Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 32



Rốt cuộc Chu Húc đang nghĩ gì? Rốt cuộc mục đích của y là gì? Đừng nói chỉ đơn thuần là vì yêu, lý do này vừa buồn nôn lại giả tạo, rất rõ ràng, y cũng không phải loại người có thể sống chết vì yêu.

“Thầy Thẩm, anh muốn làm gì?” Chu Húc bị trói trên ghế, cái ghế này y vừa vào liền ngồi xuống, không nghĩ tới tiếp theo chính là bị trói ở trên, “Nếu như thầy Thẩm muốn chơi trò thú vị gì có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ không từ chối.”

Người bị trói trên ghế sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đen nhánh mang theo bệnh trạng, nhất là khi y nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng.

Thẩm Mộng kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh Chu Húc, nắm cà vạt của ý kéo về phía mình giống như thẩm vấn tội phạm, Chu Húc động động ngón tay, nơi bị trói chặt nổi lên màu đỏ.

“Hiện tại tôi hỏi một câu cậu trả lời một câu, biết chưa?” Thẩm Mộng buông tay ra, trên mặt mang theo chút không kiên nhẫn, mu bàn tay nổi gân xanh cho thấy hiện tại hắn muốn đánh người này đến cỡ nào.

Người bị trói ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo hưng phấn, “Đương nhiên, tiểu Hồ điệp của tôi.”

Thẩm Mộng bắt đầu nghĩ từ khi gia hỏa này đến đây mọi chuyện cứ kéo nhau mà tới, trùng hợp nhiều như vậy liền không phải là trùng hợp, mà là đã sớm có kế hoạch.

“Đầu tiên, Khuyển yêu sáng nay, thành thật nói cho tôi, có phải cậu đã biết từ trước rồi không.”

Chu Húc cúi đầu, tiếng cười trầm thấp truyền tới, giọng của y thiên hướng từ tính, mang theo chút âm nhu, bình thường lúc nói chuyện không phát hiện, một khi gia hỏa này nhỏ giọng một chút, hoặc là trầm thấp một chút, loại lạnh lẽo âm u này liền lộ ra.

“Tiểu Hồ điệp, anh cảm thấy tôi là loại người này sao?” Chu Húc nói rất nhỏ, nhỏ giọng oán giận giống như đứa bé làm nũng, “Chuyện phiền toái như vậy.”

“Cậu chính là vậy.” Thẩm Mộng dứt khoát cắt lời y, “Đừng dời chủ đề sang hướng khác, cậu nói phải, hay là không phải.”

Cả phòng lập tức trầm mặc, Chu Húc cùng hắn nhìn nhau ba giây, tiếp theo y cong môi, “Phải.”

Trầm mặc lan tràn giữa hai người, Thẩm Mộng gật đầu, lòng tràn ngập ý tưởng muốn lôi con nhện này ra giết cho thống khoái, đứng lên đi quanh phòng một cách bực bội, Thẩm Mộng mở phanh ngực, trong mắt mang theo tức giận.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được, Thẩm Mộng giơ chân đạp bay ghế, liên lụy đến người bị trói chặt trên ghế, thái dương Chu Húc đụng phải sàn nhà, trong nháy mắt, miệng vết thương chảy xuống dòng máu xanh lục.

“Hình như tôi đã từng nói, tôi vô cùng chán ghét những thủ đoạn này của cậu, để tôi thấy một lần liền đánh gãy chân cậu.”

Rõ ràng đang ở hoàn cảnh xấu nhưng Chu Húc lại căn bản không có chút ý tưởng nhận sai nào, y ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Mộng đang nổi giận, giọng nói âm trầm vang lên bên tai Thẩm Mộng, “Như vậy, sẽ không thú vị.”

Cho nên cho dù bị đánh gãy chân, cho dù biết rõ đây là một việc rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần thú vị, như thế nào cũng có thể.

Thẩm Mộng chán ghét thái độ của người này.

Thuận tay cầm con dao gọt trái cây từ bên bàn lên, Thẩm Mộng đâm xuống với khuôn mặt không biểu tình, “Thú vị? Có phải hiện tại càng thú vị hơn hay không.”

