thần bày ra vẻ mặt "Ôi, ta thật sự không có biện pháp đối với ngươi mà", "Ta đây thật bất đắc dĩ", chậm rì rì đi tới, hai cánh tay vòng qua bờ vai của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều nhẹ nhàng cọ xát mặt hắn, cảm nhận rõ ràng râu ở cằm hắn hơi hơi trát người.

Nam nhân không hề nhúc nhích, chờ một lúc lâu sau mới nghe hắn khẽ thở dài một tiếng.

"Ta đã biết chuyện rồi." Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve lông tơ trên đuôi nàng, ngữ khí tối nghĩa khó hiểu: "Ban đầu ở chỗ này vốn dĩ có sáu cái đuôi phải không?"

"Có phải rất đau hay không?"

Ân Thần sững người.

Nàng ngẩng đầu lên, thật cẩn thận quan sát sắc mặt nam nhân nhưng lại không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ có thể lắc đầu: "Không đau."

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện kể từ khi gặp lại, giọng nói trong trẻo rõ ràng, như tiếng suối trong vắt chảy qua khe núi.

Đây là thanh âm mà Ngụy Nguyên Hành từng tâm tâm niệm niệm muốn nghe, nhưng bây giờ hắn lại vô tâm tư đi thưởng thức.

Hắn vuốt ve cái đuôi dài của nàng một cái, chậm rãi ôm nàng vào lòng.

"Ta rất khó chịu."

Hắn trầm giọng nói: "Ta tình nguyện mất mạng, cũng luyến tiếc để nàng cắt đuôi của bản thân vì ta."

Làm sao mà không đau cho được, chỉ cần nghĩ đến một chút là hắn đã cảm thấy lòng ngực đau nhói.

Ân Thần lắc đầu, vùi đầu vào cổ của hắn, thì thào nói: "Ta không muốn chàng mất mạng. Đuôi mất rồi vẫn có thể mọc lại, mạng không còn thì không thể lấy lại được nữa."

Bàn tay Ngụy Nguyên Hành để sau lưng nàng đột nhiên siết chặt.

Hắn không thể giận dỗi nàng vì nàng yêu hắn, cũng không thể trách cứ sự hy sinh của nàng. Hắn chỉ là đau lòng, hắn chỉ là oán chính mình.

"Là do ta vô dụng."

Hắn gắn từng chữ: "Nếu như ta đủ mạnh mẽ, thì sẽ không để nàng phải gánh chịu nỗi đau này. Ta là người đứng đầu một nước, nhưng lại khiến nữ nhân của ta vì ta mà chịu khổ."

Ân Thần vội nói: "Ta không có khổ, giữa chúng ta thật ra không cần nói những thứ này, chàng đã làm nhiều thứ cho ta như vậy, ta cũng muốn vì chàng mà làm chút việc."

Nàng ôm hắn thật chặt, rầu rĩ nói: "Nếu chàng thật lòng thương ta, thì phải chăm sóc bản thân thật tốt. Đừng để cho mình bị thương, ta nhìn chàng nằm đó hơi thở thoi thóp, lòng ta đặc biệt khó chịu."

Trong lòng Ngụy Nguyên Hành ngũ vị tạp trần, thấp giọng "Ừm" một tiếng.

"Trong bảo khố nước Gia, tương truyền có một viên linh châu quý giá do một vị tiên nhân truyền lại, có thể tư âm bổ dương, kéo dài tuổi thọ."

Hắn vuốt ve mái tóc dài của nàng, thì thầm bên tai nàng: "Chờ ta, ta sẽ đoạt nó về tặng cho nàng. Đợi đến lúc chúng ta trở về nước Chu, ta sẽ lệnh cho người sưu tập kỳ linh dị bảo khắp thiên hạ cho nàng, trải đầy cung điện để nàng thỏa thích sử dụng."

Ân Thần bị lời nói của hắn chọc cười, trong lồng ngực hắn mềm mại nói nhỏ: "Như thế thì quá xa hoa lãng phí rồi, ta đây cũng không muốn biến thành họa quốc yêu cơ đâu."

Ôi, không đúng, thiếu chút nữa thì quên mất, nàng còn có một nhiệm vụ chủ tuyến đầy ngu xuẩn là "họa loạn quân tâm".

