Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 31



Trong đêm đen, một người chạy vội trong màn mưa, mưa to xóa đi tất cả dấu vết, máu tươi còn chưa kịp chảy xuống đầu ngón tay đã được nước mưa cuốn đi, trong mắt người đàn ông chật vật tràn đầy thù hận, mưa có thể rửa sạch vết máu trên người gã, nhưng lại không thể rửa sạch thù hận của gã.

Quần áo trên người đều đã bị thấm ướt, nhưng thứ được bảo vệ trong ngực vẫn hoàn hảo, gã bất chấp nguy hiểm cực lớn chạy trốn từ Yêu giới đến tận đây, chính là vì tìm được yêu quái kia.

Yêu này có thể giúp gã báo thù, khiến cho kẻ tràn ngập thù hận là gã đây có thể biến mất, có thể chết một cách bình yên. Ngôn Tình Xuyên Không

Thẩm Mộng không biết lúc ấy mình bị đứt cọng dây nào, vậy mà đồng ý đi ra ngoài với Chu Húc, người này chưa bao giờ sẽ đi đến một nơi bình thường, không phải hắn đã sớm biết người này có bệnh tâm thần sao?

“Cho nên đây là nơi bí mật mà cậu nói với tôi?” Thẩm Mộng nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cây, bởi vì tối hôm qua vừa mới mưa, mặt đất lầy lội không chịu nổi, Chu Húc trực tiếp dẫn hắn chạy vào rừng hoang?

“Đừng nóng vội.” Ngón tay Chu Húc đặt giữa môi, làm ra động tác im lặng, “Tôi có dự cảm, chúng ta sẽ nhặt được kho báu nhanh thôi.”

“Nhặt được kho báu?” Thẩm Mộng cười lạnh nhìn xung quanh, xung quanh hẳn là thật lâu không có ai tới, ngay cả đường cũng không có, đều là nhờ vào Chu Húc ở phía trước mở đường, “Nhặt được quỷ còn nghe được.”

Không nghĩ tới Chu Húc gật đầu, phụ họa một cách vô cùng tán đồng, “So với nhặt được kho báu, không phải nhặt được quỷ càng thú vị hơn sao?”

Hận không thể bẻ gãy cổ người này, làm y vĩnh viễn ngủ say trong cánh rừng hoang này, Thẩm Mộng siết chặt tay, lại chậm rãi buông xuống. Không được, hiện tại giết chết y đối với mình tương đối bất lợi, bọn họ là đi cùng nhau, một mình đi ra ngoài, ngay cả chứng cứ vắng mặt cũng không có.

Bởi vì lâu dài không có người đến, cả khu rừng mọc đầy bụi cây cao tới eo, liếc mắt nhìn qua đều là cỏ dại, cho dù có Chu Húc ở phía trước dọn dẹp cũng hành động vô cùng không tiện.

Nửa tiếng trôi qua, họn họ còn chưa đi được quá xa, Chu Húc chống nạnh bất đắc dĩ nhìn rừng cỏ dại này, “Thật là, vì cái gì phải ngăn cản tôi tiến lên phía trước? Chẳng lẽ kho báu ở ngay chỗ này?”

Thẩm Mộng dựa vào một gốc cây nhìn người này nổi điên, xì mũi coi thường đối với lẩm bẩm lầu bầu của y.

“Thầy Thẩm thật sự không qua hỗ trợ sao?” Chu Húc quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộng vẫn luôn nhìn y chê cười, trong mắt mang theo ủy khuất, “Thầy Thẩm thật sự nhìn một mình tôi bận việc như vậy, anh thật sự nhẫn tâm sao?”

“Vô cùng nhẫn tâm.” Thẩm Mộng cong môi mỉm cười, “Cậu có biết bộ dạng cậu ghé vào nơi đó nhổ cỏ thú vị cỡ nào không.”

Lườm Thẩm Mộng một cái đầy u oán, Chu Húc tiếp tục dọn dẹp, đột nhiên, y nhìn thấy một ánh đỏ lóe qua ngọn cỏ.

Vạch bụi cỏ ra, Chu Húc lẩm bẩm, “Chẳng lẽ thật sự có kho báu bị tôi tìm ra? Này thật đúng là quá thú vị.”

Đáng tiếc dưới lá cây cũng không phải kho báu, mà là một vệt máu đỏ tươi thật dài, Chu Húc sững sờ, “Chẳng lẽ không phải kho báu, thật sự tìm được quỷ rồi?”

“Cậu đang một mình lẩm bẩm cái gì vậy?” Thẩm Mộng đạp cỏ đi tới, mới vừa tới sau lưng Chu Húc liền thấy vết máu trên lá.

