Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 10



Sau khi ra khỏi hộp đêm, Chương Quyết có hơi lơ đãng.

Trần Bạc Kiều có lẽ cũng nhìn ra, nên anh chủ động đưa ra đề nghị mình sẽ lái xe. Chương Quyết đồng ý, đưa chìa khóa cho Trần Bạc Kiều rồi ngồi bên ghế phụ.

Rời khỏi con phố hộp đêm, Trần Bạc Kiều không về nhà an toàn mà lái thẳng đến trung tâm thành phố.

“Giờ vẫn còn sớm,” Trần Bạc Kiều nói, “Chúng ta dạo quanh Bangkok đi.” rồi lần nữa đeo kính râm lên, bật radio nghe nhạc. Hai người họ lúc này chỉ giống như những khách du lịch bình thường đang thuê xe và dạo quanh Bangkok không mục đích.

Khi lái xe tới một ngã ba, Chương Quyết nhớ tình hình lần trước, bèn quay sang nói với Trần Bạc Kiều: “Đừng đi theo chỉ dẫn. Phía trước có một đoạn đường chiếc xe này không thể đi được. Rẽ phải đi.”

Trần Bạc Kiều nghe theo, quẹo phải, rồi lại hỏi Chương Quyết: “Cậu thường đến Bangkok lắm à?”

Chương Quyết nói: “Mấy năm nay thường đến.”

Năm trước và năm ngoái y đã đến đây rất nhiều lần, bởi vì trước đó Harrison có giới thiệu cho y một phòng khám. Mỗi lần đến là một lần chịu đau đớn, nhưng bệnh thì vẫn không chữa được.

“Đến thăm anh ta sao?” Trần Bạc Kiều hỏi, “Hay đến xem show người lớn?”

Chương Quyết liếc nhìn anh, nói: “Tôi không xem show người lớn.”

“Vậy sao,” Trần Bạc Kiều khẽ cười nói, “Cách cậu tip tiền cho diễn viên rất sành điệu, làm tôi cứ tưởng cậu hay đến xem.”

Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều dường như có điều muốn nói, nhưng vì Chương Quyết không giỏi giao tiếp, không biết phải nói gì, nên chỉ còn cách thành thật nhắc lại: “Tôi thật sự chưa xem. Chỉ có vài lần là tôi đi tìm Harrison. Nếu tôi không tip, anh ta sẽ lại đuổi tôi ra ngoài. Tôi không còn cách nào khác nên phải tip thôi.”

“Vậy là cậu đến Bangkok, chỉ để gặp anh ta?” Trần Bạc Kiều lại hỏi.

Chương Quyết phát hiện Trần Bạc Kiều hôm nay rất cố chấp với chủ đề về Harrison. Y bèn nói: “Không hoàn toàn là như vậy.” Không đợi Trần Bạc Kiều hỏi, y lại nói: “Tháng trước tôi tới đây nghiên cứu địa hình, lái xe quanh Bangkok ba ngày và gặp Tôn Lạp. Con đường vừa nãy tôi đã từng đi qua, đi được nửa đường thì phát hiện không đi được nữa. Khi ấy tôi phải quay lại, còn làm gãy một chiếc xe đạp đang đậu bên đường, phải bồi thường.”

Trần Bạc Kiều lại im lặng một lúc, nói với Chương Quyết: “Vậy chúng ta sẽ làm gì trong tám ngày tới?”

“Cậu có muốn xem nốt show người lớn không?” Trần Bạc Kiều lại hỏi.

Chương Quyết lặng lẽ nhìn anh giây lát, cũng miễn cưỡng thỏa hiệp: “Nếu anh thật sự muốn xem, tôi có thể mua vé cho anh.”

Trần Bạc Kiều liếc mắt nhìn Chương Quyết, bị bộ dáng lấy lòng của y chọc cho bật cười.

Chương Quyết thấy dáng vẻ thoải mái của anh thì không sao giận nổi. Đợi anh cười đủ rồi, Chương Quyết lại vắt óc kể ra những điểm tham quan ở Bangkok mà mình từng đi, hỏi anh có thích không.

