Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 346: Tiểu kiều hoa vs Ma tôn (10)



Đương nhiên chỉ giới hạn trong việc ghi lại âm thanh, còn hình ảnh thì không thể xem được.

Nhưng năng lực này khiến tiểu hắc cầu phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng.

Hơn nữa mỗi lần chỉ cần dùng năng lực này xong tiểu hắc cầu sẽ bị mắc một số bệnh lạ.

Vừa thấy đã biết đây không phải một viên châu đen đứng đắn.

Nam Nhiễm nghe xong cuộc trò chuyện của hai người kia.

Một tay chống cằm, bộ dáng lười nhác, không có bất kì thái độ rõ ràng nào.

Nhưng trong đáy mắt của cô lại hiện lên cảm xúc khó tả.

Lẩm bẩm một tiếng: "Hàm Linh Phi a~."

Lấy danh nghĩa của cô đưa dạ minh châu đi.

Chậc.

Hệ thống biết trên đời này thứ duy nhất ký chủ để ý sợ rằng chỉ có mỗi viên dạ minh châu kia.

Hiện tại, dạ minh châu đã bị người khác mạo danh ký chủ đưa đi. còn nói bản thân là ân nhân cứu mạng của dạ minh châu.

Nó nãi thanh nãi khí, cẩn thận dò hỏi: [ký... ký chủ?]

Mí mắt Nam Nhiễm buông xuống, váy áo trắng tinh tán loạn trên giường băng, khiến cả người cô đều toát lên vẻ thuần khiết, ngây thơ.

"Biết Cổ Tương thành ở đâu không?"

Hệ thống lập tức trả lời: [biết!]

Nam Nhiễm gặm trái cây, từ trên giường băng đứng dậy.

Hai bàn chân trần trắng nõn từng bước từng bước đi ra khỏi sơn động.

Cổ Tương thành, nơi tập trung người của tu chân giới, ma tu và cả Yêu tộc.

Bên trong ngư long hỗn tạp, các thế lực lớn cùng kiềm chế lẫn nhau, cùng hợp tác phát triển Cổ Tương thành, đưa Cổ Tương thành trở thành một nơi phồn vinh, náo nhiệt.

Lúc Nam Nhiễm đi vào Cổ Tương thành thì đã là ba ngày sau.

Cô đứng trước cửa thành, ngẩng đầu nhìn ba chữ rồng bay phượng múa ở trên tường thành.

Người ra vào thành hiếm khi là bá tá bình thường.

Tất cả đều có một chút tu vi.

Thường gặp nhất là ba kiểu người.

Người của binh đoàn, lưng hùm vai gấu trên vai vác trường đao.

Đệ tử tu chân phái mặc y phục đặc trưng của sư môn.

Hoặc là những ma tu ăn mặc tùy ý.

Đi trên đường cũng có thể nghe thấy mọi người sôi nổi trò chuyện với nhau.

Hoặc là câu nệ hỏi thăm hoặc là tán tỉnh lộ liễu.

Nam Nhiễm đi vào trong thành.

Vừa đi vừa ăn trái cây mới hái được ở trên đường.

Đi đằng trước cô là một đám lính đánh thuê, bọn họ nhỏ giọng bàn tán.

"Này, nghe nói Ma tôn đã xuất thế."

"Cái gì?"

"Sao có thể? Không phải mười mấy năm trước Ma tôn vì tu luyện công pháp mà tẩu hỏa nhập ma nên chế rồi sao?"

"Đây là sự thật, sức mạnh huyền băng thượng cổ, có thể đóng băng toàn bộ mọi thứ trong phạm vi mười dặm. Ngoại trừ Ma tôn, trên thế giới này còn ai có thể làm được? Quan trọng nhất chính là nghe nói trong tay người đó còn mang theo cửu huyền cổ giới."

"Nghe nói hôm qua có người khiêu khích hắn, hiện tại đã không còn sống trên đời này nữa."

"Đúng rồi, nghe đồn hắn được một nữ tử tu chân cứu mạng. Nàng ta vậy mà có thể tìm được Yêu Vương còn xin được máu của Yêu Vương."

Đám lính đánh thuê bắt đầu cảm thán.

"Vị kia là Ma tôn đó. Ân nhân cứu mạng của Ma tôn, về sau không phải nữ tử kia có thể đi ngang cả tu chân giới sao?"

Thời điểm đám lính đánh thuê kia đang không khỏi hâm mộ vị nữ tử đã cứu mạng Ma tôn, đột nhiên có người nghi hoặc.

"Hả? Chuyện này liên quan gì đến tiên tu? Chỉ sợ đám người tu tiên kia còn đang hận không thể giết chết nữ tử kia."

Mấy tên lính đánh thuê còn lại nhìn nhau một hồi, rồi cười lớn.

Thở dài một hơi, duỗi tay vỗ vỗ vài cái lên bả vai của tên lính đánh thuê vừa hỏi bọn họ.

Vẫn còn non quá.

Mấy năm nay Ma tôn bị phong ấn nên chắc có nhiều người không biết đến sự tồn tại của hắn.

Hai chữ Túc Bạch này, không chỉ đại biểu cho ma tu mạnh nhất.

Mà hắn đã từng là cường giả của tu tiên phái.

Trước đây Tu chân giới bị các tông phái tu tiên thống trị.

Trong mắt những người tu tiên ma tu là đám người phát rồ, bại hoại phải thanh trừ sạch sẽ.