Đại Lục Liên Hoa

Chương 14: Ân tình



Ánh sáng từ quả cầu năng lượng này cực kỳ quen thuộc đó chính là Ma Khuyển Vương, quả cầu uy mãnh xé toạt không gian bởi nguồn năng lượng cường mạnh thắp sáng cả một cánh rừng to lớn, và chiếu rọi đến từng lỗ chân lông trên gương mặt hãy còn non nớt của Trương Vệ mỗi lúc một rõ ràng, với khí thế gắt gao như vậy thì chỉ có tan xương nát thịt.

Đối diện với đòn công kích mạnh mẽ uy lực, nhưng bản thân không thể làm gì khác hơn được Trương Vệ lúc đầu còn hoảng sợ cùng cực khi đối diện với cái chết.

Chàng không thể ngờ được rằng khi đối diện với thứ gọi là cái chết nó lại đáng sợ như vậy. Chàng vẫn còn nhiều thứ chưa hoàn thành, và cuộc sống của chàng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, chàng còn rất trẻ và còn nhiều triển vọng hơn trong tương lai nếu tiếp tục sống.

Chắc rằng nếu như lúc này cho Trương Vệ chọn lại chàng sẽ không đồng ý đi vào khu rừng này thêm một lần nào nữa, nhưng bây giờ đã quá muộn cho một quyết định. Sự tuyệt vọng là điều không thể tránh khỏi nó hiện rõ lên trên gương mặt trẻ trung của Trương Vệ.

Khóe mắt hơi cay, đôi môi nhè nhẹ run lên từng cơn. Trương Vệ khó khăn để nói ra những câu từ cuối cùng.

"Song thân, thứ lỗi cho hài nhi bất tài vô năng."

Trương Vệ đã đọc nhiều sách nói về những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ cho nên chàng luôn quan niệm phải chết như thế nào cho thật oai dũng.

Hít một hơi thật sâu, ưởn ngực ra một cách oai vệ, tiếp đến là nhắm đôi mắt lại tận hưởng giây phút cuối cùng. Hơi thở cũng chuyển dần từ hồi hộp gấp gáp, chậm chậm trở lại bình thường. Khi ánh sáng trong đôi mắt không còn thì một hình ảnh chợt lóe lên trong màng đêm u tối. Một hình ảnh rất quen thuộc hiện ra đó là Kinh Như Tuyết.

"Đúng rồi. Vẫn còn có nó." Trương Vệ hô to như đã tìm thấy một kho báu to lớn, chàng mở trừng mắt, đưa bàn tay vào ngực nhằm lấy ra túi nang chứa lọ thuốc, tuy nhiên cảm giác không thể cử động này lại cũng rất quen thuộc.

Những dây leo rất nhanh đã quấn đến ngang ngực của Trương Vệ rồi. Và nó không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Nó đang tiến dần lên muốn bao phủ hết người chàng như một cái kén, Trương Vệ bây giờ có muốn cũng không thể làm gì hơn. Độc tố của bọn Mộc tinh này đã khiên toàn thân chàng tê liệt không còn một chút cảm giác nào.

Bị ép đến hoàn cảnh như thế này Trương Vệ lúc này chỉ còn cách nở một nụ cười, một nụ cười của người đang đứng trước ranh giới sinh tử. Khoảng cách lúc này của quả cầu đến chỗ Trương Vệ chỉ còn chưa đến một trượng.

Nhưng rồi,Một thanh âm trong trẻo của nữ nhi vang lên, cứu chàng trong đường tơ kẻ tóc.

"Thần Châm Truy Mệnh."

Một nguồn ánh sáng xanh lục với hình dạng như một tàu con thoi, xé toang không gian uy mãnh lao đến đối kháng với quả cầu năng lượng khổng lồ. Hai nguồn năng lượng đối ngạnh với nhau tạo ra những trận cuồng phong, kèm những cơn địa chấn làm rung chuyển mặt đất. Trương Vệ ở gần cũng không nằm ngoài sự việc đó, tuy nhiên đôi chân chàng đang bị trói chặc cho nên cơ thể chỉ bị đẩy nghiêng tạo nên một góc so với mặt đất.

Uỳnh.

Hai cổ năng lượng chạm vào nhau một lúc không phân định được thắng bại và tự phát nổ, dư kình bạo phát ra không ngừng tạo nên những luồng gió xoáy cuộn trào thổi bay hết thảy những thứ trong tầm phạm vi của nó. Bụi đất theo đó mà có cơ hội tung hoành một lần nữa, khiến Trương Vệ cũng không thể nhìn thấy được gì.

Một đạo lục quang ánh sáng xuyên qua, chạy đến phía Trương Vệ.

Bàn tay mềm mại từ bên trong bất ngờ nắm lấy cổ tay Trương Vệ, một nguồn năng lượng vừa dịu nhẹ vừa thánh thoát. Len lỏi vào cơ thể chàng thông qua bàn tay nhỏ nhắn đó. Mùi hương từ người thần bí toát ra khiến Trương Vệ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhận định được đó là ai.

