Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 340: Tiểu kiều hoa vs Ma tôn (4)



Theo thời gian trôi qua.

Máu chảy trên ngón tay cô không nhanh không chậm bị hắn hấp thu hết.

Dần dần có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh của hắn, tựa hồ, đã có sự sống.

Nam Nhiễm thu tay lại.

Nhìn quần áo trong tay mình, cúi đầu chậm rãi mặc vào.

Kết quả, quần áo mới mặc được một nửa, áo ngoài còn chưa kịp mặc vào đã thấy người nam nhân đang ngồi trên giường băng kia đột nhiên mở mắt.

Hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.

Nhìn đến nỗi khiến người khác phải e sợ.

Cảm xúc của hắn hình như có chút gì đó không thích hợp.

Nam Nhiễm giơ tay, ngón tay trắng nõn để ở đầu cánh mũi của hắn.

[Tí tách]

Đầu ngón tay lại nặn ra một giọt máu.

Chảy vào miệng hắn.

Một giây sau, hai mắt Túc Bạch đột nhiên biến thành màu đỏ.

Hắn giơ tay, nắm lấy ngón tay của Nam Nhiễm,

Bỏ vào miệng, liếm láp.

Rõ ràng trên mặt hắn không hề có cảm xúc khác lạ nào.

Nhưng không biết làm thế nào lại lộ ra một loại tà khí khó nắm bắt.

Chỉ thấy, một giây sau, Nam Nhiễm đã bị hắn kéo vào trong ngực.

Rồi bị hắn đè xuống giường băng.

Khóe môi hắn khẽ cong, nở nụ cười nhàn nhạt.

Hơi thở yêu tà trên người cũng càng lúc càng đậm hơn.

Thanh âm khàn khàn trầm thấp, lẩm bẩm.

Từng chữ từng chữ nhè nhẹ truyền đến tai Nam Nhiễm.

"Ngươi thơm quá."

Dứt lời, quần áo Nam Nhiễm vừa mới mặc vào đã bị hắn cởi hết ra.

Nam Nhiễm cũng mỉm cười.

Ý cười trên môi càng lúc càng tươi hơn.

Duỗi tay, ôm lấy cổ hắn, một bàn tay còn lại cũng nhanh chóng cởi y phục trên người hắn ra.

Cô cũng thích dạ minh châu không mặc quần áo.

Đặc biệt là, tên dạ minh châu trước mắt này còn rất chủ động.

Chủ động lao vào ngực cô, chủ động hôn cô.

Hệ thống dần dần ý thức được hai người này càng đi càng xa, càng lúc càng phát triển theo hướng nó không thể hiểu được.

Hệ thống thiện chí nhắc nhở: [ký chủ, cô...]

Nói còn chưa hết câu.

Nó đã thấy dạ minh châu cúi người hôn Nam Nhiễm.

Hệ thống trầm mặc.

Cái gì cũng không thể nói được.

Ờ, vẫn nên im lặng ẩn thân thì tốt hơn.

Trong bầu không khí lạnh lẽo đến cực độ, trên giường băng lại diễn ra một màn lửa nóng ái muội.

Lần ẩn thân này của hệ thống không mở thì thôi, vừa kích phát đã kéo dài tới tận một ngày một đêm.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ ba, thời điểm nó cởi bỏ che chắn liền phát hiện, ký chủ đã ăn mặc chỉnh tề đi từ trong sơn động ra.

Nhìn qua tâm tình của ký chủ hình như rất tốt.

Ngoại trừ trên cổ có mấy vết cắn, hai mắt hơi híp lại thì hoàn toàn không giống bộ dáng chưa tỉnh ngủ.

Cô đứng trước cửa sơn động, cả người dựa vào cây đại thụ ở bên cạnh sơn động.

Hệ thống nghi hoặc: [ký chủ, sao cô lại đi ra đây?]

Tiếng nói vừa dứt.

[Đùng!] một cái.

Một tiếng nổ thật mạnh phát ra từ vị trí cách Nam Nhiễm chưa tới mười mét về phía Tây.

Bụi bay đầy trời, mặt đất chấn động.

Tiếng động vô cùng lớn, làm hai tai Nam Nhiễm phát đau.

Cô giơ tay, móc móc lỗ tai vài cái.

"Như vậy ngươi cũng có thể ngủ?"

Giằng co tận hai canh giờ.

Dạ minh châu vừa mới ngất xỉu không lâu.

Giữa hai mày Nam Nhiễm hiện lên tia không kiên nhẫn, cô nắm chặt hai tay rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.

Bỗng nhiên, lúc này có một đạo kiếm khí bay tới.

Rất nhanh, đã có một nam tử xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.

Nam tử mặc đạo bào, cả người phát ra hơi thở tiên phong đạo cốt(*), sống lưng thẳng đứng, vẻ mặt ôn nhu hiền từ.

Lớn lên trông rất tuấn tú, trong tay cầm một thanh trường kiếm.

Thời điểm nhìn thấy Nam Nhiễm, người đó có hơi bất ngờ.

Sau đó, đáy mắt nổi lên cảm xúc khó hiểu nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Cô Tô Trần, Chưởng môn phái Thanh Sơn, gặp qua cô nương."

Nam Nhiễm vừa liếc nhìn hắn một cái.

Đã nghe Cô Tô Trần mở miệng.

"Cô nương vẫn luôn sinh hoạt trong Thánh Sơn?"

Nam Nhiễm lười nhác lên tiếng: "Ừ."

Hắn vừa nghe được câu trả lời của Nam Nhiễm, hai tay đã ôm quyền.

"Vậy, xin đắc tội với cô nương."

Nói xong, còn chưa kịp biết hắn rút trường kiếm trong ra tay từ lúc nào mà lưỡi kiếm sắc bén đã đặt trên cổ Nam Nhiễm

....

(*) Tiên phong đạo cốt (仙 風 道 骨): là một thành ngữ gốc Hán. Ý chỉ cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục: