Đại Mộng Chủ

Chương 1000: Tồn tại càng cường đại hơn



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân tông


"Một khi Xi Vưu thức tỉnh, chúng ta tuyệt đối không thể đối kháng." Sắc mặt Dương Tiễn ngưng trọng, nói ra từng chữ.

Trận chiến Thiên Đình năm đó sao mà thảm liệt, gã tự mình trải qua, cũng là người còn sống sót, trong lòng biết rõ chiến lực Viễn Cổ Chiến Thần kia, sau khi thống hận, càng e ngại nhiều hơn.

"Trước mắt không phải lúc nói chuyện này, Ma tộc không chỉ Cửu Minh tới, còn có gia hoả cường đại hơn, chúng ta không thể địch lại, phải nghĩ biện pháp chạy đi trước rồi hãy tính toán sau." Trấn Nguyên Tử nói.

Lão vừa dứt lời, trên bầu trời vậy mà truyền đến trận trận tiếng oanh minh, dường như còn có người đang giao thủ.

Đang lúc bọn hắn nghi hoặc, liền nghe thanh âm chửi rủa kia vang lên lần nữa: "Cửu Minh, ta nói rồi, những tạp ngư kia để các ngươi, Trấn Nguyên Tử để ta, nếu không nhìn rõ vị trí của mình, ta không để ý làm thịt ngươi trước."

"Hừ."

Trên bầu trời truyền đến tiếng Cửu Minh hừ lạnh, thanh âm giao chiến kia bỗng ngừng lại.

Thẩm Lạc kinh ngạc, có thể làm cho cường giả Cửu Minh nhịn nhục không phát, sẽ là cường giả thế nào?

"Thẩm Lạc, ngươi từ trong Địa Ngục mê cung tới, có biết đường về không?" Dương Tiễn đột nhiên hỏi.

"Ta bị Khư Côn mang tới, chỉ có một tấm địa đồ, căn bản không biết đường." Mặt Thẩm Lạc lộ vẻ đắng chát, lật tay lấy ra tấm Địa Ngục Mê Cung Đồ kia.

Trong khi nói chuyện, hắn mở địa đồ ra, nhưng không khỏi sửng sốt một chút, chỉ thấy phía trên địa đồ thình lình phác hoạ một đầu uốn lượn tơ hồng, thình lình thông từ Sát Âm cốc ra hướng Dục Vọng chiểu trạch.

"A, đây không phải có đường sao?" Na Tra nhìn về phía Thẩm Lạc, thần sắc quái dị hỏi.

"Lộ tuyến này, ta chưa đi qua, hẳn là Địa Tạng Vương Bồ Tát làm..." Thẩm Lạc không dám chắc chắn, chỉ có thể suy đoán.

Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên có một cỗ uy áp cường đại ép xuống, khiến cho một đám Thái Ất cường giả ở đây nhao nhao cảm thấy tim đập nhanh hơn. Đam Mỹ Sắc

"Đuổi tới rồi, không lo được nhiều như vậy, các ngươi dẫn người rút lui trước, ta ở lại ngăn cản một hai." Trấn Nguyên Tử nói một câu, ngoài thân tăng vọt thanh quang, thân hình giống như núi cao ngàn trượng, nâng lên một chưởng đánh vào mây xanh.

Sau một khắc, thiên băng địa liệt, cả tòa phế tích triệt để sụp đổ.

Dương Tiễn vội vàng quát một tiếng, mang theo tất cả mọi người trong Sát Âm cốc xông ra ngoài.

Thẩm Lạc cầm Địa Ngục Mê Cung Đồ chạy đầu tiên, cẩn thận nhìn chằm chằm tuyến đường trên bản vẽ, chợt nghe bên cạnh truyền tới một thanh âm quen thuộc: "Thượng Tiên..."

Hắn quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Thanh Lư kia, không khỏi có chút im lặng nói: "Sao ngươi còn chưa chạy?"

"Thượng Tiên, bây giờ ta có thể chạy đi đâu, chỉ có thể đi theo các người." Mặt Thanh Lư giống như mướp đắng, khó nhọc nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, không phản ứng với gã, mang theo đám người phi tốc xông qua cầu treo bằng dây cáp, một đầu đâm vào trong Hắc Trúc Lâm.

Đến lúc này hắn mới biết, đào vong tới Địa Phủ này tị nạn còn có gần vạn người, trong đó số lượng hai tộc Nhân Tiên chiếm số ít, ngược lại tu sĩ Yêu tộc lại nhiều hơn một chút.

Bất quá điều này cũng không kỳ quái, Ma tộc vừa mới bắt đầu đã nhắm vào hai tộc Nhân Tiên, lại lôi kéo Yêu tộc, về sau mới bắt đầu đối đãi không khác nhau, phàm yêu tộc không chịu đầu nhập dưới quyền bọn chúng thì đều đồ diệt.

Một nhóm người này trùng trùng điệp điệp xông vào trong Địa Ngục mê cung, sau lưng chính là đại quân Ma tộc truy sát.

Qua Sát Âm cốc, bọn Thẩm Lạc xuất hiện trên một mảnh bình nguyên bao la, phía trên trắng lóa như tuyết, không thấy nửa điểm cỏ cây, nhìn thập phần hoang vu.

Chờ bọn hắn đi vào biên giới bình nguyên, lúc này mới phát hiện bình nguyên sở dĩ chỉ thuần trắng, là vì phía trên chồng chất vô số xương khô màu trắng, trong đó đa số đều là hài cốt Nhân tộc, cũng có thi hài yêu tộc với hình thể khổng lồ, bất quá phần lớn đều có niên đại xa xưa, đã mục nát thành phấn vụn.