Ngay vào lúc dao găm cách mắt Chu Húc còn chưa đủ một centimet, một bàn tay nắm lấy lưỡi dao, Chu Húc tránh thoát dây thừng một tay nắm chặt dao găm, tay còn lại nắm cổ tay Thẩm Mộng, dòng máu xanh lục chảy xuống từ trên lưỡi dao, nhỏ lên mặt y.

Giống như một vong linh sinh ra từ hắc ám, mang theo mị hoặc đến từ sâu bên trong địa ngục.

“Thầy Thẩm không nên bạo lực như vậy.” Trong mắt người bị thương vẫn còn ý cười, phối hợp với vết máu xanh lục trên mặt càng khiến người ta có một loại cảm giác vừa quỷ dị vừa sợ hãi, “Tôi chỉ muốn dẫn theo thầy Thẩm cùng nhau chơi trò chơi mà thôi.”

“Vừa rồi cũng là chơi trò chơi?” Thẩm Mộng rút dao găm từ trong tay y ra, dưới ma sát dữ dội, máu tươi văng ra khắp nơi.

Chu Húc chậm rì rì vẫy vẫy máu trên tay, “Dĩ nhiên không phải, đó là bởi vì tôi không cách nào kiềm chế được tình yêu của tôi đối với thầy Thẩm.”

Hung khí dao gọt trái cây bị ném dưới đất, Chu Húc dùng cánh tay chống người dậy, y dùng mu bàn tay lau mặt, không chỉ không lau đi vết máu, lại khiến cho máu dính ra toàn bộ cằm.

Nhìn vết thương cùng máu me ở lòng bàn tay, Chu Húc cười như đứa nhỏ nhận được món đồ chơi mới, “Đau quá.”

“Hiện tại biết đau.” Thẩm Mộng ngồi trên ghế nhìn y, đôi mắt đỏ sậm mang theo khinh thường.

Vết thương ở lòng bàn tay nhanh chóng khép lại, trong thời gian rất ngắn chỉ còn lại một vết sẹo mờ mờ, Thẩm Mộng cũng là trước giờ chưa từng nhìn thấy tốc độ khép lại miệng vết thương này của Chu Húc, nhưng ngẫm lại người này có thể sống lâu như vậy, tốc độ khép mau một chút mà thôi.

Chỗ y vừa nằm đã bị vết máu xanh lục dính đầy, nhìn qua giống như là độc bị đổ xuống sàn.

“Cút đi rửa sạch.” Nhét Chu Húc vào buồng vệ sinh, thuận tay khóa cửa, Thẩm Mộng ngồi trở lại ghế.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết máu xanh lục dưới đất ngẩn người, một lúc sau hắn xòe hai tay, không biết lúc nào lòng bàn tay bị bắn một chút máu, để dưới mũi ngửi ngửi, Thẩm Mộng chỉ ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, không giống như mùi máu tanh của nhân loại.

Đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, nếm vào miệng không có bất kỳ mùi vị gì, hoàn toàn khác biệt với phát ra mùi hoa của bản thân nó, tiếp theo Thẩm Mộng liền sững sờ, tại sao vừa rồi hắn lại nếm thứ này?

Cầm một ly nước từ trên bàn, đổ nước trong ly lên những vết máu này, sau đó Thẩm Mộng nhìn thấy nước sôi lên một cách quỷ dị.

Vào lúc hắn đang tính toán nhìn xem tại sao thứ này lại như vậy, đột nhiên, một thứ giống như mảnh nhỏ hồi ức ùa vào trong óc hắn, Thẩm Mộng nhíu mày, thứ kia nhảy lên từng trang một giống như một bộ phim nhựa.

Hắn nhìn thấy một mảnh đen kịt, giống như ban đêm không có trăng, đưa tay không thấy được năm ngón, Chu Húc liền đứng chính giữa hắc ám, tóc dài đen nhánh, hai con ngươi đỏ tươi yêu dị, quanh thân che kín dòng máu xanh lục.

Chẳng qua là, y đang cười, nụ cười châm chọc treo ở trên mặt y, châm chọc trong đôi mắt giống như rắn độc kia lại càng sâu.

“Thầy Thẩm?” Đánh thức Thẩm Mộng là người nào đó gọi tên hắn ở sau lưng, y dựa vào cửa nhìn Thẩm Mộng, giọng nói u oán, “Thầy Thẩm tôi không có đồ mặc.”