“Lát nữa đi,” Trần Bạc Kiều nói, “Ăn gì đã.”

Chỉ dẫn lại định ra một tuyến đường khác, Trần Bạc Kiều lái vào khu trung tâm thương mại, từ bản đồ tìm xem các nhà hàng gần đây, rồi hỏi Chương Quyết: “Cậu muốn ăn gì?”

Chương Quyết là kiểu người ăn gì cũng như nhau, biết bản thân sẽ không chọn được tốt nên bèn nói: “Anh chọn đi.”

Trần Bạc Kiều chọn một cách ngẫu nhiên. Chương Quyết nói có, họ đi đến nhà hàng đó.

Từ xa nhìn thấy cửa nhà hàng, Trần Bạc Kiều đột nhiên nói với Chương Quyết: “Ngày trước mỗi lần đi ăn với bạn, tôi thường là người trả tiền.”

Chương Quyết nhìn anh, không nói gì.

“Nếu tôi vẫn còn cơ hội trở về Liên minh châu Á, tôi có thể mời cậu dùng bữa trên tầng thượng của tòa nhà thủ đô Liên minh.” Trần Bạc Kiều lại nói, “Hay là cậu muốn quay lại Châu Âu thăm trường cũ? Tôi có thể đi cùng cậu.”

Dưới ánh hoàng hôn, bóng râm từ những tòa nhà ven đường khi thì phủ xuống đầu xe, khi thì phủ lên thân hai người họ.

Trần Bạc Kiều tùy ý nói ra những gì Chương Quyết vẫn hằng mơ ước, tùy ý đến mức Chương Quyết không khỏi cho rằng anh chỉ đang lịch sự hồi đáp mình thôi.

“Không muốn đi cùng tôi sao?” Trần Bạc Kiều không thấy Chương Quyết trả lời, lại thoải mái trêu đùa. Anh lái xe vào bãi đỗ của nhà hàng, đỗ xe vào vị trí, tắt máy, rút ​​chìa khóa xe, nhưng không xuống.

Anh quay sang nhìn Chương Quyết, tháo kính râm, nhìn y một cách chăm chú. Ánh chiều tà rọi vào con ngươi màu nâu sẫm của anh càng thêm phần rạng rỡ.

Cứ như thể thực sự muốn lên lịch hẹn với Chương Quyết, Trần Bạc Kiều lần nữa muốn Chương Quyết xác nhận: “Chương Quyết, Liên minh châu Á hay Châu Âu?”

“Nếu cậu không nói, đến lúc đó tôi tự chọn,” Anh cười nói, “Tôi mà chọn chưa chắc cậu đã muốn.”

Chương Quyết xoay chuyển thông tin rất chậm, chậm đến mức kỳ cục, còn không sao dời mắt khỏi Trần Bạc Kiều, trong đầu không có nổi một ý tưởng hay ho, càng không có một đáp án chính xác. Y chỉ biết ngây ngốc nhìn Trần Bạc Kiều mà nói: “Anh chọn đi.”

“Được,” Trần Bạc Kiều nói, “Tôi sẽ chọn.”

Anh xuống xe, đi vòng sang bên kia mở cửa cho Chương Quyết.

Chương Quyết cảm thấy mình hôm nay như một sinh viên học kém có cơ hội được một sinh viên ưu tú phụ đạo cho, dù lòng bồn chồn không yên nhưng vẫn thấy hạnh phúc, còn cho là mình đã gặp vận may.

Chương Quyết đi theo Trần Bạc Kiều vào nhà hàng, vừa vặn có một vị trí cho hai người còn trống, nhân viên phục vụ dẫn họ vào chỗ ngồi.

Trần Bạc Kiều xem thực đơn một hồi, chọn một món, Chương Quyết cũng chọn khẩu phần như anh. Sau đó, theo lời giới thiệu nhiệt tình của người phục vụ, lại gọi thêm một chai rượu vang trắng đặc trưng của nhà hàng. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Mà phần lớn thời gian, anh sinh viên ưu tú Trần Bạc Kiều chịu trách nhiệm đặt câu hỏi, và cậu sinh viên học kém Chương Quyết sẽ trả lời rất toang.

