Mỗi lần cô làm động tác như vậy càng nhìn càng thấy Nam Nhiễm giống một "'đăng đồ tử"(*) không có ý tốt.
Mới vừa sờ hai cái đã bị Phượng Cửu Tô giữ chặt cánh tay.
Hắn khom lưng, cúi đầu, ngồi đối diện với Nam Nhiễm.
Qua con ngươi đen nhánh của hắn có thể nhìn thấy ảnh ngược của Nam Nhiễm.
Yết hầu của hắn di chuyển lên xuống liên tục.
Bình thản nói: "Say?"
Nam Nhiễm cũng nhìn hắn.
Một lúc sâu.
Bỗng nhiên cô lại gần Phượng Cửu Tô, chu môi.
Hôn lên mắt phải của hắn.
Còn nói thầm một câu.
"Vừa rồi ta thấy được hình dáng của ta trong mắt ngươi. Ta lớn lên cũng rất đẹp."
Hệ thống: [...]
Được rồi, nó cũng tin ký chủ đã uống say.
Phượng Cửu Tô bị hành động của Nam Nhiễm làm cho ngây người, chớp chớp mắt một lúc mới hồi thần.
Chỉ thấy khóe môi hắn khẽ cong.
Miệng nói: "Ừ."
Hắn lên tiếng thừa nhận.
Bao Nhiễm Nhiễm quả thật rất đẹp.
...
(*)Nhẫn ngọc ban chỉ: đeo ngón cái, thời nhà Thanh (1644-1911), quan nhị phẩm, tượng trưng cho quyền lực và sự giàu có, ngọc Hòa Điền xanh vân cổ, khoảng năm 1800s. Chạm trổ tinh xảo từ ngọc nguyên khối. Qua một thời gian, nhẫn ngọc ban chỉ được lưu truyền phổ biến hơn, không những quan lại quyền quý sử dụng mà các thương nhân lớn cũng rất ưa chuộng loại nhẫn này.
(*) Đăng Đồ Tử: là cụm từ Hán Việt thường được sử dụng trong các bộ truyện cổ đại Trung Quốc, đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.