Đám người không dám tùy ý đi loạn, chỉ có thể đi theo lộ tuyến Thẩm Lạc dẫn tiến lên.

Cũng không đi bao lâu, cách không xa bên phải đội ngũ mặt đất đột nhiên sụp đổ, lõm xuống dưới một địa động cự đại, một bạch cốt thủ trảo to lớn từ đó ló ra, một tay chống đỡ mặt đất, thân thể bạch cốt to lớn chống đỡ bò lên đi ra.

Thân hình lớn chừng trăm trượng, chỉnh thể khung xườn giống với Nhân tộc, bất quá lại mọc lên bốn cánh tay bạch cốt, mỗi phía trên nắm một cây bạch cốt trường thương, phía trên cháy lên quỷ hỏa u lãnh.

Phát giác được bên này có đại lượng vật sống, quỷ hoả trong mắt Bạch Cốt Cự Quỷ kia nhảy lên, hai ba bước lao đến, bốn tay cùng quơ cốt thương, đập xuống đám người.

"Đừng để ý tới hắn, các ngươi tiếp tục chạy tới phía trước!" Thanh âm Na Tra vang lên, đồng thời thân thể biến mất không thấy.

Tiếp theo một cái chớp mắt, ánh lửa bạo khởi, thân thể Bạch Cốt Cự Quỷ kia vỡ ra, hóa thành vô số toái cốt băng tán đầy đất.

Nhưng bên này vừa mới diệt sát, mặt đất bên khác cũng sụp đổ theo, ba đầu Bạch Cốt Cự Tượng leo ra mặt đất, lại phóng đến bên này. Ngưu Ma Vương chủ động nghênh tiếp, đánh cho chúng vỡ nát.

Đám người đi trên đường gập ghềnh, thật vất vả xông ra khỏi mảnh bình nguyên bạch cốt này, đi tới một mảnh rừng rậm kiếm cức, lại bị một đám dị thú toàn thân mọc lên lân giáp sắt ngăn lại.

Bên này chém giết còn chưa kết thúc, đám Ma tộc phía sau đã theo dấu vết đám bọn hắn đánh nhau lưu lại, truy sát tới.

Thẩm Lạc giao địa đồ cho Nhiếp Thải Châu, cùng Ngưu Ma Vương phi thân vào đội ngũ phía sau, nhìn mấy ngàn ma tộc khí thế hùng hổ đuổi theo, trực tiếp nghênh đón.

Ngưu Ma Vương đưa tay lấy ra Quạt Ba Tiêu, đứng lặng không trung vung tay cuồng vũ, từng đạo vòi rồng gió lốc gào thét ra, rất mau thổi cho đại quân Ma tộc thất linh bát lạc.

Thẩm Lạc cũng không cam chịu rớt lại phía sau, Chấn Sí Thiên Lý xuyên tới xuyên lui trong ma tộc, Trấn Hải Tấn Thiết Côn ở giữa không trung không ngừng đập xuống, khiến bình nguyên bạch cốt vốn yếu ớt kia bị nện đến thủng trăm ngàn lỗ.

Từng đầu Quỷ Vương hung lệ ngủ say dưới bình nguyên bị hắn làm cho thức tỉnh, nhao nhao leo ra mặt đất, chém giết cùng một chỗ với đám truy binh ma tộc.

Thẩm Lạc và Ngưu Ma Vương đảo loạn toàn bộ bình nguyên bạch cốt xong, lúc này mới phi thân đuổi theo những người khác.

Hai người còn chưa trở lại, sau lưng có một đạo thanh quang lóe lên phóng tới, lại là Trấn Nguyên Tử đã đuổi theo, vạt áo trước ngực lão nhuốm máu, xem ra đã bị thương.

"Đại Tiên, ngài không sao chứ?" Thẩm Lạc có chút lo lắng hỏi.

Trấn Nguyên Tử bây giờ là chủ tâm cốt của bọn hắn, một khi xảy ra chuyện, sĩ khí bọn hắn nhất định suy giảm, rất khó nổi lên tâm chống lại ma tộc.

"Không việc gì, tên kia bị đánh lui, tạm thời sẽ không đuổi theo." Trấn Nguyên Tử nói.

"Hắn là?" Thẩm Lạc hiếu kỳ nói.

"Một gia hoả kiệt ngạo bất tuần, chỉ là không ngờ hắn cũng dấn thân vào Ma tộc." Trấn Nguyên Tử lắc đầu, không muốn nhiều lời.

...

Trên bình nguyên bạch cốt, Cửu Minh nhìn đám bừa bộn trước mắt, sắc mặt âm trầm như nước. Gã biết, nếu tên kia chịu cùng gã liên thủ, tuyệt đối sẽ không để Trấn Nguyên Tử dễ dàng đào tẩu như vậy.

Chỉ tiếc, thực lực tên kia trên gã, căn bản không nghe theo gã chỉ huy.

"Cửu Minh đại nhân..." Một tên thủ lĩnh Ma tộc đi lên phía trước, có chút sợ hãi mở miệng nói.

"Được rồi, không cần đuổi theo, trong Địa Ngục mê cung này đuổi theo sẽ chỉ ăn thiệt, đi tới lối ra mê cung canh chừng, chờ bọn hắn là được." Cửu Minh hừ lạnh một tiếng, nói.

"Vâng."

Thủ lĩnh kia đáp một tiếng, triệu tập Ma tộc lui về mười tám tầng Địa Ngục.