Bữa ăn tối hôm nay, Trần Bạc Kiều cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi gia nhập quân đội, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi. Ngoại trừ những cuộc xem mắt với Omega do mẹ kế xếp đặt, thì hầu như anh không còn đến những nơi thế này dùng bữa.

Một là bởi vì anh không có nhu cầu gì đặc biệt với thức ăn, hai là anh đã tác chiến trong môi trường hoang dã suốt một thời gian dài, không thích những nơi quá an nhàn, điều đó sẽ khiến anh lơ là cảnh giác.

So với những cuộc xã giao qua loa với các đối tác ở nhà hàng sang trọng, anh càng thích ăn tối với một Chương Quyết uống rượu vào là càng ngốc nghếch hơn.

Trần Bạc Kiều không uống rượu, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi là anh đã biết phải rất ngọt.

Chương Quyết có lẽ chưa xem nồng độ trên chai rượu kia, nên rau dưa không chạm đũa nào, mà rượu thì cứ uống hết ly này đến ly khác. Nhìn thấy ánh mắt của Chương Quyết dần trở nên mê man, Trần Bạc Kiều cũng không ngăn y lại, anh dù sao cũng chả phải người tốt.

Sau khi uống hết một chai rượu, Chương Quyết bắt đầu phải suy nghĩ rất lâu mới có thể thốt ra một câu. Đôi khi, cánh môi y cứ mở ra khép lại như thể đang nói, nhưng thực tế chẳng có âm thanh nào phát ra.

Trần Bạc Kiều muốn biết Chương Quyết say tới mức nào rồi, nên nghĩ một hồi anh lại lừa gạt Chương Quyết: “Chương Quyết này, chúng ta ăn xong rồi. Tạm biệt. Bắt tay cái nào.”

Chương Quyết “Ồ” một tiếng, lặp lại nguyên câu “Tạm biệt” của anh, rồi cách bàn đưa tay ra, ngoan ngoãn bắt tay anh, còn lắc nhẹ lên xuống. Tay của Chương Quyết rất mềm, lòng bàn tay nóng hổi, tầm mắt sắp không điều chỉnh được tiêu cự.

“Về nhà,” Chương Quyết nhìn về phía trước bằng ánh mắt mông lung, lại lẩm bẩm, “Ò, được, được.”

Nói đoạn y đứng dậy, thậm chí còn nhớ thanh toán hóa đơn cho người phục vụ bàn rồi mới chậm chạp đi ra ngoài.

Chương Quyết đi không chệnh choạng, nhưng vẫn khá là chậm. Trần Bạc Kiều theo dõi y một lúc, thấy y không có ý định đi tìm xe của họ thì anh mới bước lên, nắm lấy cánh tay y, kéo y vào trong xe.

Trần Bạc Kiều mở điều hướng trong xe, lái về nhà an toàn. Chương Quyết không ngủ mà mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại mò mẫm đưa ra vài chỉ dẫn không đáng tin. Nếu Trần Bạc Kiều mà không đi theo Chương Quyết, Chương Quyết sẽ tức giận.

Nhưng đi được nửa đường, Chương Quyết lại quên mất mình đang giận cái gì. Lát sau, y mở tay ra, lẩm bẩm điều gì đó, lại lục lọi trong xe để tìm thứ nào đó.

Trần Bạc Kiều lắng nghe giây lát, mới nghe ra Chương Quyết đang nói: “Thuốc.”

Y nói: “Thuốc để ở đâu.” Qua vài giây lại nói: “Thuốc đâu rồi.”

Lúc đầu, Trần Bạc Kiều không biết Chương Quyết tìm thuốc gì, nhưng cảm thấy Chương Quyết mò loạn trong xe cũng không phải là cách, vì thế vớ đại cái túi đựng đồ lặt vặt phía sau cần số nhét vào lòng Chương Quyết, nói với y: “Thuốc đây, cầm trước đi, lát về nhà uống.”