Hừ một tiếng, Thẩm Mộng nhìn Chu Húc đầy ghét bỏ, “Có phải cậu bị Conan nhập vào người rồi hay không? Ra cửa liền nhặt thi thể.”

“Sao được chứ?” Chu Húc nghiêng đầu, nhìn Thẩm Mộng với vẻ mặt vô tội, “Chỉ là vết máu mà thôi, không phải thi thể, nhìn quỹ đạo này hẳn là bị thương, này không phải còn chưa chết sao.”

Thẩm Mộng hừ lạnh một tiếng, “Mưa vừa dừng sáng nay, dựa theo thời gian mà nói, vị nhân sĩ bị thương này còn chưa đi xa, cậu có tính toán đi xem hay không.”

“Tại sao lại không chứ?” Chu Húc bắt đầu truy tìm vết máu, cộng theo quỹ đạo phỏng đoán phương hướng của người kia, “Rất nhiều bất ngờ đều là chứng thực của kinh hỉ*, ví dụ như tiểu Hồ điệp chính là kinh hỉ ngoài ý muốn của tôi, nói không chừng có thể tìm được kinh hỉ lớn giống như tiểu Hồ điệp.”

(*Nguyên văn 很多意外都是惊喜的代言词.)

Thẩm Mộng đi sau y, hai tay cắm túi, không tích cực như Chu Húc, nhìn qua giống như là đến ngoại ô dạo chơi, “Nói không chừng là phiền toái lớn giống như cậu vậy, thậm chí còn phiền toái hơn cậu.”

“Sao tôi có thể là phiền toái được,” Chu Húc dõng dạc, “Tôi rõ ràng là kinh hỉ mới đúng.”

Trên thực tế Thẩm Mộng cũng nhìn kỹ tuyến đường này, người bị thương kia hẳn là đang tránh né người nào, chuyên tìm nơi cỏ dại mọc cao để chui vào, có thể bị Chu Húc phát hiện vết máu ước chừng cũng là trùng hợp, vết máu trước đó đã sớm bị nước mưa rửa sạch.

Hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi rốt cuộc Chu Húc thật sự chỉ là tùy ý dẫn hắn đi vào chỗ này, hay là nói y biết rõ nơi đây có một người, cho nên dẫn hắn tới.

Cho dù là khả năng nào, đều phiền đến mức khiến cho Thẩm Mộng muốn chôn Chu Húc ngay tại chỗ.

Vết máu dừng lại ở cuối mảnh rừng, biến mất ở dưới một thân cây, Chu Húc ồ lên một tiếng, “Vết máu biến mất? Như thế nào không còn nữa? Là băng bó vết thương rồi đi tiếp?”

Thẩm Mộng miễn cưỡng dựa vào thân cây, vừa mới dựa vào, hắn liền ngửi được mùi rỉ sắt nồng nặc, nhíu nhíu mày, Thẩm Mộng ngẩng đầu lên, một giọt máu nhỏ từ trên cây xuống, cùng lúc đó một người lao từ trên xuống.

Một tay bắt lấy cổ người nọ, ném văng ra bên ngoài, Thẩm Mộng lắc lắc cổ tay có hơi đau, vừa rồi thật đúng là dọa hắn giật mình.

Người bị ném văng ra thật lâu không đứng dậy nổi, cuối cùng trực tiếp bất động, Chu Húc đi qua nhìn, lập tức hô lên vui vẻ, “Tiểu Hồ điệp, mau đến xem, là một con chó nhỏ?”

“Chó?” Thẩm Mộng có chút nghi hoặc đi tới, người vừa rồi bị hắn ném ra đã hôn mê, toàn bộ người gã đều là vết thương, răng nanh cùng đuôi lộ ra ngoài không thể nghi ngờ đang nói rõ, đây là một con yêu quái, còn là một Khuyển yêu.

Chu Húc xoa xoa tai chó của gã, nói với Thẩm Mộng một cách hưng phấn: “Sờ đã hơn tai mèo đen kia.”

So sánh với Chu Húc, Thẩm Mộng đáng tin hơn y nhiều, hắn nhìn Khuyển yêu cả người đều là vết thương này, phần lớn đều đã nứt ra chảy máu, tuy rằng không biết một ném vừa rồi của mình cống hiến mấy phần, “Cậu được chưa, nếu để gã nằm ở đây, đều có thể chảy máu chết.”

“Hả? Phải cứu gã sao?” Chu Húc nghiêng đầu nhìn người nằm dưới đất, đôi mắt đen nhánh không có bao nhiêu cảm xúc, “Thật là phiền phức, chúng ta xem như không nhìn thấy đi.”