Ân Thần ngoắc đuôi một cái, ghé vào bên tai hắn thỏ thẻ nói: "Chờ đến lúc nước Chu trở nên thịnh vượng, chàng nhớ phải xây cho ta một tòa cung điện nha! Ta muốn ở bên trong chứa đầy bảo thạch quý giá nhất cùng với y phục lộng lẫy nhất."

Thế này đã đủ loạn chưa?

Trong mắt Ngụy Nguyên Hành tràn đầy ý cười.

"Tất nhiên là được." Lúc này đây hắn y hệt như một hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc, ôm lấy tiểu cô nương vào lòng, ngữ khí nhỏ nhẹ âu yếm: "Ta sẽ xây cho nàng một tòa lầu thật cao, lấy hoàng kim làm gạch lát, lấy đá quý khảm vách tường, dùng gấm vóc tơ lụa làm màn che cửa sổ, tòa lầu sẽ cao đến mức nàng có thể trích tinh ôm nguyệt, thấy được cảnh tuyết rơi khắp chốn kinh thành. Đôi ta cùng nhau ở bên trong sống cuộc sống như chốn thần tiên."

Ân Thần tưởng tượng chốc lát, có chút lắp bắp: "Cũng không cần xa xỉ như vậy đâu, không sai biệt lắm là được…"

Nàng thật sự không muốn lăn lộn đất nước mà hắn vất vả lắm mới có thể xây dựng hưng thịnh như vậy đâu.

"Không vấn đề gì, lấy tài phú cả một quốc dưỡng nàng vẫn dư dả." Ngụy Nguyên Hành nhẹ nhàng cười: "Ta sẽ không giống đám hôn quân ngu ngốc không biết chừng mực kia, ta sẽ làm cho Đại Chu ngày càng cường đại và giàu có, làm nó sừng sững không ngã. Dùng những thứ tốt nhất trên đời cung cấp nuôi dưỡng nàng."

"Qua mười ngày nữa, kinh thành của nước Gia sẽ bị công phá. Ta sẽ mang nàng trở về Đại Chu, dùng thập lí hồng trang nghênh thú nàng làm Hoàng hậu của ta." Ngụy Nguyên Hành nói tiếp, mắt phượng lạnh lùng sắc bén dưới ánh nến trở nên rạng ngời rực rỡ, hắn nắm thật chặt tay nàng: "Nàng cho ta hai mươi năm, không, mười lăm năm. Mười lăm năm sau, ta sẽ tạo nên một đế quốc thống nhất, cường đại và phồn thịnh để tặng cho nàng. Nàng nói, được không?"

Ánh mắt hắn quá nóng bỏng, toàn bộ những dã tâm cùng thiết huyết ấy hóa thành tình yêu chân thành nóng rực tựa dung nham, giống như một tín đồ cuồng nhiệt cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả cho tín ngưỡng của mình!

Dưới ánh mắt như vậy của Ngụy Nguyên Hành, Ân Thần có chút không thở nổi, vốn định gật đầu không chút do dự nhưng Quy Tắc như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu nàng.

"Ngươi cần phải đi, chậm nhất là đến ngày hắn công phá kinh thành nước Gia, ngươi bắt buộc phải rời đi." Quy Tắc tàn nhẫn nói: "Để ngươi ở với Ngụy Nguyên Hành mười mấy ngày nay đã là lợi dụng lỗ hổng cốt truyện rồi, không thể kéo dài hơn được nữa."

Vẻ mặt Ân Thần đông cứng lại một cách khó nhận thấy.

Quy Tắc thở dài: "Trước đây thà để ngươi rời đi ngay sau khi cứu hắn còn hơn là cho hai người các ngươi ở chung, khi tách ra chỉ càng thêm đau khổ."

Ngụy Nguyên Hành thấy Ân Thần đột nhiên ngơ ngác ngẩn người, cũng không trả lời hắn, nụ cười hơi trầm xuống, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: "Nàng sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?"

Ân Thần đột nhiên dùng sức ôm lấy hắn, đem mặt chôn thật sâu vào cổ hắn, không cho hắn thấy, giọng nói mềm mại giống như ngày thường: "Không có, chỉ là ta có chút ngạc nhiên, còn tưởng rằng chàng sẽ thu thập ta đâu... Ta lo lắng đề phòng đã lâu, không dám nói cho chàng, sợ chàng nói ta."