Chân khí lạ kỳ vừa vào cơ thể Trương Vệ ngay lập tức ép lũ Mộc tinh đang bám lấy chàng phải thả lỏng dần ra và cuối cùng co rút lại về chỗ nguồn của chúng. Hai nguồn nguy hiểm đe dọa đến tính mạng Trương Vệ đã không còn mà nữa tất cả đã bị hóa giải chỉ trong một cái chớp mắt.

Đạo quang tiếp tục kéo Trương Vệ rời khỏi nơi hỗn loạn này, khi di chuyển ngang qua tín vật. Chàng tiện tai thu nó lại vào trong lồng ngực.

Đến sườn núi phía đông nam thì dừng lại.

Bàn tay đó cũng buông Trương Vệ ra. Người thần bí chầm chậm thu lại chân khí của mình. Khi chân khí bao phủ toàn thân phai đi thì cũng là lúc nhận dạng của người thần bí ấy lộ rõ.

Với cổ áo màu xanh dựng đứng, mùi hương trên cơ thể ngào ngạt như mùi của một loài thảo dược. Không thể lẫn vào đâu được là nữ nhân đó. Tuy nhiên có khác một chút là nữ nhân ấy đã xỏa tóc ra tùy ý để mái tóc dài của mình phủ đến ngang lưng. Giỏ đựng dược liệu cũng không còn thấy nữa.

Dù cho người có trí tưởng tượng phong phú cũng không thể ngờ được diễn biến này lại xảy ra. Trương Vệ đầu tiên là ngạc nhiên tiếp đến là ái nái, cuối cùng ân hận đành chắp tay lại trước ngực cung kính ngưỡng mộ nói:

"Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương. Cô nương thật đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân mà quay lại cứu tại hạ. Ơn này không biết báo đáp thế nào."

Nữ nhân yên lặng, cước bộ tiến lên trước hai bước, rồi khẽ quay người lại, gương mặt chỉ cho Trương Vệ nhìn được một bên, nhưng lại không kém phần mê người, so với lúc buộc tóc thì lúc này nữ nhân ấy xinh đẹp hơn bội phần, mỉm cười nói:

"Chẳng qua ta không muốn mắc nợ ai. Ngươi không cần để tâm, chúng ta đi tiếp rời khỏi khu rừng này thôi."

Không khí có chút quái dị, Trương Vệ thì không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào để mở lời, còn nữ nhân ấy lại không muốn nói gì thêm. Cho nên Trương Vệ chỉ còn cách gật đầu đồng ý, đảo bước men theo sườn núi mà đi. Mà chỗ hai người đang đứng lại ở một khoảng cách khá xa so với bìa rừng. Họ chỉ còn cách đi vòng qua khu rừng này men theo sườn núi mà rời khỏi.

Một ngày mệt mỏi đối với cá nhân Trương Vệ. Chàng đã tiêu hao rất nhiều nội tức, cho nên cần phải tịnh dưỡng để khôi phục.

Trãi qua giây phút sinh tử, Trương Vệ mới cảm thấy được sự yếu kém của bản thân là thế nào. Người trong giang hồ thật đúng với câu thân bất do kỷ. Vừa lê bước chân nặng nề chất chứa đầy sự mỏi mệt bước từng bước tiến về phía trước. Trương Vệ không ngừng suy nghĩ.

Từ trước đến nay chàng là một người thích an phận, nhưng khi sống trong thế giới mà năng lực mới là thứ quyết định tất cả, buộc chàng phải ra ngoài lăn lộn. Chàng rất muốn một bước làm cường giả hùng mạnh nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ như vậy.

Thử thách vừa rồi Trương Vệ tự nhủ sẽ không nhục đi ý chí của mình. Chàng quyết định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lần này, để quay về.Trăm ngàn nỗi tâm sự trong lòng, Trương Vệ cứ lặng lẽ mà đi, đến khi chàng nhìn lại phía trước thì không thấy nữ nhân ấy nữa.

Nhưng mùi hương của cô nương ấy thoang thoảng cách chàng ở phía sau lưng một đoạn. Nên theo phản xạ tự nhiên Trương Vệ ngoáy đầu lại nhìn. Nữ nhân ấy, đang ngồi xuống đất bàn tay đang bám lấy bàn chân bên phải, gương mặt lộ vẻ đau đớn.

Trương Vệ cũng theo đó mà nhìn đến chân nàng. Ánh áng từ bầu trời mặc dù hơi tối những vẫn vừa đủ cho Trương Vệ nhìn thấy rõ. Thứ đập vào mắt Trương Vệ khiến chàng không thể nào ngạc nhiên hơn. Đôi hài mà nữ nhân đang mang cứng và dài như vậy mà vẫn bị một màu đỏ thẩm từ bên trong thấm đẫm ra ngoài, nó đậm đến nỗi lấn áp đi cả màu xanh. Trương Vệ nhìn thật kỹ thì thấy trên chiếc hài đó đã bị khoét một lỗ vào trong. Nàng đã bị thương rồi.