Người đó sẽ yêu thương nàng, sẽ chiều chuộng nàng.
Sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một mình nàng.
Hiển nhiên, nàng cũng sẽ đối đãi với người kia như thế.
Vì vậy, mấy người tới cửa cầu thân một khi đã có thê thiếp, trong lòng nàng đều theo bản năng hơi bài xích với họ, cũng không hề có ý định gả cho bọn họ.
Cho dù có ưu tú, có môn đăng hộ đối thế nào, nàng cũng không cần.
Ngay lúc này, Phượng Tử Thời bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Tử Đào.
Diệp Tử Đào bị hắn nhìn với khoảng cách gần như vậy, có hơi hoảng hốt.
Duỗi tay đẩy hắn ra.
"Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Phượng Tử Thời giơ tay, bế ngang nàng lên.
Diệp Tử Đào bị bất ngờ, la lớn một tiếng.
"A!!!"
Tiếp theo, theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Diệp Tử Đào nhìn Phượng Tử Thời, tò mò hỏi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Phượng Tử Thời mặc một thân hắc y, dáng người cao lớn, từng bước vững vàng đi ra cửa.
"Nếu không muốn gả cho ta thì năm đó không nên cứu ta."
Diệp Tử Đào nghe thấy sự tức giận trong lời nói của hắn, có hơi sửng sốt.
"Ta... ta... ta... hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau!"
Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nổi giận.
Nhưng rất nhanh, Phượng Tử Thời đã thu liễm lại cảm xúc xao động của mình.
Khôi phục lại bộ dáng trầm ổn ngày thường.
"Nàng có hai lựa chọn, hoặc là gả cho ta, hoặc là cô độc sống hết quãng đời còn lại ở trong am ni cô."
Diệp Tử Đào trừng mắt.
"Cũng không phải trên đời này chỉ có ngươi muốn lấy ta."
Phượng Tử Thời rũ mắt, quét mắt liếc nàng một cái.
"Ngoại trừ ta ra sẽ không còn ai muốn lấy nàng. Ai dám lấy, ta sẽ phế hắn."