Ngụy Nguyên Hành cúi đầu cười rộ lên: "Nàng chịu khổ, ta như thế nào còn bỏ được nói nàng. Ta biết nàng yêu ta không thua kém gì ta yêu nàng, nếu nàng chẳng may bị thương, kêu ta đổi tính mạng này cho nàng, ta sẽ không chút do dự mà đổi. Nàng quan tâm ta như vậy mà ta còn chỉ trích nàng, như thế chính là khinh nhờn nàng."

Nói nàng không nên dùng cái đuôi đổi lấy mạng sống hắn, dùng lời ngon ngọt dỗ nàng thì có ích gì? Nếu chuyện như thế xảy ra một lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như vậy - hắn hiểu nàng rõ như chính bản thân mình.

Tất cả những điều hắn có thể làm chính là trân trọng tâm ý của nàng, đền bù lại cho nàng gấp trăm lần.

Ân Thần âm thầm hít mũi một cái, trong lòng đột nhiên đưa ra quyết định.

Nàng chậm rãi ngồi dậy từ trong ngực hắn, bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt hắn, cái đuôi hồ ly trên người hơi xòe ra.

- Như hoa sen trên đỉnh núi đầy tuyết, những cánh hoa như tuyết trắng từng lớp từng lớp nở rộ, lộ ra nhụy hoa kiều nộn không gì sánh được.

"Chàng..." Hai gò má nàng ửng hồng, đôi mắt ngân ngấn nước, khẽ cắn môi: "Chàng... Có nghĩ là..."

Hô hấp của nam nhân dần trở nên đình trệ.

Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm, giống như thực chất lướt qua làn da của nàng.

Ân Thần không khỏi ngượng ngùng, vội vàng lấy tay che đi mắt của hắn, hôn lên khóe môi Ngụy Nguyên Hành, mơ hồ nói: "A Hành, chàng thật đáng ghét... Đừng nhìn nữa..."

Ngụy Nguyên Hành bị nàng đè trên giường gỗ, hai tay vô thức ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay đều là da thịt mềm nhẵn nõn nà, có chút ấm áp, làm người ta yêu thích đến nỗi không nỡ buông tay.

Đuôi hồ ly của nàng chậm rãi quấn trên người hắn, mềm mại cọ vào cặp đùi và cánh tay săn chắc, vòng qua vòng eo thon gầy, sau đó dời lên phía lồng ngực, giống như một cái móc câu quấn quanh cổ...

Muốn mệnh.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Ngụy Nguyên Hành chỉ có một suy nghĩ.

Hắn cho rằng dù là làm nam nhân hay là làm trưởng giả thì so với một tiểu tuyết hồ tâm tư trong vắt lớn lên trên núi, hắn vẫn nên là người chủ động dẫn dắt.

Thế nhưng hiện tại hắn mới chân chính ý thức được, chẳng sợ nàng cái gì cũng không hiểu, chẳng sợ nàng cái gì cũng không biết, chỉ cần nàng dựa vào bản năng, ngây ngô mà mới lạ hành động cũng đủ làm cho hắn quân lính tan rã.

Muốn mệnh, thật là muốn mệnh mà...

Bỗng nhiên Ngụy Nguyên Hành xoay người, đè lại cái đuôi đang ngo ngoe rục rịch đi xuống của người nào đó, nhìn chăm chú vào đôi mắt mông lung của nàng, khàn giọng nói: "Chờ một chút nữa! Đến khi trở về Đại Chu, chờ khi chúng ta thành hôn..."

Đêm đó ở trong doanh trại, hắn như muốn phát điên, vừa muốn không từ thủ đoạn nào chiếm lấy nàng, không cho nàng bỏ chạy. Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, tính toán đâu ra đấy thì cũng không cần bao lâu thời gian.

Ở chỗ này, không có chăn đệm mềm mại cũng không có nến long phượng, thật sự là quá ủy khuất nàng.

Tuy nhiên Ân Thần không muốn đợi thêm nữa.

Còn chờ đợi nữa, sau này ly biệt cũng không biết còn phải chờ thêm bao nhiêu năm.