Lạnh lùng trừng mắt với Chu Húc một cái, Thẩm Mộng giơ ngón giữa với y, “Chỉ cần cút ra khỏi phòng tôi, tôi mặc kệ cậu có trần truồng hay không.”

Vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, Chu Húc có chút khó hiểu lầm lầm lầu bầu, “Táo bạo như vậy?”

Cuối cùng vẫn là bọc khăn tắm chạy ra, vừa định hù dọa Thẩm Mộng, đã bị ấn đầu ném tới bên đây, Thẩm Mộng chỉ vào vũng máu dưới đất, giọng nói mang theo lãnh khốc, “Dọn sạch nơi này cho tôi.”

Nhìn chất độc gần như ăn mòn sàn nhà, Chu Húc hỏi dò, “Nếu như dọn không sạch thì sao?”

“Vậy liếm sạch cho tôi.”

Bị trấn áp dưới sự bạo lực của Thẩm Mộng, Chu Húc dọn sạch bãi máu chảy ra từ người y, nhưng chỗ sàn dính máu đã bị ăn mòn thành một vết lõm trắng, Chu Húc ôm chân núp ở góc tường, làm bộ đáng thương nhìn hắn.

“Chúng ta nói tiếp, vừa rồi cậu nói biết rõ Khuyển yêu này, cho nên dẫn tôi đến chỗ kia, vậy làm sao cậu biết được?”

Chu Húc lệch đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Miếng ngọc bài kia là tôi đưa ra ngoài, cách gần tôi sẽ cảm ứng được.”

Miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, Thẩm Mộng hỏi tiếp, “Vậy cậu định làm như thế nào.”

“Đương nhiên là điều tra.” Hiếm khi giọng nói Chu Húc đầy kiên định, ánh mắt cũng xảy ra thay đổi, từ đơn thuần đùa giỡn vừa rồi bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Anh có còn nhớ? Gã nói gia tộc của mình bảo vệ một Thánh vật.”

Thẩm Mộng nhíu mày, “Thánh vật?”

“Sách Luân Hoàn.” Chu Húc dùng ngón tay vẽ một cái khung vuông ở trước mắt, “Đúng, anh nghĩ không sai, chính là Yêu sách có thể thay đổi tính cách của một người.”

Lúc này Thẩm Mộng thật sự bị chọc giận đến bật cười, “Có phải đầu óc của Yêu giới các cậu có bệnh hay không, cũng có thể tùy tiện đưa loại vật này ra ngoài.”

“Không phải là Yêu giới của chúng tôi, là Yêu giới của chúng ta.” Chu Húc vê vê tóc mình, giọng điềm tĩnh, “Sau khi đại chiến Nhân Yêu kết thúc, hai giới Nhân Yêu tổn thất nặng nề, cuối cùng Yêu hoàng quyết định phân Thánh khí Yêu giới cho Yêu tộc còn sức đánh một trận để bảo quản.”

“Bức họa phong ấn mất đi, tạm thời không đề cập tới cái này, khi đó có tộc Khuyển yêu thể hiện được thực lực kinh người, lại không dễ dàng bị sách Luân Hoàn dụ dỗ, vì vậy Yêu hoàng sau khi cân nhắc liền giao sách Luân Hoàn cho bọn họ.”

Thẩm Mộng nghe Chu Húc nói xong thầm nghĩ, lúc hắn chết đại chiến Nhân Yêu mới bắt đầu, hắn cũng không biết rõ rất nhiều chuyện, “Chỉ có chủng tộc này thích hợp bảo vệ sách Luân Hoàn sao?”

“Trên thực tế tộc Mộng điệp mới là thích hợp nhất, nhưng đáng tiếc, khi đó tộc Mộng điệp đã sớm bị diệt rồi.” Chu Húc cười khẽ, “Đương nhiên, tôi nói không phải anh.”

Áo choàng của mình đã sớm bị gia hỏa trước mặt này mở ra không sót lại gì, mặc kệ hắn là yêu quái hay hắn là Mộng điệp, Thẩm Mộng cũng không thèm để ý, hắn chỉ trầm mặc nhìn Chu Húc, “Cho nên? Rốt cuộc là vì sao cậu không quản chuyện này? Bởi vì con gái của con chó nhỏ kia?”

