Lúc nói những lời này, Diệp Tử Đào không biết nhớ tới chuyện gì mà càng nhìn càng thấy ghét Ninh Khuynh Thành.
Nhưng Ninh Khuynh Thành không quan tâm, tầm mắt của nàng ta luôn dán chặt trên người Nam Nhiễm.
"Bao cô nương cảm thấy Vương gia là người thế nào?"
Nam Nhiễm quay đầu.
Cả người dựa vào rào chắn ở ven hồ.
"Không tệ lắm."
Ba chữ này của Nam Nhiễm vừa ra.
Liền khiến Diệp Tử Đào trợn trừng mắt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nam Nhiễm.
Lần đầu tiên nàng thấy có người đánh giá biểu ca như vậy.
Vừa nhìn đã biết tẩu tẩu tương lai là một người rất có cá tính.
Ninh Khuynh Thành nghe ba chữ này thì cười cười lắc đầu.
Tựa hồ như đang cười sự nông cạn vô tri của Nam Nhiễm.
Sau đó chỉ thấy Ninh Khuynh Thành ngước mặt, gằn từng chữ từng chữ nói: "Ngài ấy năm mười lăm tuổi đã lên chiến trường, trải qua không biết bao nhiêu chuyện tàn khốc. Để đi đến được ngày hôm nay, mỗi bước đi của ngài ấy đều phải dẫm lên máu tanh mạng người, ngươi cảm thấy Vương phi tương lai của ngài ấy, nên là một người nắm tay ngài ấy không ngừng tiến lên hay là người chỉ biết kéo chân ngài ấy?"
Nam Nhiễm không đáp chỉ nhìn nàng ta, ngữ điệu thong thả.
"Hình như ngươi vẫn còn chuyện muốn nói."
Ninh Khuynh Thành cười cười.
"Ta thật sự chưa từng nghĩ tới có một ngày ta phải hạ thấp thân phận bản thân cùng tranh cao thấp với một hạ nhân."
Nói xong, nàng ta còn nhanh chóng bổ sung thêm.
"Lần này, ta sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với ngươi. Vị trí Vương phi, ai cũng có thể ngồi. Chỉ mình ngươi là không được. Làm người phải tự biết thân biết phận. Xứng hay không xứng, trong lòng phải tự biết."
Những lời Ninh Khuynh Thành nói vào tai Diệp Tử Đào đều biến thành ghen tỵ, đố kỵ.
Còn Nam Nhiễm, cô vừa ăn thịt khô vừa nhìn chằm chằm Ninh Khuynh Thành.
Ngữ điệu nhàn nhạt.
"Nói xong rồi? Vậy thì đến lượt ta."
Ninh Khuynh Thành đang sửa sang lại cổ tay áo của mình.
Nghe lời này, có hơi sửng sốt.
Không ngờ tỳ nữ này không những không có lòng ăn năn mà còn muốn ganh đua cao thấp với nàng ta.
Ninh Khuynh Thành cười lạnh một tiếng.
"Mời nói."
Nam Nhiễm ném tất cả thịt khô trong tay vào trong hồ cá.
Môi đỏ lúc đóng lúc mở.
"Ngày mai là Tết Khất Xảo. Ngươi tặng hắn một túi tiền."
Sắc mặt Ninh Khuynh Thành không thay đổi, bình tĩnh nói.
"Đây là chuyện của ta và Vương gia. Còn chưa tới phiên cô nương nhúng tay."
Nam Nhiễm không chút để ý tiếp tục nói: "Sau này, đừng tặng nữa. Vừa nhìn đã thấy chướng mắt."
Ninh Khuynh Thành nắm chặt khăn tay trong tay.
Sắc mặt có hơi khó coi.
"Ngươi lấy thân phận gì mà đưa ra đề nghị với ta?"
Nam Nhiễm cười lớn.
"Đề nghị?"
Con ngươi đen như mực ẩn hiện tia âm trầm.
"Ta đang uy hiếp ngươi."
Ninh Khuynh Thành: "Chuyện ta thích Vương gia thì liên quan gì đến ngươi?"
"Đồ vật của ta bị người khác nhìn trộm, đương nhiên tâm tình của ta sẽ không tốt, ngươi hiểu không?"
Hệ thống nghe ký chủ nói câu này.
Đúng là một chút đạo lý cũng không có.
Trần trụi uy hiếp người khác.
Cái này ai mà đỡ cho được?
Mà Diệp Tử Đào đứng bên cạnh, vừa nghe cô nói liền mắt to mắt nhỏ nhìn Nam Nhiễm.
Ninh Khuynh Thành là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành.
Cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông.
Là khuôn mẫu điển hình của tất cả danh môn khuê các.
Người như vậy, chỉ có nàng ta làm khó người khác.
Chứ kiếm đâu ra người có thể khiến nàng ta mất mặt?