"Chàng không muốn sao, ta muốn làm ngay bây giờ." Nàng chủ động nâng người lên choàng qua vai hắn, ngữ khí nhu mị lại kiều nật, đuôi hồ ly quấn chặt lấy hắn cọ xát, giọng nói mang theo ủy khuất đáng thương: "Chàng còn dám nói yêu ta, ta đã chủ động đến như vậy, tại sao chàng còn cự tuyệt ta... Có phải chàng chỉ nói ra lời dễ nghe nhưng thâm tâm vẫn ghét bỏ ta là yêu tinh, sợ ta hút đi khí lực của chàng..."

Thái dương Ngụy Nguyên Hành nổi đầy gân xanh, hơi thở nóng bỏng như sắp bốc cháy, bóp lấy eo của nàng, không kìm được thở gấp, nở nụ cười: "Nàng đang nói điều ngốc nghếch gì vậy?"

"Vậy chàng đừng nói nữa, mau tới đi... " Ân Thần ngâm nga, như con rắn không xương quấn lấy hắn, thanh âm mềm mại vừa khóc vừa kể lể, bộ dạng thiên chân lại to gan lớn mật câu dẫn khiến lòng người loạn nhịp: "Ô... Thật là khó chịu... Chàng tới giúp giúp nhân gia đi.. Nguyên Hành, A Hành..."

Ngụy Nguyên Hành đồng tử co rụt lại.

Thánh nhân cũng chịu không nổi sự dụ dỗ như vậy, tất cả kìm chế nhẫn nại trong nháy mắt hóa thành tro bụi, nam nhân đè nàng xuống, cắn thật sâu vào bờ môi nàng: "Ngoan, một lần nữa, lại kêu tên ta một lần!”

"A Hành, A Hành!"

Hắn rõ ràng là bị lửa dục thiêu cháy. Nhưng lúc này, Ngụy Nguyên Hành lại nhịn không được cười rộ lên.

"Ừm." Hắn trầm giọng đáp lại nàng, suy nghĩ một chút lại đổi ý: "Không phải A Hành, là phu quân."

Tiểu tuyết hồ bị hôn ửng hồng mặt lúc này vô cùng nghe lời, đôi mắt ngấn nước phản chiếu hình dáng của hắn, ngoan ngoãn mềm mại, kéo dài âm cuối: "Phu quân~~"

“Ân, thật ngoan.”

Ngụy Nguyên Hành cảm thấy tâm đều được lấp đầy, trước mặt là tình yêu cuồn cuộn dâng trào, dục vọng như muốn phun trào, hắn dùng tay ôm lấy eo nàng ở phía sau, ôn nhu mà khàn khàn: "Ta sẽ rất nhẹ, sẽ không làm nàng đau."

Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, ôn nhu phủ lên người nàng, thời điểm pháo hoa bùng nổ, Ân Thần khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

Đuôi hồ ly mềm mại trắng như tuyết rủ xuống từ trên giường gỗ, nhẹ nhàng, ái muội run rẩy. Hơi thở nặng nề nóng bỏng phả vào cổ nàng, yêu thương mà triền miên hôn lên thái dương đang chảy đầy mồ hôi.

Nàng cảm nhận được bàn tay hắn từng chút một dời lên, nắm lấy bàn tay hơi cuộn của nàng, đốt ngón tay với từng khớp xương rõ ràng luồn qua khe hở mềm mại, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi siết chặt.

Trong thời khắc đó, hốc mắt Ân Thần đột nhiên đỏ lên.

Nắm lấy tay người, cùng người già đi.

Cùng quân đầu bạc, cùng quân giai lão.

Nàng dùng sức nắm chặt tay hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Ta yêu chàng. Ngụy Nguyên Hành, ta yêu chàng."

Hắn dừng một chút, mang theo ý cười không ngăn được mà đáp: "Ta biết. Ta cũng yêu nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nghĩ rằng tại sao trên đời có thể có một tiểu hồ ly xinh đẹp như vậy, tại sao lại tồn tại một đôi mắt sạch sẽ như vậy."

"Là trời cao mang nàng đến bên ta, là Nguyệt lão đã dắt tuyến tơ tình cho đôi ta." Hắn nói: "Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau trọn đời."