(*Kiểu bí mật của a đã bị thụ biết hết rồi.)

“Tại sao thầy Thẩm lại có thể hoài nghi thiệt tình của tôi đối với anh chứ?” Chu Húc lắc đầu, ra vẻ vô cùng đau đớn, “Người tôi yêu nhất chính là thầy Thẩm.”

“Đừng phạm tiện*, trả lời vấn đề.” Thẩm Mộng ném quả táo trong tay qua, nện trúng ngực người này.

(*犯贱 tự rước lấy nhục.)

Vui vẻ dùng hai tay ôm quả táo, Chu Húc cắn một miếng, nước văng bốn phía, y liếm liếm nước táo trên ngón tay, chậm rãi mở miệng nói tiếp: “Anh để ý không? Gã nói truy tìm hung thủ đến nhân gian, toàn bộ tộc quần chỉ còn có mình gã và con gái gã.”

Thẩm Mộng nhận thấy được thâm ý trong lời nói của Chu Húc, “Cậu cảm thấy Thánh khí không ở trong tay con gái gã.”

“Dựa theo ngữ khí thuận miệng liền muốn đưa con gái cho tôi, làm sao gã sẽ yên tâm giao Thánh vật cho con gái gã mang theo.” Xoay ngược quả táo, cắn một cái ở bên hoàn chỉnh, cả quả táo bị y gặm gồ ghề.

“Cho nên cậu chỉ là muốn tìm Thánh vật về? Từ lúc nào thì cậu có cảm tình sâu nặng với Yêu giới như vậy hả?”

“Không không không.” Chu Húc ngậm táo trong miệng phủ nhận, “Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú với sách Luân Hoàn mà thôi, Yêu sách trong truyền thuyết, thật sự muốn xem một lần.”

Nghĩ cũng biết là lý do này, Thẩm Mộng đốt điếu thuốc kẹp ở ngón tay, “Cho nên cậu tin tưởng vững chắc sách Luân Hoàn thật sự ở nhân giới.”

“Không chỉ là ở nhân giới.” Chu Húc ra vẻ thần bí thò qua, “Nó ở ngay bên cạnh chúng ta.”

Đối với cách nói này của Chu Húc, Thẩm Mộng căn bản không thèm để ý, không nói trước nơi bọn họ đang ở chính là một trường học nho nhỏ, một nơi nhỏ bé như vậy còn có thể liên tiếp xảy ra hai ba chuyện?

Hơn nữa, cho dù xảy ra chuyện, vậy cũng nhất định là do Chu Húc dẫn tới.

Lúc Chu Húc chưa tới hắn còn ở trường học thật tốt, trước giờ chưa từng xảy ra loại chuyện không bình thường nào, từ khi Chu Húc đến, trải qua còn đặc sắc hơn ở Yêu giới.

Một tuần cứ trôi qua như vậy, Thẩm Mộng cũng không gặp phải sự quấy rầy của Chu Húc, nhiều lần gặp y cũng chỉ là nhìn thấy y thần thần bí bí chạy ra trường học, hẳn là đang tìm gì đó.

Không có người nào đó đến quấy rối, toàn bộ thế giới lập tức an tĩnh lại, Thẩm Mộng dựa theo kế hoạch làm chuyện của mình đâu ra đấy.

Chờ đến khi xong việc mới nhớ tới hình như Chu Húc đã không xuất hiện mấy ngày.

Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ ở trong lòng nghĩ gia hỏa Chu Húc này sao lâu như vậy rồi cũng không xuất hiện, hắn cũng hoàn toàn không muốn nhìn thấy bộ dạng của Chu Húc.

Tan lớp tự học buổi tối ngày đó, màn đêm đen nhánh vô cùng an tĩnh, Thẩm Mộng mở cửa phòng mình ra lập tức phát hiện được trong phòng mình có người, mùi tanh nhàn nhạt của bùn đất tràn vào mũi hắn, buổi chiều vừa đổ một trận mưa lớn, hẳn là lẻn vào khi đó.

Chốt đèn ở ngay cửa ra vào, Thẩm Mộng vô cùng trấn định đưa tay sờ đến chốt mở, lại sờ trúng một bàn tay lạnh lẽo.