Nghe vậy Thẩm Mộng ngắm Chu Húc một cái, trong mắt người này chỉ có lỗ tai lông xù, y lạnh băng không thèm đếm xỉa đến chuyện có phải con yêu quái này sắp chết hay không, vĩnh viễn đặt cảm xúc của mình ở vị trí đầu tiên.

Đây cũng là một trong số nguyên nhân đám học sinh kia sợ hãi Chu Húc, tư tưởng ích kỷ vĩnh viễn không thể tin được.

Thẩm Mộng cắm hai tay vào túi quần đứng sau lưng Chu Húc, hắn cũng không tính nhúng tay vào chuyện này, khăng khăng tới là Chu Húc, truy tìm cũng là Chu Húc, cho dù yêu quái này có chết cũng không phải chuyện của hắn.

Thẩm Mộng đi ra từ chiến tranh trên thực tế rất vô tình, hắn đã nhìn quen sinh sinh tử tử, loại chuyện này sẽ không khiến hắn dao động chút nào.

“Tuy rằng phiền toái, nhưng không thể không làm bởi vì phiền toái, bằng không thì, trò chơi này liền không chơi được.” Chu Húc cong môi, đôi mắt đen nhánh mang theo tinh nghịch, tơ nhện trói Khuyển yêu dưới đất, treo gã lên không trung.

Sức sống của Khuyển yêu này đặc biệt mạnh, bị bọn họ kéo một đường cũng không hề có bộ dạng đe dọa đến tính mạng.

Lúc mở mắt ra lần nữa, bọn họ vừa mới xếp Khuyển yêu này vào một căn phòng bỏ hoang.

“Cứu… mau cứu ta.” Khuyển yêu mở to mắt, trong đôi mắt màu hổ phách mang theo khẩn cầu, “Mặc kệ ngươi là ai, van cầu ngươi, ta không thể chết, ta còn phải tìm được.. tìm được người kia.”

“Ngươi muốn tìm ai?” Thẩm Mộng đứng bên ván gỗ nhàn nhạt nhìn Khuyển yêu đang hấp hối.

Đôi mắt Khuyển yêu chậm rãi sáng lên, “Ta muốn tìm một người, hẳn là y đang ở đâu đó trên nhân gian, ở một ngôi trường nào đó, tên của y, là Chu Húc.”

“Hà?” Thẩm Mộng ném chơi cục đá trong tay, sau mấy cái lên xuống liền ném cục đá ra ngoài cửa sổ, cộp một tiếng, cửa sổ truyền tới tiếng rên đau, Thẩm Mộng nhìn về phía phát ra âm thanh, “Chu Húc, tìm cậu.”

“Tìm tôi?” Chu Húc chậm rãi đi tới, trên trán hồng hồng, là dấu bị ném trúng vừa rồi, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Khuyển yêu mở to hai mắt, gã muốn đứng lên, rồi lại trực tiếp ngã xuống ván gỗ, gã một bên khóc một bên quỳ dưới đất ôm chân Chu Húc, “Cầu ngươi, cầu ngươi báo thù giúp ta!”

“Ha?” Chu Húc dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Khuyển yêu quỳ dưới đất, “Tại sao ta phải báo thù giúp ngươi? Ngươi là gì của ta?”

“Đúng rồi, ta có cái này!” Khuyển yêu luống cuống tay chân lấy ra một miếng ngọc phỉ thúy xinh đẹp từ trong ngực, phía trên có khắc tên của Chu Húc, gã dùng hai tay nâng miếng ngọc kia lên, “Cái này, là ngươi nói, chỉ cần có thẻ bài này liền có thể khiến ngươi làm cho một việc.”

Thẩm Mộng nhìn thẻ bài, lại nhìn Chu Húc. “Đúng là chuyện ngu xuẩn chỉ có cậu làm được.”

Rút thẻ bài từ trong tay Khuyển yêu, Chu Húc nhìn tên phía trên, ký ức đang nhanh chóng quay lại, hình như là mấy ngàn năm trước, quả thật y có đưa ra một tấm ngọc bài như thế này, khi đó y chỉ cảm thấy thú vị, không ngờ đến hiện tại, thật sự vẫn còn người mang theo thẻ bài này tìm tới tận cửa.

“Vậy liền không còn cách nào.” Chu Húc chơi chơi tóc, đuôi ngựa cột cao sau đầu y hơi đong đưa, y ngồi xổm xuống, giọng nói mang theo mê hoặc, “Ta đồng ý với ngươi, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi?”