Ân Thần nói không nên lời, nàng chỉ có thể dùng sức bám vào vai hắn, từ từ nhắm hai mắt lại làm cho nước mắt đều len vào tóc, nặng nề gật đầu.

Có thể, có thể.

Thực xin lỗi, A Hành, nhưng chúng ta chỉ cần chịu đựng lần biệt ly cuối cùng này, kiếp này ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng nữa.

Ta sẽ dùng phần đời còn lại của mình để xin lỗi chàng, bù đắp cho chàng bằng tất cả tình yêu mà ta có.

Cho nên ta cầu xin chàng, chàng đừng quên ta, đừng hận ta, chàng đừng... Đừng từ bỏ yêu ta.

Tiếng gà gáy vang báo hiệu ngày mới, màn đêm bị ánh mặt trời ửng đỏ từng chút xua tan, hẳn đây sẽ là một ngày tốt lành với bầu trời quang đãng.

Nến đỏ đốt cả đêm cũng đã cháy hết, ánh nắng rực rỡ bị tầng tầng rèm trướng ngăn cách, chỉ còn lại một chút ánh sáng mờ ảo chiếu đến giường gỗ sâu bên trong.

Ngụy Nguyên Hành chậm rãi mở mắt ra, trọng lượng mềm mại trong ngực làm cho hắn cúi đầu, thấy được một khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say. Chiếc đuôi hồ ly mềm mại, trắng như tuyết của nàng khoác lên người hắn. Tối hôm qua nàng trên người hắn lăn lộn có bao nhiêu lợi hại thì hiện tại bộ dáng mềm mại lại có biết bao ngoan ngoãn.

Ngụy Nguyên Hành sờ soạng mặt nàng, phấn phấn nộn nộn trông thoải mái hơn nhiều so với bộ dạng héo rũ không có sức sống của hai ngày trước.

Nam nhân cảm thấy mỹ mãn, mặt mày đầy vẻ dịu dàng, hắn cúi người vén lại mái tóc dài rối bù của nàng. Nhẹ nhàng hôn lên môi của thiếu nữ, bị tiểu cô nương đang ngủ say không kiên nhẫn đẩy ra. Hắn khàn khàn cười, tay chân nhẹ nhàng đem nàng từ trong lòng ngực bỏ xuống giường gỗ, sau đó nhét thêm một cái gối mềm cho nàng ôm.

Tiểu tuyết hồ cọ cọ vào chiếc gối mềm mại, dẩu miệng một cái, hài lòng ngủ tiếp.

Nam nhân thấy thế mới yên tâm, xốc lên rèm trướng đi ra ngoài, ánh sáng chiếu vào thân hình cao lớn cường tráng của hắn. Ngoại trừ những vết sẹo cũ, càng chói mắt hơn là từng vết bị véo bị cào bị cắn ra tới vệt đỏ.

Ngụy Nguyên Hành dẫm lên trên trang phục bị vứt lung tung trên mặt đất, bước ra sau tấm bình phong để rửa mặt. Một lát sau lại bước ra, liền khôi phục lại bộ dáng Ung vương Đại Chu uy nghiêm lạnh lùng. Hắn đẩy cửa ra thì nhìn thấy rất nhiều người hầu sôi nổi quỳ xuống đất vấn an.

Hắn nhìn quanh một vòng.

Lúc hành quân đánh giặc, hắn không thích bên cạnh có người vây quanh, ngay cả tâm phúc tổng quản cũng để lại trong cung để chủ trì đại cuộc, bản thân hắn cảm thấy không sao, nhưng tiểu tuyết hồ cũng phải có chút tỳ nữ bên người hầu hạ.

Nàng là Cửu Vĩ Yêu Linh, nữ tử tầm thường khác hắn không yên tâm, vẫn là cần người có tâm tư trầm ổn, có thể làm việc đi theo nàng.

"Lý Tất." Hắn kêu lên một tiếng, Lý Tất bước nhanh đến phía trước, cung kính chắp tay: "Có mạt tướng!"

Ngụy Nguyên Hành nói: "Ngươi tìm thử trong các ám vệ, điều hai nữ tử qua đây hầu hạ."

Toàn thân Lý Tất chấn động.