“Đừng bật đèn, đóng cửa trước đi.” Giọng nói quen thuộc, thân thể ướt nhẹp ôm chặt hắn, ở khoảng cách gần như thế, rốt cuộc Thẩm Mộng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên thân thể người kia.

Đóng cửa phòng, tiếp theo mới mở đèn, rốt cuộc Thẩm Mộng nhìn thấy bộ dạng của Chu Húc.

Chu Húc đã bị mưa xối thành ướt sũng, nhưng dưới quần áo ướt nhẹp, Thẩm Mộng vẫn thấy được vết thương trên người y, ngay cả trên mặt cũng có thương, nhìn dáng vẻ này là ăn không ít mệt.

“Tiểu Hồ điệp, đừng nhìn tôi như vậy.” Chu Húc dựa trán vào vai Thẩm Mộng, y rầu rĩ cười ra tiếng, “A, đau quá.”

“Cho nên, là ai có năng lực, khiến cậu bị thương thành như vậy.” Thẩm Mộng cởi áo khoác, đỡ người này đến ghế sopha ngồi xuống.

Chu Húc không trả lời, chỉ là cười không ngừng, một lúc sau y mới thì thào trả lời, “Bị đánh lén, tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, thật sự thú vị.”

Sau khi cởi ra cái áo ướt đẫm dán chặt vào người của Chu Húc, lúc này mới phát hiện Chu Húc thật sự bị thương không nhẹ, toàn bộ vết thương lớn nhỏ chồng chất ở sau lưng y, giống như là trực tiếp bị pháo hoa nổ tung, vô cùng thê thảm.

Khi áo bị lột ra, Chu Húc hít vào một ngụm khí lạnh, “Tiểu Hồ điệp chậm một chút.”

Chậm là không thể nào, Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, cầm áo lột thẳng xuống, roẹt một tiếng, Chu Húc đau đến mắt nổ đom đóm.

“Thầy Thẩm anh không thể thương xót thương xót tôi sao.” Chu Húc rên rỉ quằn quại trên ghế sô pha, nắm chỗ tựa lưng của sô pha mồ hôi lạnh đầm đìa, lúc này Thẩm Mộng không đợi đến tốc độ khép lại kinh khủng của người này, lại nhìn thấy máu tươi tuôn ra không ngừng từ vết thương.

“Sao người đó có thể hiểu rõ tôi như vậy chứ?” Chu Húc một bên đau đến run rẩy, một bên lẩm bẩm, “Thù cái gì oán cái gì, tặng cho tôi một bộ này.”

“Cho nên là ai?” Thẩm Mộng lười biếng nhìn y, “Tôi muốn đi cảm ơn gã.”

Chu Húc dừng lại, y dùng ánh mắt u oán nhìn Thẩm Mộng, một lúc sau mới trả lời: “Tôi cũng không biết là ai, dù sao chết rồi.”

“Đã chết?” Thẩm Mộng hừ một tiếng, “Chết cũng thật nhanh.”

“Trong máu tôi mang theo chất kịch độc, người bình thường đụng phải đương nhiên sẽ chết.” Chu Húc tiến đến trước mặt Thẩm Mộng, trong đôi mắt đen như mực mang theo hưng phấn, “Tiểu Hồ điệp là người duy nhất tôi từng thấy hoàn toàn không sợ chất độc này.”

Đưa tay ấn Chu Húc trở lại, Thẩm Mộng cười nhạo một tiếng, “Nghe vào còn thấy cậu rất lợi hại? Đánh không lại không sao, chỉ cần máu vừa ra, kẻ địch liền bị độc chết rồi?”

“Chính là như vậy.” Chu Húc nằm sấp trên sô pha, trên lưng là vết thương gồ ghề lồi lõm, y cắn móng tay mình, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía góc tường, “Cho nên, anh rất kỳ quái, nhưng cũng thật sự khiến tôi vô cùng kinh hỉ.”

Thẩm Mộng lại không hề cảm thấy hiếm lạ, hắn là con lai giữa Mộng điệp cùng Hỏa phượng hoàng, mà Hỏa phượng hoàng từ trước đến nay đều là thể chất bách độc bất xâm.