Chương Quyết ôm chặt túi đồ hệt như ôm bảo bối. “Tìm được rồi.” Chương Quyết vui vẻ nói rồi mở khóa kéo, lục lọi bên trong một hồi, lấy ra một cái bút chì bằng kim loại, ma xát nó lên tay mình.

Khóe mắt Trần Bạc Kiều liếc thấy hành động của Chương Quyết, trong lòng cả kinh, lập tức đạp phanh xe thắng gấp, muốn giật cây bút kia từ tay Chương Quyết, nhưng tiếc là vẫn không kịp.

Chương Quyết đã đâm bút chì kim loại vào tay, đầu bút sắc bén cắm sâu trong thịt, còn để nó ngừng lại trong tay vài giây.

“Đau quá…” Chương Quyết buồn bã nói.

Y không để ý Trần Bạc Kiều cướp bút của mình, cũng không để tâm Trần Bạc Kiều lắc vai gọi tên mình. Y chỉ khẽ nhíu mày nhìn về phía trước, không ngừng dùng ngón tay sờ vào miệng vết thương. Máu trên tay Chương Quyết bị y bôi lan ra, khiến cho cả cánh tay y đều là màu đỏ máu.

Một lát sau, Chương Quyết không còn nói đau nữa, mà nằm ngửa trên ghế khóc nức nở.

Có lẽ vì bị cồn hun lên nên hai gò má y nóng rực. Thấy vậy, y lại giơ tay lên, giống như muốn dùng máu trên tay hạ thấp nhiệt độ trên mặt.

Trần Bạc Kiều nhanh chóng giữ tay y, ngăn chặn hậu họa bành trướng.

Miệng vết thương của Chương Quyết vẫn không ngừng rỉ máu. Trần Bạc Kiều thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, lại sợ Chương Quyết khi ở một mình sẽ khiến bản thân trở nên tồi tệ hơn, liền lấy một cái dây trong hộc trói tay Chương Quyết. Sau đó anh xuống xe, đi tới cửa hàng tiện lợi mua bông băng và thuốc khử trùng.

Chờ đến khi trở lại xe, Chương Quyết đã ngủ rồi.

Chương Quyết khom người nằm nghiêng, đôi mắt khép hờ, lông mày vì đau mà khẽ cau lại, đôi tay đang bị trói khẽ nhúc nhích. Chương Quyết có vóc dáng cao, cũng rất gầy, vẻ ngoài không hề liên quan đến hai từ đáng yêu. Nhưng Trần Bạc Kiều lại không thấy Chương Quyết quái dị hay ngu ngốc, còn đáng yêu là đằng khác.

Trần Bạc Kiều thả lỏng sợi dây một chút, mở chai thuốc khử trùng vết thương cho Chương Quyết.

Khi tăm bông chạm đến làn da Chương Quyết, y thoáng co rúm lại một chút nhưng không hề phản kháng, dịu ngoan mà để cho anh làm.

Trần Bạc Kiều dán băng lại cho Chương Quyết, dùng khăn ướt lau máu trên tay và cánh tay y, sau đó tháo dây thừng cho y.

Chương Quyết mở to mắt, chuyên chú nhìn anh. Trần Bạc Kiều không lái xe, kiên nhẫn đối diện với y. Hồi lâu sau, Chương Quyết đột nhiên gọi: “Trần Bạc Kiều.”

Chương Quyết không làm gì, chỉ cách nửa mét mà ngơ ngác nhìn anh. Nhìn trong giây lát, Chương Quyết từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Trần Bạc Kiều chợt nhận ra mình đã làm nhiều điều sai trái trong những ngày này.

Lẽ ra anh nên giữ khoảng cách với Chương Quyết, giống như anh đã từng làm với tất cả những người có cảm tình với anh.

Nhưng hiện tại đã quá muộn, anh đã bỏ lỡ cơ hội sửa chữa tốt nhất rồi.