Hắn nhớ tới mấy ngày nay, ngày nào Khương ngự y ở bên tai hắn như có như không ám chỉ, nói rằng vương gia đối với Yêu Linh tràn đầy cưng chiều. Nhớ tới ánh nến cháy sáng cả đêm đêm qua cùng với ý cười không ngăn được trên mặt Vương gia...

Vương gia không thê không thiếp, ngay cả cận vệ thân cận bên người cũng là nam nhân, từ đâu mà xuất hiện nữ nhân? Lại còn cần nữ ám vệ võ nghệ cao cường, tâm tư vững vàng đi theo hầu hạ?

"Vương gia... " Hắn "bịch" một tiếng quỳ xuống, dùng sức dập đầu, nói từng câu từng chữ: "Vương gia, dù cho hôm nay vương gia muốn chém đầu mạt tướng thì mạt tướng cũng muốn nói một câu đại bất kính, nhân yêu thù đồ, xin ngài suy nghĩ kỹ lại!"

Ngụy Nguyên Hành không hề tức giận.

Đây là tâm phúc đã đi theo hẳn nhiều năm, đối với hắn cực kỳ trung thành. Với người như vậy, hắn chấp nhận bỏ chút thời gian để giải thích.

"Nàng ấy vốn không làm ác, bản tính lương thiện, tâm tư thuần thiện. Còn là điềm lành của Đại Chu trăm ngàn năm qua, thiên hạ này không có bất kỳ một nữ tử nào có tư cách hơn nàng trở thành Quốc mẫu Đại Chu, trở thành Hoàng hậu được bách tính thiên hạ kính ngưỡng tôn trọng."

Ngụy Nguyên Hành thản nhiên nói: "Bản vương sẽ làm cho tứ hải trở nên hưng thịnh, sẽ quân lâm thiên hạ. Đó là yêu thì lại như thế nào, bản vương chẳng lẽ không bảo vệ được một tiểu yêu tinh, bảo vệ nữ nhân mình yêu thương, bảo vệ thê tử của chính mình?"

Ngụy Nguyên Hành trực tiếp đi qua bên cạnh Lý Tất, đi về phía tiền sảnh: "Đứng lên đi, những lời hôm nay chỉ được nói một lần duy nhất, lần sau không được phép lặp lại nữa."

"Báo —— "

Âm thanh bén nhọn kéo dài xuyên qua biệt viện, Ngụy Nguyên Hành xoay người nhìn vào do thám đang từ trên khoái mã té ngã lộn nhào ngã xuống, sải bước vọt tới quỳ trước mặt hắn, cao cao giơ một phong mật tín nhiễm huyết: "Vương gia! Nước Tề bất ngờ xuất binh tấn công nước Gia, trước mắt đã phá hủy Lan Thành do Vương tướng quân trấn thủ, bọn họ đang tiến quân thần tốc nhắm thẳng vào vương đô Vọng An của nước Gia!"

Lý Tất nghe thế, cũng bất chấp khuyên can, vội vàng xông tới với vẻ mặt giận dữ: "Vương gia, Tề quốc khinh người quá đáng!”

Ngụy Nguyên Hành tiếp nhận mật tín, xé mở đọc nhanh như gió, một lát sau lạnh lùng cười.

"Tề vương không thể ngồi yên, coi Đại Chu ta thành ngựa dò đường. Hiện giờ xé rách khế ước công khai công thành đoạt đất, là coi Đại Chu ta thành trái hồng mềm dễ niết à?!"

Cho rằng sau khi Đại Chu đánh nước Gia thì tài lực vật lực cạn kiệt, không còn đủ sức chống lại nước Tề sao?

Đó quả thật là mười phần sai!

“Hiệu lệnh tam quân, tức khắc xuất phát, tiến thẳng đến vương đô Vọng An.” Ngụy Nguyên Hành nghiền nát mật thư thành bột phấn, sườn mặt lạnh lùng tràn đầy sự tàn nhẫn máu lạnh cùng dã tâm của kẻ bề trên. Hắn cong môi cười, khí thế lạnh thấu xương: "Tề quốc muốn tìm chết, liền mặc kệ chúng đến đây đi, thiên hạ tứ quốc, bổn vương liền muốn nó là thứ duy nhất còn sót lại!"