Bởi vì gia hỏa này bị thương thật sự nặng, Thẩm Mộng đặc biệt chứa chấp y một đêm, không biết Chu Húc đã bôn ba bao lâu, vậy mà vừa dính gối liền ngủ mất, Thẩm Mộng dựa ở đầu giường nhìn y, đây là lần đầu tiên quan sát ngoại hình của Chu Húc một cách oàn hoàn chỉnh chỉnh, bỏ qua những mặc khác.

Chỉ cần y không cười tà tính như vậy, người này vô cùng đẹp, chỉ chớp mắt một cái cũng có thể mê hoặc rất nhiều thiếu nữ, nhưng tính cách ác liệt của người này trực tiếp đảo ngược điểm số về ngoại hình của y xuống hàng số âm.

Hắn cũng là lần đầu tiên thấy được bộ dạng ngoan ngoãn này của Chu Húc, không tìm đường chết, không làm hành động quái dị, cũng không phiền người, chỉ ngủ một cách thành thành thật thật.

Tắt đèn, Thẩm Mộng ngáp một cái, nhưng khoảnh khắc vừa mới nhắm mắt, hắn lại thấy được Chu Húc.

Đôi mắt màu đỏ tươi, nụ cười quỷ dị, khắp người máu tươi đứng trong bóng tối, không ngừng nhìn chằm chằm hắn, như là loài rắn tùy thời công kích hắn, mang theo tâm tư âm độc, giống như một giây sau liền đánh tới.

Mở choàng mắt, Thẩm Mộng bật dậy khỏi giường, thở hổn hển có chút dồn dập, hắn ấn đèn bàn ở đầu giường, nhìn về phía Chu Húc bên cạnh, Chu Húc vẫn còn thành thật ngủ, ánh đèn rơi xuống một tầng màu cam ấm áp trên lông mi y.

Nhìn chằm chằm y hơn một phút, cuối cùng Thẩm Mộng thở ra một hơi thật nhẹ, hắn tắt đèn, nằm dài trên giường suy nghĩ, chỉ là hình ảnh kia vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, hắn không khỏi suy đoán, rốt cuộc thứ hắn nhìn thấy là gì?

Hoàn toàn không ngủ được

Một đêm không ngủ, ngược lại là người bên cạnh kia ngủ đặc biệt thơm ngọt.

Ngày hôm sau, Chu Húc mơ mơ màng màng mở to mắt, lúc nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm vẫn là sửng sốt một chút, nhưng y lập tức nhớ lại, tối hôm qua mình ở trong đêm đen sờ đến phòng Thẩm Mộng, không bị đánh còn được chứa chấp một đêm.

Vết thương sau lưng vẫn còn đau, Chu Húc lẳng lặng ngồi dậy, Thẩm Mộng còn chưa tỉnh, hô hấp của hắn bằng phẳng, hiển nhiên là còn đang trong giấc mộng.

Thận trọng rời giường, Chu Húc đi đến cửa sổ mở ra, nhìn thời tiết ướt át bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo tà ác.

Y vốn cũng không phải người tốt lành gì, lần này gài bẫy đến trên đầu của y, đương nhiên y sẽ không để yên, người đã chết cũng không phải là người bày ra kế hoạch này, đó chỉ là một pháo hôi không biết gì mà thôi.

Thẩm Mộng vẫn là bị đánh thức, hắn dụi dụi mắt ngồi dậy, ánh mắt đầu tiên chính là bóng lưng đứng bên cạnh cửa sổ của Chu Húc.

Nhưng cho dù là bóng lưng, Thẩm Mộng cũng có thể cảm giác được, con nhện này là thật sự tức giận, lại tính toán bắt đầu trả thù.

Yêu giới có một vị yêu quái nhắc tới tên liền run, nghe nói yêu quái này toàn thân đều là độc, ngay cả mùi phát ra trên cơ thể cũng có thể khiến người bên cạnh mất đi thần trí, mẹ của y chính là bị y làm hại, tự sát trong cơn điên.

Nghe nói thực lực của yêu quái này rất mạnh, tính cách ác liệt, nếu như đắc tội y, sẽ bị ghi nhớ cả đời.

Yêu quái kia, gọi là… Chu Húc.